Có lẽ do quá mệt mỏi, Bạch Lạc Nhân tắm rửa xong không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Cố Hải thừa dịp lúc Bạch Lạc Nhân ngủ sơ hở, tách mông cậu ta ra nhìn thử, không tệ chỉ là hơi sưng đỏ, lấy thuốc trước đó đã chuẩn bị sẵn thoa cho cậu ta, mới yên tâm mà nằm dài lên giường. Nhìn gương mặt ngủ say của Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Hải có loại xúc động không rõ, cảm giác áy náy đè nén tận đáy lòng giảm bớt rất nhiều, được cảm giác vô cùng tự hào thay thế, người này rốt cuộc hoàn toàn thuộc về mình, trái tim và thân thể đều đã mang 'nhãn hiệu' của mình, không còn phải sợ cậu ta bị người con gái nào lừa đi nữa.
Cứ như vậy trở về chỗ, cuối cùng lại ôm Bạch Lạc Nhân vụng trộm mỉm cười đến quá nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm, lúc Bạch Lạc Nhân tỉnh lại, Cố Hải đã mở to đôi mắt gian tà ngắm cậu chừng nửa tiếng rồi.
"Còn đau không?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân lật người, ra vẻ ngoại trừ mệt mỏi một chút, thực sự không có cảm giác gì. So sánh với cái đau đến nhớ mãi không quên của cực hình lần trước, hiện tại quả thật có thể xem là đãi ngộ VIP rồi, nhớ lại cảnh tượng điên đảo ngày hôm qua, Bạch Lạc Nhân vẫn có chút nghĩ mà sợ, sau này nếu như đều 'chơi đùa' như vậy, còn không phải nhường cậu ta ăn sạch hả?
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cũng biết cậu ta không đau, trong lòng kêu lên một tiếng đắc ý! Thế nào? Còn không phải chồng cậu lợi hại sao? Nói không làm cậu đau sẽ không để cậu đau, hôm sau thức dậy còn khiến cho cậu tinh thần sảng khoái, sau này cậu hãy ngoan ngoãn vì 'bảo bối' của chồng cậu mà hầu hạ đi, ha ha ha...
Bạch Lạc Nhân còn đang suy nghĩ chuyện kia, đột nhiên bị một đôi bàn tay to như móng vuốt mãnh hổ kéo qua, trên mặt bị hôn mấy cái, mang theo tiếng chụt chụt, môi lại bị nuốt lấy, hung hăng hút vài hơi, sau đó là lỗ tai, cổ... Đôi môi cậu ta cũng không chậm lại, bên kia tựa như người điên mà giày vò.
Cuối cùng Bạch Lạc Nhân đưa tay đánh lên gáy Cố Hải, cố hết sức mới đem mặt của cậu ta đẩy ra 5cm.
"Cậu làm gì vậy?" Bạch Lạc Nhân nổi đóa, "Mới sáng sớm đã lên cơn điên gì hả?"
Cố Hải lại dính tới, không biết xấu hổ dán vào gò má Bạch Lạc Nhân, vui vẻ nói: "Tại tôi thích cậu, càng nhìn càng thích, cậu sao lại quyến rũ thế này?"
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đầy gân đen, một đấm quét vào bụng Cố Hải.
"Cút sang một bên!"
Ăn xong điểm tâm, Cố Hải quay qua Bạch Lạc Nhân hỏi: "Tôi phải về nhà một chuyến, lấy sổ hộ khẩu, cậu có muốn đi cùng tôi không?"
Bạch Lạc Nhân vốn là không muốn đi, dù sao đó cũng là nhà của Cố Uy Đình và Khương Viên, nhưng vừa nghĩ tới Cố Hải từ nhỏ sống ở đó, nơi đó cất dấu rất nhiều hồi ức của Cố Hải, cậu liền nảy sinh hứng thú vô cùng với chỗ đó.
"Ừ, đi."
Trong đôi mắt Cố Hải lộ ra ý cười, "Mới khiến cậu một đêm thoải mái liền không thể rời xa tôi hả?"
Bạch Lạc Nhân lặp tức biến sắc, một chân thình lình giơ lên, đột nhiên xoay người một cái, đem Cố Hải không kịp đề phòng đè lên ghế sô pha, cầm chổi quét bụi lên, hung hăng hướng eo và mông cậu ta quất mười mấy cái.
Lúc khóa cửa, Cố Hải vẫn còn kêu khổ: "Cậu nha ra tay thật độc ác."
Bạch Lạc Nhân cười đến thật thoải mái.
