Dưới sự quản giáo nghiêm khắc của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải chủ động đưa tài khoản La Hiểu Du vào sổ đen, lại xóa bỏ số điện thoại di động của cô ta, còn bảo đảm không một mình ra vào phòng làm việc của cô ta, cùng với sau giờ học không cùng cô ta có qua lại gì hết...
Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân bắt đầu thi đấu 5000m. Từ lúc Bạch Lạc Nhân bắt đầu điểm danh mãi cho đến khi vào thi đấu, trái tim Cố Hải đều treo lơ lửng, cậu đứng ở chỗ cao nhất trên khán đài để Bạch Lạc Nhân có thể nhìn thấy mình, lại không đến mức quá gần mà tạo thành áp lực tâm lý cho cậu ta.
Vưu Kỳ cũng đứng ở chỗ thi ném lao chuẩn bị đấu loại, vốn quan tâm không nhiều tới việc thi đấu, nhưng vì Vưu Kỳ tham dự mà thu hút rất nhiều người. Vưu Kỳ vừa đi qua đứng, mấy trăm ống kính máy chụp hình và máy quay phim liền nhắm ngay cậu, cũng may Vưu Kỳ xếp thứ năm mươi mấy, giờ này phút này không có áp lực chút nào, còn có thể nhân cơ hội theo dõi thi đấu 5000m.
Dương Mãnh đứng ở sân thi đấu 5000m, bộ dạng vận sức chờ phát động, thấy Vưu Kỳ liền thấy vui vẻ. Trong lòng lặng lẽ chúc phúc cậu có thể chạy xong toàn bộ hành trình, ánh mắt chú ý tự nhiên mà hướng về phía Bạch Lạc Nhân.
Tiếng súng vừa vang lên, một đám người liền hùng hùng hổ hổ mà xuất phát, Bạch Lạc Nhân không nhanh cũng không chậm, vị trí ở giữa nhóm dẫn đầu, chạy rất nhẹ nhàng. Dương Mãnh cách vị trí cậu ta không xa, tuy rằng chạy có chút vất vả nhưng không đến mức rơi xuống cuối cùng.
Rất nhanh, tốp người đầu tiên đã hướng tới gần khu vực thi ném lao, Vưu Kỳ nhân cơ hội hô, "Nhân Tử cố lên!"
Bạch Lạc Nhân quay qua Vưu Kỳ nhe răng cười.
Dương Mãnh rất nhanh cũng chạy tới.
Vưu Kỳ lại hô một tiếng, "Hắc! Dương Mãnh, thật sự không nổi thì bỏ đi!"
Dương Mãnh hung hăng trừng mắt liếc Vưu Kỳ, thân hình nhỏ bé ở trong đội ngũ khổng lồ kiên cường bất khuất mà vùng vẫy phấn đấu. Người khác khi chạy lớp mình đều sẽ nghe được một trận tiếng reo hò hoan hô, duy chỉ có Dương Mãnh chạy tới, toàn bộ tập thể lớp không hề lên tiếng, khiến bóng dáng nhỏ gầy lại thêm vài phần bi thương.
Thật ra, Dương Mãnh hoàn toàn không cần thiết khổ sở như vậy, đều là cậu ta tự tìm đến, trước thi đấu có dặn dò bạn học cả lớp: Lúc tôi thi đấu, mấy cậu tuyệt đối không được nói tôi cố lên, lại càng không được hô tên tôi, cứ để tôi không có tiếng tăm gì mà mất mặt đi...
Quay đầu lại liếc mắt xem xét, phía sau còn có mười mấy người, không tệ không tệ, cách người cuối cùng còn một đoạn.
Lúc chạy đến vòng thứ năm, chênh lệch liền hiện rõ ra, nhóm chạy đầu tách ra phía trước chỉ còn lại bốn người. Bạch Lạc Nhân rốt cuộc là một trong số đó, còn dư lại ba người một nhóm, gần như lập nhóm chiến đấu.
Lúc đầu bọn họ còn có thể cùng Bạch Lạc Nhân hài hòa cùng tồn tại, từ từ, Bạch Lạc Nhân phát hiện cậu tiến tới gặp một ít trở ngại. Ba người này một mực tìm cách vây lấy cậu, càng không ngừng thay đổi tốc độ ảnh hưởng nhịp chạy của cậu, hơn nữa còn làm ra mất cái va chạm, cố gắng ngáng chân hoặc kéo ngã Bạch Lạc Nhân.
Rất nhiều người đều nhìn ra cục diện này, bạn học trong lớp đều tức giận mắng, Cố Hải nhíu mày nhìn chăm chú một lúc, mỗi khi ba người kia có gì mờ ám, lúc bước chân Bạch Lạc Nhân bắt đầu lộn xộn, sắc mặt Cố Hải đều có mấy phần khó coi.
