Một chiếc xe việt dã đẳng cấp đặt trước mặt Bạch Lạc Nhân, Land Rover Discovery 3 mới ra không bao lâu.
"Sao cậu lại thuê một chiếc xe đắt như vậy hả?"
"Sao lại thuê hả?" Cố Hải dựa vào trên cửa xe, bên trong khuôn mặt góc cạnh nam tính ẩn giấu vài phần vui vẻ,"Tôi mới mua."
Bạch Lạc Nhân nheo hai mắt,"Mua? Cậu lấy đâu ra tiền?"
Nói bóng gió, không phải là tất cả tiền của cậu cũng đều giao cho tôi rồi hay sao? Làm sao còn cất giấu tiền riêng? Thành thật khai mau!
"Cậu còn nhớ cái dây chuyền kim cương đỏ hay không? Tôi đem bán nó đó."
Dương dương đắc ý, giống như bản thân mình đang làm một chuyện vô cùng khôn khéo thông minh.
"Cậu bán nó khi nào? Sao tôi không biết?" Bạch Lạc Nhân phát hiện Cố Hải càng ngày càng xảo trá.
"Lúc chúng ta còn đang ở Bắc Kinh, người nọ liền liên lạc với tôi, có ý định muốn mua, lúc ấy tôi chưa đồng ý. Hôm trước ông ta lại gọi điện thoại cho tôi, tôi suy nghĩ chúng ta vừa vặn thiếu một chiếc xe việt dã, không bằng liền nhượng lại sợi dây chuyền này cho người ta, dù sao để ở tay mình cũng không dùng, không biết chừng ngày nào đó lại đánh mất nhỉ? Chỗ tiền này không phải mất oan à!"
Bạch Lạc Nhân lau mồ hôi trên trán,"May là không có đem giấy tờ bất động sản theo."
"Không phải là thuê cũng phải dùng tiền hay sao? Còn không bằng mua một chiếc, hai chúng ta cũng không phải chỉ đi một lần, chờ thi tốt nghiệp trung học xong, có hàng tá thời gian ở nhà làm cái gì? Không phải là nên đi thăm thú một chút à!"
Bạch Lạc Nhân ngoài cười nhưng trong không cười,"Hai chúng ta cứ đi như thế này, còn có thể thi tốt nghiệp trung học hay sao?"
"Cậu nghĩ xa như vậy làm gì? Không phải là còn những ba tháng nữa à! Nào đi thôi, lên xe trước đã, chúng ta phải lên đường, không thì đến lúc nghĩ xong thì trời cũng tối rồi."
Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích, trầm mặt nhìn chằm chằm Cố Hải.
Khóe miệng Cố Hải chu chu, thân thể giằng co một lát, nháy mắt liền sụp đổ hoàn toàn. Đút tay vào túi áo sờ sờ, lấy ra một cái thẻ, bịn rịn quyến luyến đưa tới trước mặt Bạch Lạc Nhân.
"Tiền còn lại khi bán dây chuyền đều ở đây."
Khóe môi Bạch Lạc Nhân nhếch lên,"Lên xe."
Hai người đổ dầu đầy bình, xe mới xuất phát!
Từ Thanh Đảo đi Tây Tạng có hai con đường, một là Tứ Xuyên-Tây Tạng, hai là Thanh Hải-Tây Tạng, bọn họ quyết định đi thì đi đường Tứ Xuyên-Tây Tạng, về sẽ đi đường Thanh Hải-Tây Tạng, như vậy có thể ngắm nhiều phong cảnh trên đường hơn. Trong cốp sau trang bị đầy đủ mọi thứ, vì thế Cố Hải kiểm tra rất nhiều thứ, liệt kê một danh sách, cậu ta phụ trách chuẩn bị, Bạch Lạc Nhân phụ trách kiểm tra, tổng hợp tất cả tình huống có thể xảy ra, rồi đưa ra biện pháp xử lý.
Ba ngày sau, hai người tới Thành Đô, bởi vì cảm giác tò mò đối với thành phố hạnh phúc này tràn ngập, Bạch Lạc Nhân đề nghị ở lại nơi này chơi hai ngày, hai ngày sau tiếp tục lên đường. Lộ trình vạch ra nhưng giữa đường lại gặp rất nhiều vấn đề phát sinh, ô tô trục trặc, đường đang thi công, thời tiết bất thường, chặn đường ăn cướp... Dựa vào khí phách của hai người gan dạ và sáng suốt, tất cả mấy vấn đề này đều được giải quyết, nhưng mà thời gian thì bị chậm hơn kế hoạch bốn ngày, chờ bọn họ đến Tây Tạng thì đã là tháng tư rồi.