Xe chạy đến biệt thự quân khu, vừa xuống xe, đã bị một loại cảm giác nghiêm trang, lạnh lẽo bao phủ. Bạch Lạc Nhân nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Hải, biểu tình Cố Hải cũng từ hỉ hả trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị, hờ hững, trong lòng cậu cảm thấy khẩn trương, tự nhiên cảm nhận được, e rằng Cố Hải để mình tới, không chỉ là muốn cho cậu xem thử nhà mình, mà chính là muốn có được chút thoải mái nào đó.
Cố Hải mở khóa cửa, hai người cùng đi vào.
Bên trong không có ai, bày trí trong phòng theo phong cách cổ xưa, tao nhã, mọi chỗ đều sắp xếp ngay ngắn, trật tự, sàn nhà lau đến bóng loáng, như là chẳng bao giờ có người ở. Nhà như vậy tuy rằng rất đáng để thưởng thức, nhưng dễ tạo ra cảm giác đè nén, người có tính tùy tiện như Bạch Lạc Nhân, ở đây đều thấy không được tự nhiên.
"Có muốn vào xem phòng của tôi không?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, trực tiếp theo Cố Hải đi vào.
Đây là một căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ và quy củ, thậm chí ngay cả một cái poster dán tường cũng không có, chăn xếp vuông vức, drap giường phẳng phiu, nhịn không được nhớ tới căn phòng kia của Cố Hải trong quân doanh. Dù hơn mấy tháng không quay lại đây, trong phòng vẫn sạch sẽ trước sau như một, bệ cửa sổ đặt một chậu hoa, tản ra mùi hương nhè nhẹ.
Có thể cảm nhận rõ ràng, ở đây mỗi ngày đều có người tới quét dọn.
Cố Hải ngồi xuống, tìm trong ngăn kéo sổ hộ khẩu của mình.
Bạch Lạc Nhân đi vòng vòng trong phòng, nhìn sách trên giá, ngoại trừ các tác phẩm nổi tiếng, sách tham khảo, còn dư lại đều là một ít sách về quân sự. Tầng trên cùng của giá sách có một cái bìa rất bắt mắt, thoạt nhìn không giống những cuốn sách kia, Bạch Lạc Nhân vừa lấy xuống nhìn, mới phát hiện là một quyển album.
Bên trong có hình chụp Cố Hải các thời kỳ, thậm chí còn có ảnh lúc trăm ngày, khó thể tưởng tượng cậu ta cũng từng có ánh mắt trong veo như vậy; sau đó lại thấy được thời thiếu niên của Cố Hải, cùng chụp chung với những đứa trẻ ở khu nhà quân đội, hiên ngang, khí phách đứng ở bên trong; còn có ảnh chụp cùng bộ đội, ảnh chụp cùng anh em bạn thân... Bạch Lạc Nhân phát hiện, Cố Hải từ nhỏ đến lớn, chụp ảnh đều là một tư thế, một biểu tình, nhìn rất cứng ngắc, khiến cho cậu không nhịn được cười, rồi lại có chút lờ mờ đau lòng.
Cậu nhớ rõ Cố Hải đã từng nói với cậu, cậu ta trước kia là người rất đứng đắn, Bạch Lạc Nhân đối những lời này coi thường. Bây giờ thấy những tấm hình này, Bạch Lạc Nhân tự nhiên không khó tưởng tượng, có lẽ trước khi cậu quen biết Cố Hải, thực sự như cậu ta nói, cuộc sống cứng nhắc, tâm tình chết lặng, tính cách dĩ nhiên chính là chín chắn...
Lật lật, ánh mắt Bạch Lạc Nhân dừng ở một tấm ảnh.
Trong hình Cố Hải tầm 3-4 tuổi, dựa vào trong lòng một người phụ nữ, bộ dạng một đứa con trai ngoan. Người phụ nữ dáng vẻ đoan trang, khí chất dịu dàng, khuôn mặt có vài phần giống với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân suy đoán bả hẳn là người mẹ đã mất của Cố Hải.
Trong tất cả các hình của Cố Hải, đây là tấm duy nhất tươi cười.
Bạch Lạc Nhân còn đang ngẩn ra, album trong tay đột nhiên bị người khác giật đi.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Cố Hải giả vờ giận nhìn Bạch Lạc Nhân, "Tôi cho phép cậu xem sao?"
Bạch Lạc Nhân không nói gì.
Cố Hải lại hỏi: "Có phải rất đẹp trai không?"
Bạch Lạc Nhân đáp lại cậu ta hai chữ, "Rất ngốc!"
Cố Hải cười cười đem album bỏ lại trên giá sách.
"Tìm được sổ hộ khẩu rồi à?"
Cố Hải giơ giơ cuốn sổ màu nâu trong tay, "Ở đây này."
