Tôn cảnh vệ vạn vạn lần không ngờ, Bạch Lạc Nhân sẽ hẹn ông ra, đối với đứa trẻ chỉ có duyên gặp mặt một lần này, Tôn cảnh vệ vẫn luôn có vài phần hiếu kỳ. Ông rất ít tiếp xúc với Khương Viên, chỉ biết là đó là một phụ nữ thông minh, còn tất cả nhận thức đối với Bạch Lạc Nhân, cũng đều từ Cố Uy Đình một đôi lần nhắc tới.
Sau khi ngồi xuống, vẫn là Tôn cảnh vệ mở miệng trước.
"Chương trình học ở trường có mệt không?"
"Không tệ."
Tôn cảnh vệ nhẹ nhàng cười cười, nâng chung* trà lên nhấp một ngụm.
"Con gái tôi học sơ tam*, cả ngày làm không xong bài tập."
Tôn cảnh vệ phát hiện, tính tình Bạch Lạc Nhân so với Cố Hải hòa nhã hơn một chút, so với những cậu bé cùng tuổi, lại càng chững chạc hơn.
"Tôi quanh năm đều ở trong quân đội, tiếp xúc nhiều nhất chỉ có quân nhân, lời nói, và hành động đều mạnh mẽ cứng nhắc, cơ hội yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện như vậy rất ít, nên không quen cùng người khác nói chuyện. Đặc biệt là người trẻ tuổi như cậu, suy nghĩ so với bọn tôi có khác biệt rất lớn, nếu tôi nói gì đó cậu không thích nghe, phải nhờ cậu bỏ qua giúp cho."
"Chú Tôn khách sáo rồi, chú là người lớn, lời này phải là cháu nói chứ."
Tôn cảnh vệ ha ha cười hai tiếng, vỗ vai Bạch Lạc Nhân nói: "Chúng ta cũng không cần vòng vo như vậy, hôm nay cậu tới tìm tôi, không phải chỉ để nói chuyện phiếm chứ?"
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Tôn cảnh vệ, ánh mắt trong veo.
"Đúng vậy, cháu muốn cùng chú tìm hiểu một số tình huống."
Bạch Lạc Nhân lẳng lặng trả lời: "Cháu cho rằng giữa Cố Hải và ba cậu có một vách ngăn rất lớn, vách ngăn này hẳn là mẹ của cậu ấy, ở trong lòng Cố Hải, việc mẹ cậu ấy qua đời và ba cậu ấy có quan hệ trực tiếp. Cháu muốn biết mẹ Cố Hải vì sao qua đời, cháu muốn giúp Cố Hải hoàn toàn xóa đi khúc mắc này, để cậu ấy một lần nữa chấp nhận ba của mình."
Trên mặt Tôn cảnh vệ toát ra vài phần bất đắc dĩ, nhưng nhìn trong mắt Bạch Lạc Nhân vẫn là có vài phần khen ngợi.
"Cậu rất thông minh, muốn từ chỗ tôi lấy được tin tức, cho nên chọn một lý do rất kích động. Suy nghĩ của cậu là rất tốt, nhưng tôi không giúp được gì, tôi biết cũng chỉ có vậy. Tôi đã nói với tiểu Hải vô số lần, nhưng cơ bản là nó không tin, tôi tìm không ra chứng cứ tốt hơn để chứng minh thiếu tướng là vô tội, cho nên, tôi khuyên cậu vẫn là bỏ qua đi. Đừng vì chuyện nhỏ này, phá hủy mối quan hệ tốt đẹp hai anh em các cậu."
"Lời chú nói và lời cháu nói ở trong lòng cậu ấy không giống nhau, nếu như cháu tin ba cậu ấy vô tội, thì cháu có thể khiến Cố Hải cũng sẽ tin tưởng ba cậu ấy là vô tội."
Lời này Bạch Lạc Nhân nói ra rất mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một đứa trẻ không hiểu biết, mà giống như một người khôn ngoan. Tôn cảnh vệ khẽ híp hai mắt, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, ông có chút hiểu rõ vì sao Cố Uy Đình gặp Bạch Lạc Nhân một lần, liền đem cậu ta ghi nhớ trong lòng.
"Cậu đã muốn biết những thứ này, vì sao không trực tiếp đi hỏi tiểu Hải? Những gì tôi biết nó đều biết, cậu hỏi tôi với hỏi nó là như nhau."