Ô tô ở trên quốc lộ thong thả chạy, độ cao lúc này so với mặt nước biển đã lên tới 3000m, hai người còn hồn nhiên chưa phát hiện ra. Theo đường đi tiến lên phía trước, bầu trời càng ngày càng trong xanh thoáng đãng, từng ngọn khói lờ mờ lượn xung quanh núi tuyết bắt đầu đập vào mắt hai người, làm cho tinh thần đang buồn ngủ đột nhiên lại thanh tỉnh. Ánh mắt Bạch Lạc Nhân nhìn ra ngoài, con ngươi hiện lên vẻ vui mừng, túm cánh tay Cố Hải nói,"Cậu mau nhìn kìa, linh dương Tây Tạng!"
Cố Hải giảm bớt tốc độ xe, một con linh dương Tây Tạng màu nâu đỏ đang ở cách bọn họ không xa, thân thể to lớn mạnh mẽ lộ ra vẻ khí thế cường đại nơi cao nguyên mênh mông mát lạnh. Rất nhanh thì nó chạy qua phía Bắc, tư thế chạy của nó như đang bay lượn vậy, thoáng hiện lên sức sống hoạt bát, vô cùng đẹp.
"Có thấy khó thở hay không?" Cố Hải hỏi.
Mạch suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân bị kéo quay về, lấy tay sờ sờ ngực, có vẻ như không có cảm giác gì, chắc là do hưng phấn mà thấy không sao.
Cố Hải dừng xe, đưa cho Bạch Lạc Nhân một lọ thuốc nước. (Oral Liquid)
Thuốc nước này có thể đề phòng chứng say độ cao, mấy ngày nay hai người vẫn luôn uống, Bạch Lạc Nhân rất ghét cái mùi đó, mỗi lần trước khi uống cũng phải chậm trễ một trận. Hôm nay coi như không tệ, không đợi Cố Hải dụ dỗ đe dọa, liền ngoan ngoãn uống, đại khái là thấy cảnh sắc đẹp như vậy, những thứ nhỏ nhặt đáng ghét đều có thể xem nhẹ.
"Có cái gì không thoải mái nhất định phải nói với tôi." Cố Hải căn dặn.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Yên tâm đi, không có sao, nhanh lên đường đi."
Buổi trưa, hai người rốt cuộc cũng thuận lợi đến Lhasa.
(Thủ phủ tự trị của Tây Tạng, trước đây được gọi là thủ đô của Tây Tạng.)
Bạch Lạc Nhân hào hứng mở cửa xe muốn xuống phía dưới, lại bị Cố Hải kéo lại, tiến hành chuẩn bị một loạt rườm rà rồi mới cho ra ngoài. Kem chống nắng, kính mát, nón che nắng... Giống như không thiếu một thứ gì. Lúc đầu Bạch Lạc Nhân còn cảm thấy Cố Hải chuyện bé xé ra to, kết quả ra ngoài đi được mấy bước mới phát hiện cậu ta rất sáng suốt, nắng ở đây không giống như bình thường, mặt trời chiếu lên da liền có cảm giác như đang hỏa thiêu, chẳng trách người dân Tây Tạng da ai cũng đen thui, thô kệch dũng mãnh.
Đáng nhẽ sau khi đến Tây Tạng cần phải nghỉ ngơi trước đã, nhưng hai người không kịp đợi, qua loa ăn một vài thứ, liền đi ngay đến chùa Đại Chiêu, cả chiều phơi nắng ở đây. Nhìn những tín đồ đi hành hương dập đầu cửa đi vào, niệm kinh Phật cầu phúc, ánh mắt trong veo, vẻ mặt thành kính, Bạch Lạc Nhân không khỏi cảm khái, không có tín ngưỡng thật là đáng sợ, ngồi ở đây xem náo nhiệt, có cảm giác uổng phí khi làm người.
"Tôi cũng phải đến làm lễ hành hương." Cố Hải đột nhiên thở ra một câu.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm cậu ta,"Người ta hành hương là vì muốn cứu độ kiếp sau, cậu vì cái gì?"
"Tôi không muốn cứu độ kiếp sau, chỉ cầu kiếp này được làm bạn cùng cậu."
Trong ánh mắt Bạch Lạc Nhân không che giấu được vui vẻ,"Tôi thay mặt Phật Tổ siêu độ cho cậu!"
"Ha ha ha..."
Từ chùa Đại Chiêu trở về, hai người đi đến một nhà hàng địa phương nổi tiếng ở Tây Tạng, uống rượu lúa mạch Thanh Khoa thuần khiết, thưởng thức, bơ đặc biệt, ăn thịt cừu chính hiệu... Đáng tiếc là vẫn không thấy hợp khẩu vị, sau khi ra ngoài hai người cũng đều cảm thấy không ăn no, thế là lại tìm một quán mỳ ăn thêm hai tô mỳ lớn.
Khi về khách sạn trời đã tối rồi, ban ngày và ban đêm ở Tây Tạng nhiệt độ chênh lệch rất lớn, từ trong xe ra, Bạch Lạc Nhân liền rùng mình một cái, Cố Hải dùng cánh tay vòng ôm vai cậu, hai người sóng vai đi vào khách sạn.
Lúc tắm, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân mới cảm thấy bi thương, ngày hôm nay bọn họ phơi nắng hơi quá, mặc dù làm đủ mọi cách chống nắng, nhưng sau cổ vẫn bị tróc da. Cái này cũng chưa tính là cái gì, đau khổ hơn chính là da chỗ đeo kính mát và chỗ không đeo hai màu khác nhau hoàn toàn, soi gương phát hiện nhan sắc bị hủy hoại.
Lúc Cố Hải bôi thuốc mỡ cho Bạch Lạc Nhân rất đau lòng,"Cậu nhìn xem, phơi nắng đến da non cũng tróc cả ra rồi, có đau không?"
"Có một chút thôi." Bạch Lạc Nhân xuýt xoa một cái.
Sau đó đổi thành cậu bôi thuốc mỡ cho Cố Hải, phát hiện chỗ tổn thương do phơi nắng của Cố Hải không rõ ràng, chỉ có chút hồng hồng, sờ thì hơi ráp, nhịn không được cảm thán một câu,"Da cậu cũng khỏe nhỉ, phơi nắng như vậy, mà cũng không bị gì cả?"
Con ngươi của Cố Hải sáng ngời,"Da tôi khỏe hả?"
Bạch Lạc Nhân không có lòng tốt nói, tuy tay Cố Hải thô chút, nhưng da trên người vẫn rất mượt. Đặc biệt hợp với thân hình cơ bắp, sờ tương đối có cảm xúc, đây cũng là nguyên nhân mà Bạch Lạc Nhân trực tiếp bị cám dỗ.
"Cũng khá."
Cố Hải nghe xong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc,"Thế vì sao trước đây không nghe thấy cậu nhắc qua?"'
"Tự nhiên không sao tôi nói làm gì?" Bạch Lạc Nhân lơ đễnh không quan tâm.
Trong lòng Cố Hải lại có chút căm tức,"Vì sao lại không thể nói? Cậu xem lúc chúng ta làm việc đó, tôi đều khen cậu, nói chân cậu dài lại thẳng, nói mông cậu vừa tròn vừa lớn này, nói cái miệng nhỏ nhắn lẳng lơ mê người nữa...Cậu suy nghĩ một chút xem cậu đã khen tôi cái gì chưa? Hôm nào thao thoải mái sướng người, mới phun ra được một câu chim lớn, đấy còn là tôi phải ép hỏi mãi mới nói."
"Cậu...!!!"
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa đem Cố Hải đóng vào ván giường.
Trước lúc đi ngủ, Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải loay hoay một khối vải bông, dùng cây kéo móc ra một lỗ lớn, sau khi móc xong lấy tay đo đạc một chút, cảm giác kích thước chưa được lại tiếp tục cắt, cắt cắt giày xéo rồi lại cắt thêm một miếng như thế nữa.
"Cậu làm cái gì thế?" Bạch Lạc Nhân nhìn không hiểu gì.
Cố Hải cũng không ngẩng đầu lên liền nói,"Làm mặt nạ bảo hộ."
"Mặt nạ bảo hộ?" Bạch Lạc Nhân càng hồ đồ hơn,"Làm mặt nạ bảo hộ làm gì?"
"Ngày mai đi ra ngoài thì che lên mặt, đoán chừng là mai sẽ phơi nắng nhiều đó."
Bạch Lạc Nhân cầm lấy phát minh sáng tạo của Cố Hải, đeo lên mặt ướm thử, chỉ có xung quanh mắt lộ ra thôi, ngay lập tức hiểu dụng ý của Cố Hải, không thể không bội phục sức tưởng tượng phong phú của cậu ta.