"Chúng ta đi thôi." Bạch Lạc Nhân đẩy cửa ra.
Cố Hải do dự một chút, nhàn nhạt nói rằng: "Tôi muốn ghé qua nhìn phòng mẹ một chút."
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Được rồi, tôi ra ngoài đợi cậu."
Cầm lấy bản hộ khẩu trong tay Cố Hải, nhìn cậu ta đi vào phòng mẹ mình, sau đó đóng cửa lại, tâm tình Bạch Lạc Nhân tự nhiên có chút nặng nề, có lẽ là cảm nhận được bầu không khí bi thương trong phòng. Từ đầu đến cuối, Cố Hải cũng chưa từng chủ động đề cập với cậu về mẹ của mình, Bạch Lạc Nhân chỉ biết là mẹ cậu ta đã qua đời, còn về qua đời lúc nào, vì sao qua đời, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không biết gì cả. Mà liên quan đến chuyện nhà của mình, Cố Hải ngược lại biết rất rõ, hàng ngày còn đóng vai người an ủi.
Hiện tại, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm nhận được, Cố Hải so với chính mình khổ hơn nhiều. Cậu chỉ là không cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng mẹ cậu vẫn còn sống, muốn gặp lúc nào là gặp. Cố Hải lại bị cưỡng ép tách khỏi thế giới ấm áp kia, từ thế giới tràn ngập ánh sáng trực tiếp ngã vào màn đêm đen như mực.
Bạch Lạc Nhân đi từng bước xuống dưới lầu, muốn cho Cố Hải và mẹ không gian yên tĩnh.
Lúc đi xuống phòng khách dưới lầu, cửa đột nhiên mở, một bóng hình thanh tú đi đến.
Lúc Khương Viên nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, ánh mắt ảm đạm trong tích tắc khôi phục vài phần rực rỡ, dường như hoàn toàn quên đi những lời hỗn hào của con trai đối với mình hôm trước, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, trong lòng ngoại trừ vui vẻ không còn gì khác.
"Lạc Nhân, sao con lại tới đây?"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời: "Cố Hải nói muốn về lấy sổ hộ khẩu, tôi tới cùng."
"À, sổ hộ khẩu của nó hả! Ở trong tủ đựng đồ ngăn thứ hai bên dưới trong phòng nó, kẹp trong một cái kẹp sách, để mẹ đi xem thử." Khương Viên làm bộ muốn đi lên lầu.
Bạch Lạc Nhân ngăn cản Khương Viên, "Cậu ta đã tìm được rồi."
Khương Viên dừng bước, không khỏi cười cười, "Tìm được là tốt rồi."
Bạch Lạc Nhân không nói gì nữa.
Khương Viên nhìn thử Bạch Lạc Nhân, muốn hỏi dò: "Hay là buổi trưa ở lại nhà ăn một bữa cơm đi?"
"Không được, một lát Cố Hải đi ra bọn tôi liền đi."
Bạch Lạc Nhân nói xong, trực tiếp đi ra cửa.
Xe đậu ở cửa, Bạch Lạc Nhân ngồi trong xe chờ Cố Hải, mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong biệt thự, bóng dáng Khương Viên vẫn qua lại giữa căn phòng trống trải, lúc thấy rõ lúc không. Bà ta làm xong việc, ngồi vào bàn bên cạnh ngay trước cửa sổ, lẳng lặng ngồi, mắt nhìn bên ngoài, không thấy rõ biểu tình trên gương mặt.
Bạch Lạc Nhân nhịn không được đoán rằng, bà ta mỗi ngày đều làm những thứ gì? Lẽ nào ngoại trừ dọn dẹp mấy căn phòng lớn kia, chính là ngồi ngơ ngác như vậy? Bà ta không có trò chuyện sao? Không trống trãi sao? Hay là nói chỉ cần thấy được mấy món đồ dùng gia đình và bày trí xa xỉ, trong lòng bà ta cũng thấy đủ thú vị?
Khương Viên rời khỏi Bạch Hán Kỳ, lấy Cố Uy Đình, Bạch Lạc Nhân vẫn cảm thấy bà là ham tiền ham quyền, nhưng bây giờ thấy bà ta một mình cô độc, tịch mịch ngồi ở đây trong một phòng trống, đột nhiên lại có cảm nhận khác. Nếu như Khương Viên thật muốn tìm cuộc sống xa hoa, vì sao không trực tiếp đến bên cạnh một ông tổng giám đốc có tiền? Sao lại chọn một người lính chứ? Phụ nữ khôn khéo, ích kỷ như bà ta, lẽ nào lại không biết cuộc sống vợ quân nhân gian khổ bao nhiêu?