La Hiểu Du không biết từ lúc nào đứng bên cạnh Cố Hải, rất nghiêm túc quay qua cậu nhắc nhở một câu, "Cậu đừng xuống dưới gây sự, lúc thi đấu xuất hiện tình huống này là rất bình thường, chỉ có thể trách chúng ta chuẩn bị không đầy đủ."
Cố Hải làm như không nghe thấy, từng bậc từng bậc thang đi xuống.
La Hiểu Du lấy tay kéo cánh tay Cố Hải lại, "Lớp chúng ta bây giờ đang hạng nhất, cậu mà làm loạn liền đổ sông đổ biển. Tôi tin tưởng thực lực của Bạch Lạc Nhân, kiên nhẫn cùng chúng tôi theo dõi đi, chỉ cần cổ vũ cậu ta là được rồi."
Dứt lời, La Hiểu Du đi đầu hô một câu: "Bạch Lạc Nhân cố lên!"
Bạn cùng lớp rất nhanh cùng nhau hô theo.
"Bạch Lạc Nhân cố lên, Bạch Lạc Nhân cố lên..."
Bạch Lạc Nhân nghe được âm thanh ngẩng đầu, ánh mắt hướng đảo qua trên khán đài, vốn định cho bạn cùng lớp một khuôn mặt tươi cười, kết quả đột nhiên lại nhìn thấy La Hiểu Du lôi cánh tay Cố Hải, trong một giây thất thần, suýt nữa bị người bên cạnh đụng phải lảo đảo một cái.
Lúc này, Cố Hải nói gì đều đứng không yên, mạnh mẽ gạt đi lôi kéo của La Hiểu Du, lại bảo đảm sẽ không bôi nhọ lớp, liền hướng chỗ thi đấu đi tới.
Dương Mãnh còn chậm rãi theo ở phía sau, cùng tốp dẫn đầu cự ly càng lúc càng lớn, thế nhưng so với hôm đó cùng Bạch Lạc Nhân, Cố Hải luyện tập, tiến bộ đã khá rõ ràng. Dương Mãnh cũng buồn bực, dựa theo tốc độ Bạch Lạc Nhân, sớm nên vượt qua mình một vòng, sao đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng chứ?
Dương Mãnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Bạch Lạc Nhân ở cách chỗ cậu không xa, đang bị hai người giáp công. Người chạy ở trước mặt đoán chừng là đồng bọn của hai người này, mục đích của bọn họ nhất định là giữ cho người này về nhất.
Fuck! ! Dương Mãnh giận dữ, khi dễ bọn tôi ít người sao? Nhân Tử, cậu đừng có gấp, tôi tới đây!
Bạch Lạc Nhân thấy Dương Mãnh quay đầu lại phía mình cười, đột nhiên có thêm tinh thần, nhân một kẽ hở chui qua, chạy nhanh hai bước tạm thời bỏ rơi sau lưng hai người.
Hai người kia vừa thấy Bạch Lạc Nhân chạy thoát, mau chóng tăng tốc độ đuổi theo, lại không ngờ phía trước đột nhiên chui ra một chướng ngại. Dương Mãnh như người uống say, bước chân xiên xiên xẹo xẹo, cả người lắc lư. Hai người kia qua trái, cậu liền nghiêng sang trái, hai người kia qua phải, cậu liền ngã sang phải...
Dương Mãnh vốn mệt đến ngất ngư, hành hạ như thế có thể dễ chịu sao? Hai người có chạy chậm hơn nữa cũng nhanh hơn nhiều so với cậu, cậu nếu muốn ngăn cản hai người, phải dùng sức gấp bốn lần, cố gắng chạy ở trước người ta. Cậu đã không còn lo lắng mười vòng kia phải làm sao, mục đích của cậu chính là dùng hết khả năng kéo giữ hai người này, tranh thủ cho Bạch Lạc Nhân nhiều thời gian hơn, để cậu ta đạt được vị trí ưu thế không thể lay chuyển.
Vưu Kỳ đứng ở chỗ thi đấu ném lao, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ yếu cách đó không xa bị người xô đẩy, chửi rủa, trong lòng đột nhiên bị chấn động, một loại cảm động không thể nói dâng lên trong lòng.
Có lẽ đã nhiều lần thấy Dương Mãnh ở trên đường chạy kêu khổ thấu trời, lúc này đối kiên trì và ngoan cường của cậu lại có cảm xúc sâu sắc như vậy.
Không ai biết Dương Mãnh vô cùng sợ mất mặt, vô cùng sợ về chót, vô cùng sợ trên đường chạy chỉ còn lại một mình... chỉ có Vưu Kỳ biết, cậu còn luôn chê cười suy nghĩ này của Dương Mãnh, nhưng khi cậu thấy Dương Mãnh vì bạn bè dứt khoát vứt bỏ hoàn toàn những tạp niệm này, đột nhiên nhận thấy một chút cũng không buồn cười.
Lồng ngực Dương Mãnh đã muốn nổ tung, hai chân đã bắt đầu loạng choạng, lần này là loạng choạng thật, không phải cố ý giả vờ. Bạch Lạc Nhân đã vượt lên trước cậu nửa vòng, lúc này hoàn toàn có thể rút lại rồi, nhưng vừa nghĩ tới Bạch Lạc Nhân lại vượt lên trước, hai người này có thể sẽ lần nữa cản trở, Dương Mãnh cắn răng, thẳng thắn đem bọn họ kéo ngã đi...
Có lẽ do thực lực vốn có hạn, cũng có lẽ Dương Mãnh nhỏ con thật sự bạo phát ra siêu năng lượng, bước chân và hô hấp của hai người kia cũng bắt đầu lộn xộn, ngay cả mắng chửi người cũng có vẻ hít thở không thông.
Dương Mãnh liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng thầm châm biếm: Thì ra các ngươi chỉ có chút bản lĩnh vậy à?
Đang nghĩ ngợi, hai người đột nhiên cùng nhau đuổi theo, hai bên trái phải gạt Dương Mãnh ra, Dương Mãnh vốn thấp bé, hơn nữa phần lớn thể lực đều đã tiêu hao, có thể sẽ trong lúc giằng co mà hy sinh.
"Vưu Kỳ, Vưu Kỳ? ..."
Tiểu kèn đồng bắt đầu gọi tên Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ vừa khôi phục tinh thần, trên khán đài vang lên tiếng gọi ầm ĩ trời rung đất lở.
"Đến phiên cậu, chỉ có một cơ hội!"
Vưu Kỳ nhận lao, đứng ở vị trí chạy lấy đà, ngay tích tắc cậu giơ lao lên, đột nhiên thấy Dương Mãnh lảo đảo ngã xuống sân cỏ.
"Con mẹ chúng mày!!"
Vưu Kỳ đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, lao trong tay đột nhiên hướng đường chạy ném đi, trên không trung vẽ ra một đường pa-ra-bôn đẹp mắt, thẳng đến hai tên làm việc xấu.
"A a a... Chuyện gì vậy?" Một người trong đó kêu lên sợ hãi, hơi trước tiếp hơi sau nói: "Lao sao lại ném tới đây?"
Tên còn lại đến kêu cũng kêu không được, ôm chân lăn lộn trên mặt đất, trước giày thủng một cái lỗ to, lòi cả sợi chỉ ra ngoài, đó là do lao ghim vào, một đầu ngón chân trong đó cũng bị ghim bị thương.
Vưu Kỳ mừng thầm... Fuck, đúng là đầu lao chạm đất trước, lần đầu tiên thành công nha!
Khán giả trên sân thi ném lao và trên khán đài vang lên tiếng hô kinh động và cười vang, Vưu Kỳ không quan tâm lắm, trực tiếp đi tới đường chạy cùng trọng tài giải thích một câu, "Xin lỗi, sơ sót, sơ sót rồi."
"Lần sau chú ý một chút, có người ném lao giống cậu sao? Ai cũng như cậu vậy, muốn ném đi đâu thì ném, sau này còn ai dám tham gia hạng mục này hả?"
"Dạ dạ dạ..."
Vưu Kỳ sau khi ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, hướng Dương Mãnh chạy tới, Dương Mãnh đã đứng lên, bất quá phía sau đã sớm không có ai.
"Đi, tôi với cậu cùng nhau chạy." Vưu Kỳ nói. (Dễ thương ghê)
Dương Mãnh đã mệt đến hết hơi, có thể nói là thở không ra hơi, "Cậu... sao lại... cùng tôi... chạy... cậu không thi... thi đấu sao? ..."
"Tôi bị loại rồi." Vưu Kỳ vẻ mặt thoải mái.
Dương Mãnh thoải mái cười cười, trên người lại có thêm sức mạnh, quả nhiên vận rủi và thất bại của Vưu Kỳ luôn có thể mang đến cho cậu sức mạnh và cổ vũ.
Chạy vài bước, Dương Mãnh lại hỏi: "Có phải tôi xếp chót không?"
Vưu Kỳ nói một câu êm tai hiếm thấy, "Không phải, hai người vừa rồi đã bị cậu bỏ ở phía sau."
"Vậy là tốt rồi."
Dương Mãnh vuốt vuốt mồ hôi, tiếp tục lê bước chân nặng nề đi tới.