"Có cần tôi làm cho cậu một cái không?" Cố Hải vui tươi hớn hở hỏi.
Bạch Lạc Nhân đần độn chậm chạp lắc đầu,"Cậu giữ lại tự dùng đi, ngày mai lúc đi ra ngoài thì cách xa tôi một chút, đừng nói hai chúng ta quen nhau."
"Không biết phân biệt đồ đạc gì cả!"
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Tôi mà thật sự biết phân biệt hàng tốt hàng xấu còn có thể coi trọng cậu hay không?"
Cố Hải nhào tới, cuốn theo một thân vải vụn và sợi chỉ, bị Bạch Lạc Nhân chán ghét đạp ra, Cố Hải không thể làm gì khác hơn là thu dọn sạch sẽ ga giường, sau đó nằm ngửa ở trên giường, cũng bởi vì Bạch đại gia khen da cậu ta khỏe đẹp, không ngừng ngây ngất say sưa ngắm cơ thể mình, ngây ngất say sưa gần mười phút đồng hồ, lại bắt đầu lộ liễu trắng trợn sờ sờ bản thân mình, kết quả lại bị Bạch Lạc Nhân đạp cho một cái.
Đèn gian phòng đột nhiên tắt, thay vào đó là một ánh sáng mờ mờ ảo ảo tỏa ra, còn tràn ngập hương bơ tự nhiên.
Cố Hải quay sang nhìn ngọn nguồn nơi phát ra ánh sáng, phát hiện trên tay của Bạch Lạc Nhân đang cầm một cây nến, ánh mắt trong trẻo hiện dưới ngọn lửa đang nhảy múa, đường viền gò má tường tận hiện dưới ngọn nến, nhận thấy được Cố Hải đang nhìn cậu, Bạch Lạc Nhân quay đầu sang phía Cố Hải cười, ôn nhu nói,"Nhìn này, nến bơ!"
Ngọn nến chiếu rọi nụ cười, ở trong mắt Cố Hải lại vô cùng thuần khiết và ấm áp.
Cậu ta nhịn không được đưa tay vòng qua vai Bạch Lạc Nhân, đem mặt kề sát vào mặt của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đem nến bơ cẩn thận để vào chỗ cũ, đang định đi ngủ, tay của Cố Hải đột nhiên đưa tới trên trán của cậu.
"Cậu hơi sốt."
"Thật không? Tôi không hề cảm giác được có gì khó chịu cả." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải đứng dậy bật đèn, Bạch Lạc Nhân hỏi cậu ta đang định làm gì, lời còn chưa nói hết Cố Hải liền đi. Không bao lâu, một bác sĩ đi tới, sau đó cho Bạch Lạc Nhân kẹp nhiệt độ, quả thực có chút sốt nhẹ, nhưng mà không có chuyện gì, uống mấy viên hạ sốt là được.
Bác sĩ đã nói như vậy rồi, nhưng Cố Hải vẫn không yên lòng, tròn một đêm không ngủ, cứ như vậy ôm Bạch Lạc Nhân, nhìn cậu, rất sợ có cái gì ngoài ý muốn. Cố Hải nghe rất nhiều tin đồn kiểu này, nói cảm lạnh trên cao nguyên là chuyện khó lường, tuyệt đối không thể chủ quan,nếu để thành phù phổi, tình hình sẽ rất nguy hiệm
Sáng sớm hôm sau, triệu chứng sốt nhẹ của Bạch Lạc Nhân hoàn toàn hết, hai người khởi hành đi hồ Namtso. (hồ Thiên Đường)
Hồ trên cao nguyên này đúng là kiệt tác đẹp nhất ở chốn thiên đường, nếu như bạn chưa từng lạc vào một thế giới kì lạ, bạn sẽ không có cách nào cảm nhận vẻ đẹp ở nơi đây. Hồ nước xanh thẳm trong trẻo, giống như núi tuyết nhỏ một giọt nước mắt trong suốt long lanh xuống vậy, mặt hồ mịt mờ sương chiều, phảng phất giống như bồng lai tiên cảnh. Đứng ở bên cạnh hồ, bạn sẽ cảm giác mình rời xa thế tục, toàn bộ tâm hồn giống như được nước hồ tinh khiết này gột rửa.
Đi bộ trên cao nguyên tuyệt đẹp bao la và hùng vĩ, ngắm chuột lang cao nguyên, thỏ rừng, linh dương Tây Tạng... Nghe tiếng băng kêu tách tách trên đỉnh núi tuyết, tất cả cực khổ cũng đều trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.