"Trước khi thuyết phục được chính mình, cháu không muốn cho cậu ấy biết cháu đang làm việc này."
Tôn cảnh vệ thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra dáng cười thỏa hiệp.
"Vậy được rồi, tôi sẽ kể lại với cậu một lần, dù sao cậu cũng là người nhà thiếu tướng việc này đã qua lâu như vậy, cũng không tính là bí mật gì."
Tâm tình Bạch Lạc Nhân vốn rất điềm tĩnh, tự nhiên vào giờ phút này trở nên có chút hồi hộp, có lẽ là vì Tôn cảnh vệ muốn đem vết thương của Cố Hải một lần nữa vạch trần, Bạch Lạc Nhân phải thay Cố Hải một lần nữa trải nghiệm phần đau đớn này.
"Sự việc phát sinh cách đây ba năm, lúc đó thiếu tướng phụ trách một hạng mục nghiên cứu vũ khí, sau lại bị tên trùm quân sự nước ngoài thăm dò được tin tình báo quân sự, phái người sang thương lượng, muốn thiếu tướng bán bí mật quân sự này, đồng thời đưa ra các điều kiện hậu đãi, thiếu tướng không muốn. Sau đó thiếu tướng tự mình chuyển bí mật quân sự này đi, cũng trù tính hai lộ tuyến*, trong đó trên một chiếc xe vận chuyển hàng giả, thế nhưng không ai biết, ngay cả mấy vị sĩ quan hộ tống văn kiện quan trọng cũng không biết, mọi người đều cho rằng đó là hàng thật.
(Chia làm hai đường.)
Nhưng thực tế, bí mật quân sự lại ở trong tay thiếu tướng, ông ấy ăn mặc thường phục bắt xe taxi đưa đi, tục ngữ nói chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, cho nên không ai chú ý tới xe taxi này, thiếu tướng rất nhẹ nhàng liền đem bí mật quân sự này đưa đến nơi an toàn.
Thế nhưng một chiếc xe khác đã xảy ra chuyện, chuyện này thiếu tướng sớm đã có tính toán, ông đoán được tên trùm quân sự nước ngoài sẽ không từ bỏ, cho nên mới thiết kế hai lộ tuyến. Nhưng điều khiến ông ấy vạn vạn lần không ngờ tới là phu nhân lại lên chiếc xe kia, hơn nữa trong lúc giao chiến đã bị thương nghiêm trọng, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã tắc thở.
Khi đó tiểu Hải chỉ mới 14 tuổi,cơ bản thì nó không tin được việc mẹ mình qua đời. Hơn nữa khi đó trong quân doanh truyền các loại tin tức và lời đồn, đều là về mẹ cậu và thiếu tướng, việc này càng tăng thêm nghi ngờ vô căn cứ của tiểu Hải.Nó cho rằng phu nhân không thể xuất hiện trên chiếc xe kia, tất cả đều là do thiếu tướng sắp đặt, vì muốn thành toàn cho thiếu tướng và mẹ của cậu, mới ác ý trù tính hại chết phu nhân."
Nghe đến đó, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn hiểu rõ, vì sao lúc trước Cố Hải biết mình là con Khương Viên lại không thể khống chế được mà phản ứng như vậy, lại nói ra lời tổn thương người khác.
Hóa ra, trong lòng của cậu đối với Khương Viên lại là hận thù không đội trời chung.
"Vì sao mẹ cậu ấy lại biết được tin tức này? Vì sao trước đó bà ta lại đuổi theo chiếc xe kia? Xe áp giải bí mật quân sự không phải nên được trù tính lộ tuyến tốt hay sao? Làm sao lại dễ dàng để bà ta biết được như vậy?" Bạch Lạc Nhân cũng có chút hoài nghi.
"Sự thật đúng là khiến người khác khó hiểu như, chúng tôi thử điều tra qua nhiều đầu mối, đều không có kết quả. Tôi cũng chỉ có thể lý giải như vậy, chính là trong nháy mắt đó, phu nhân đột nhiên có tâm linh cảm ứng với thiếu tướng, biết ông ấy gặp nguy hiểm, mới chạy đi tìm ông ấy. Dĩ nhiên, tôi biết lý do này không đáng tin cậy, dứt khoát là sai lầm, thế nhưng dù nói như thế nào cũng không thông, tôi luôn tin tưởng thiếu tướng vô tội. Tôi thậm chí dám lấy đầu của mình ra bảo đảm, việc này chắc chắn không phải do Thiếu tướng trù tính."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đóng băng, giọng nói gượng gạo.
