Cuối tuần vốn nên là hai người cùng nhau trở về, thế nhưng ngại vì trong nhà Bạch Lạc Nhân có việc, Cố Hải chỉ có thể ở lại một mình. Chiều thứ sáu vừa tan học, Bạch Lạc Nhân liền vui vẻ thu dọn tập sách, chuẩn bị về nhà. Vừa nghĩ tới cuối tuần có thể danh chính ngôn thuận ở lại nhà, không cần tìm các loại lý do, không cần nhìn Cố Hải bày ra vẻ mặt thất vọng, Bạch Lạc Nhân cảm thấy cả người đều thoải mái vô cùng.
Rốt cục có thể qua thêm hai ngày yên ổn.
"Chuyện gì khiến cậu vui vẻ đến vậy hả?" Vưu Kỳ hỏi.
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân cứng đờ, hỏi lại: "Nhìn tôi vui vẻ lắm hả?"
Vưu Kỳ thành thật nói, "Tâm tình cậu gần đây đều rất bất thường."
Cố Hải ở phía sau nghe, trong lòng tự nhiên có chút đánh giá, đến Vưu Kỳ cũng nhìn thấy tâm tình Bạch Lạc Nhân bất thường, Cố Hải cả ngày nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, sao có thể không nhận ra sự khác thường của cậu ta được chứ. Mỗi ngày đều là vô cùng vui vẻ đến trường, từ sáng đến chiều đều rất tốt, đến sắp tan học, chuyện trong nhà lại tới, chắc chắn sẽ bắt đầu mặt mày ủ dột.
Cố Hải có đôi lúc cũng nghĩ, không phải cậu ta là cố ý lẩn tránh mình chứ? Nhưng cậu thật sự không tìm được nguyên nhân Bạch Lạc Nhân lẩn tránh mình. Hơn nữa chia cách mấy ngày vừa qua, cậu không dám tùy tiện nghi ngờ gì nữa, trong lúc Bạch Lạc Nhân bắt đầu nói dối không ngừng, cậu vẫn luôn khắc sâu hai chữ "tin tưởng" trong lòng.
Thà tin là không, cũng không thể tin là có.
Đi tới cổng trường, Cố Hải nói: "Tôi đi với cậu thêm một đoạn nữa."
Bạch Lạc Nhân không biểu hiện ra chút gì không vui.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Bạch Lạc Nhân đều vui tươi hớn hở, cơ bản không nhắc đến chuyện trong nhà.
Thấy đã đi hơn nửa đường, Bạch Lạc Nhân bắt đầu kết thúc.
"Hai ngày này cậu định làm gì?"
Cố Hải suy nghĩ một chút, "Tôi phải về nhà một chuyến, giáo viên không phải kêu nộp bản sao hộ khẩu sao? Bản sao hộ khẩu tôi để ở nhà, tôi phải về nhà lấy. Chủ nhật chưa có dự định gì, có thể sẽ đi thăm dì của tôi, cũng có thể sẽ tìm vài người ra ngoài chơi."
Bạch Lạc Nhân dừng bước, vỗ vỗ vai Cố Hải, "Ước gì được như cậu, tôi còn phải qua nhà bác hai tôi."
Cố Hải từ trong mắt Bạch Lạc Nhân nhìn không ra chút gì hâm mộ, ngược lại giống thương hại nhiều hơn.
"Cậu hai ngày này đều không trở về sao?"
Bạch Lạc Nhân thở dài, "Nhất định không về, ngày đi học tôi cũng phải về giúp đỡ, hiện giờ được nghỉ học, việc khổ sai này nhất định dành cho tôi, còn không biết làm sao sống qua hai ngày này đây, aizzzz..."
"Nhà bác hai cậu không phải rất giàu sao? Sao không mời người có chuyên môn đến xem thử?"
Lông mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân vặn vẹo đầy nghệ thuật, "Tôi không phải nói với cậu rồi sao? Bác hai tôi bình thường có tiền, vừa lúc có việc lại không có tiền, tiền thuốc men của chị tôi còn là ba tôi ứng trước đấy."
Cố Hải gật đầu, "Vậy được rồi, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà đi."
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân giật giật, im lặng cả buổi mới phát ra một chữ 'ừm'.
Hai người nhìn nhau giây lát, bầu không khí có chút không tự nhiên, Bạch Lạc Nhân nghĩ thời cơ không sai biệt lắm, liền giục: "Vậy cậu trở về đi, bắt xe mà về, cũng tiễn đoạn đường xa như vậy rồi."
Trên mặt Cố Hải hiện ra không muốn, đây chính là hai ngày không gặp mặt đó!
"Tôi muốn tiễn cậu thêm một lúc nữa."
Bạch Lạc Nhân nhẹ giọng khuyên bảo, "Đừng tiễn nữa, lát nữa ba tôi thấy, lại giữ cậu không cho đi."
Cố Hải nhếch khóe môi một cái, "Vậy không phải càng tốt sao?"
Bạch Lạc Nhân im lặng.
Cố Hải lấy tay chọc trán Bạch Lạc Nhân một cái, "Giờ tôi đi thật đây!"
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
"Tôi đi thật nhé!" Cố Hải vẫn không rục rịch.
Bạch Lạc Nhân đạp vào chân Cố Hải một cái, "Cậu có thể thẳng thắn một chút không hả?"
Cố Hải trước khi đi xoay người, rõ ràng thấy được thần thái khác thường trong mắt Bạch Lạc Nhân.
Buổi tối trước khi ngủ, Mạnh Thông Thiên ở bên cạnh hươ hươ cây súng Cố Hải cho nó, không ngừng dùng móng tay gảy thân súng, phát ra tiếng két két khó nghe. Bạch Lạc Nhân đối với cái tiếng này vô cùng dị ứng, mỗi lần nghe xong cả người đều nổi da gà.
"Đàng hoàng một chút cho anh, mau đi ngủ!" Bạch Lạc Nhân kéo Mạnh Thông Thiên một cái.
Mạnh Thông Thiên ngã vào trong chăn, thuận thế thể hiện một tư thế bị thương, gặp nguy hiểm không sợ, mắt nhắm nhắm, lại hướng trần nhà bắn một phát. Tới khi thỏa mãn bỏ súng xuống, quay qua Bạch Lạc Nhân hỏi: "Chừng nào anh Cố Hải đến?"
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Mạnh Thông Thiên, "Không cần chờ, cậu ta cuối tuần này không tới được."
"Ai..." Mạnh Thông Thiên hạ vai, "Người ta cả tuần đều hy vọng, vừa đến cuối tuần anh Cố Hải sẽ mang cho em nhiều đồ chơi mới, anh ấy không đến, em không có hứng làm bài tập."
"Lúc cậu ta tới, anh cũng không thấy em làm bài tập nha!"
Mạnh Thông Thiên lén trừng mắt liếc Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân như là nhớ tới cái gì, quay qua Mạnh Thông Thiên ngoắc ngoắc tay.
Mạnh Thông Thiên vô cùng biết điều bò tới.
"Anh nhắc nhở em, nếu như Cố Hải xuất hiện, hỏi anh mấy ngày nay ở đâu, em đừng nói anh và em ngủ chung, nghe không?"
"Vì sao?" Mạnh Thông Thiên nháy mắt mấy cái.
Bạch Lạc Nhân giọng nói cứng nhắc, "Em không cần quan tâm vì sao, nếu như em nói ra, anh sẽ khiến em sau này không gặp được cậu ta."
"Hả?" Mạnh Thông Thiên vẻ mặt hoảng sợ, "Em tuyệt đối sẽ không nói."
Bạch Lạc Nhân yên tâm, tắt đèn ngủ.
Ngày hôm sau có chút buồn chán, buổi sáng đi chơi bóng, buổi chiều tìm Dương Mãnh ở lại một lúc, chạng vạng về đến nhà, đang chuẩn bị đến giờ ăn cơm. Mỗi thứ bảy thím Trâu đều làm một bàn lớn đồ ăn ngon, đây là thời gian Bạch Lạc Nhân hưởng thụ nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ, rửa tay một cái, ngồi vào bàn ăn, tâm tình rất tốt nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn ngon.
"Hôm nay Đại Hải lại không đến à?" Thím Trâu hỏi.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, vừa muốn động chiếc đũa, điện thoại lại tới.
"Nhân Tử, tôi sắp đến nhà các cậu rồi."
Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, vội vàng trả lời: "Không phải nói không cho cậu tới sao?"
"Cậu thật sự ở nhà hả? Cậu không phải nói hôm nay phải đi nhà bác hai sao?"
Bạch Lạc Nhân tức giận, "Nhà bọn họ không nấu cơm, tôi phải về nhà ăn, ăn cơm xong lại đi."
"Vậy thì tốt rồi, tôi chính là tới thăm cậu một chút, gặp một chút sẽ đi."
Bạch Lạc Nhân còn muốn nói gì đó, Cố Hải đã cúp điện thoại.
Nhìn một bàn đồ ăn thật ngon, Bạch Lạc Nhân sốt ruột, sao lại thành ra thế này? Nếu để Cố Hải nhìn thấy, nhà các người xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn ăn thịt cá, hợp lý không?
"Thím à, nhanh lên một chút, đem mấy món ngon trên bàn cất đi, Cố Hải nói là sắp tới. Cái này, cái này, cái này... đều cất vô chạn đi, chờ Cố Hải đi ăn tiếp."
Nói xong, Bạch Lạc Nhân bưng một chén thịt muốn đi.
Thím Trâu ngây ngẩn cả người, "Nhân Tử, dọn làm gì hả? Đại Hải tới vừa hay ở đây ăn luôn, thím còn muốn nấu thêm vài món này!"
Mạnh Thông Thiên cũng ở một bên kêu to, "Con muốn ăn thịt."
Không có thời gian giải thích, các người không dẹp, tôi dẹp là được rồi, nghĩ thế, liền cầm lấy một tô sườn heo bưng vào.
Thím Trâu thấy bối rối, nhìn thẳng Bạch Hán Kỳ hỏi: "Thằng nhỏ này sao vậy?"
"Không biết nữa, tiếc của hả? Không muốn cho Đại Hải ăn? Không đến nỗi như thế chứ?"
Bạch Lạc Nhân quay lại một chuyến, lại bưng đi hai đĩa rau xào, trước khi đi còn dặn dò một câu, "Nhớ kỹ lời hôm trước con nói với mọi người, đừng để bị lộ."
Thím Trâu càng mơ hồ.
Bạch Hán Kỳ vỗ vỗ vai Thím Trâu, "Hiện giờ con nó học hành áp lực lớn, thích bày chút trò vui, tùy ý nó đi."
Rất nhanh, bà nội Bạch và ông nội Bạch cũng bị Bạch Lạc Nhân dìu về phòng, đồ ăn ngon trực tiếp đưa vào, Mạnh Thông Thiên nhịn không được mê hoặc của đồ ăn ngon, ở dính trong phòng bà nội Bạch và ông nội Bạch không ra.
Chờ tới lúc Cố Hải tới, trong phòng ăn tràn ngập một không khí u ám, chỉ có Bạch Lạc Nhân, Bạch Hán Kỳ và thím Trâu ba miệng ăn vây quanh một cái bàn lớn, trên bàn chỉ có một tô cháo và hai đĩa dưa muối.
Bạch Hán Kỳ hơi lộ ra lúng túng lên tiếng chào hỏi Cố Hải, "Đại Hải, lại đây?"
Cố Hải cười gật đầu.
Thím Trâu bên cạnh than thở , "Đại Hải à, thím thật là áy náy, con xem con thật vất vả tới nhà một chuyến, lại chỉ có một tô cháo như vậy, cũng không có gì ngon chiêu đãi con..."
Cố Hải an ủi Thím Trâu, "Thím à, không sao mà, cháo thím nấu cũng có mùi thịt mà."
Thím Trâu sắc mặt cứng đờ, lúng túng cười cười, "Thằng nhỏ này, miệng cũng ngọt quá đi."
"Con đâu có nói đùa." Cố Hải nghiêm trang nói, "Con thực sự ngửi thấy một chút mùi thịt."
Bạch Lạc Nhân suýt nữa chút phun cả cháo trong miệng ra ngoài.
Hai người ở trong sân nói chuyện vài câu, Bạch Lạc Nhân vốn tưởng rằng Cố Hải là tới kiểm tra, kết quả nói được mấy câu, phát hiện Cố Hải thật sự là muốn đến gặp cậu, cũng không cố ý kéo dài thời gian, cũng không nhìn đông ngó tây, toàn bộ chú ý đều đặt trên người Bạch Lạc Nhân, gặp được một lúc liền chuẩn bị đi.
Mãi cho đến khi Cố Hải ra cửa, Bạch Lạc Nhân mới thở dài một hơi.
Trở lại phòng ăn, quay qua thím Trâu nói: "Mấy món kia có thể lấy ra ăn tiếp rồi."
Bạch Hán Kỳ vỗ gáy Bạch Lạc Nhân một cái, "Thằng nhóc con này, thật xấu tính mà."
"Thông Thiên còn đang trong phòng bà nội, tôi đi kêu nó ra." Thím Trâu nói.
Bạch Lạc Nhân và Bạch Hán Kỳ lại lấy tất cả thịt và đồ ăn đều bưng lên bàn.
Thím Trâu đi tới phòng bà nội Bạch, không thấy Mạnh Thông Thiên, ông nội Bạch chậm rãi nói: "Thằng nhóc vừa thấy Đại Hải, đuổi theo rồi."
Thím Trâu biết Mạnh Thông Thiên thích ở gần Cố Hải, liền không hỏi thêm gì nữa, tự mình quay lại ăn cơm.
"Anh Cố Hải!" Mạnh Thông Thiên hô một tiếng.
Cố Hải xoay người, thấy một thân hình nhỏ bé như mũi tên lao về phía cậu, vội vàng ngồi xổm người xuống đón lấy nó, thuận thế ôm lấy nó.
"Ha ha..." Cố Hải bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thông Thiên, "Vừa rồi sao không thấy em?"