"Nhưng đầu của chú không đủ để Cố Hải buông bỏ ý niệm, thậm chí cũng không thuyết phục được cháu."
Tôn cảnh vệ cười khổ một cái, "Đây chính là điều tôi mới nói với cậu lúc nãy, tôi không giúp được gì, dù tôi nói với cậu, cậu cũng sẽ giữ nghi ngờ trong lòng. Cho nên, việc này chỉ có thể cứ như vậy mà gác lại trước, tôi chính là mong có một ngày, tiểu Hải đột nhiên nghĩ thông suốt, tự nhiên hiểu được nổi khổ của thiếu tướng, hoặc là câu đố này tự nhiên mà có đáp án."
Tâm tình Bạch Lạc Nhân trở nên rất nặng nề, thẳng đến khi Tôn cảnh vệ rời khỏi.
Vội vội vàng vàng chạy về trường, may là vẫn chưa tan học, Bạch Lạc Nhân cũng chỉ vắng gần hai tiết thôi. Đứng ở cửa phòng học, Bạch Lạc Nhân hít sâu mấy hơi, ổn định tâm tình một chút, như không có chuyện gì xảy ra đi vào.
"Chủ nhiệm tìm cậu làm gì?"
"À, không có việc gì, nhờ tôi làm một phần tài liệu."
Chuông tan học vang lên, Cố Hải vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: "Tài liệu gì?"
"Lớp chúng ta không phải muốn bình chọn tập thể lớp ưu tú sao? Cần có tài liệu giới thiệu tình huống cơ bản, chủ nhiệm lớp thấy tôi viết văn tốt, nên tận dụng một chút."
Mặt Cố Hải âm trầm, không e dè mắng: "Cô ta cho rằng học sinh là con lừa à? Muốn sai thế nào thì sai hả ?!"
Bạch Lạc Nhân không nói gì, cầm cặp sách lên cùng Cố Hải đi ra ngoài.
Cố Hải vừa đi còn vừa nói, "Sau này cô ta còn kêu cậu làm việc giúp cô ta, cậu đừng đồng ý."
Cố Hải không tỏ ra tức giận, "Cậu nói xem vì sao? Cậu giúp cô ta viết đủ thứ, các giáo viên khác cũng không biết, bọn họ vẫn bắt cậu làm xong bài tập đúng hạn."
"Không có việc gì, dù sao tôi làm rất nhanh, về lại bổ túc một chút là được."
"Bổ túc bài tập không tốn thì giờ sao? Thời gian sau giờ học vốn đã ít, làm bài tập chiếm hơn phân nửa rồi."
Đằng trước đằng sau đều là bạn học, Cố Hải cũng không thể không biết xấu hổ mà nói, cậu làm bài tập thêm nửa tiếng, hai đứa sẽ thân thiết ít đi nửa tiếng, phàm là người nào chiếm dụng thời gian trên giường của hai ta, đều không thể tha thứ!
Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải không nghe theo, không buông tha, nhịn không được đáp lại một câu, "Cậu đừng ích kỷ quá được hay không? Cứ lắm mồm như đàn bà."
"Cậu còn nói tôi là đàn bà hả?"
Cố Hải vừa muốn sử dụng tuyệt chiêu giết người hàng loạt của mình, tay cầm tiểu kê kê*, Bạch Lạc Nhân phản ứng nhanh chóng liền chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại hướng Cố Hải cười, Cố Hải sát sao sải bước đuổi theo.
(Kê kê: JJ ~ ji ba= dương vật, Tiểu Hải Tử.)
Dọc đường đi, hai người vừa nói vừa cười, Cố Hải hôm nay làm biếng, nói thẳng là muốn ra ngoài ăn, Bạch Lạc Nhân nhất thời lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Thật ra cậu một chút khẩu vị cũng không có, hiện tại cho cậu ăn gì cũng như nhau, nhưng vì để Cố Hải không nhận ra, Bạch Lạc Nhân vẫn ăn ba chén cơm lớn, còn mua một đống đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn.