Ba ngày sau đó, Cố Hải thực sự chưa từng ăn thứ gì, nói chính xác hơn thì cậu ta không hề rời căn phòng đó nửa bước. Bạch Lạc Nhân truyền dịch, Cố Hải cũng ở bên cạnh truyền dịch theo, bác sĩ thậm chí có chút không nhìn nổi, nhịn không được oán trách hai câu,"Chàng trai sao cậu lại lười đến mức này hả? Xuống phía dưới ăn một chút thì tốn bao nhiêu sức lực hả?"
Cố Hải không nói được lời nào, trực tiếp vươn cánh tay, quay sang hất cằm ý bảo bác sĩ, bảo ông truyền thì ông cứ truyền đi, cũng không phải không trả tiền mà.
Trải qua ba ngày trị liệu, thân thể Bạch Lạc Nhân dần hồi phục được một chút, nhưng mà đi lại vẫn có chút bất tiện. Thể lực càng ngày càng khôi phục, cảm giác thèm ăn cũng vì thế mà tăng lên, cho nên cảm giác đói bụng của cậu rất rõ ràng. Như cậu ta cả ngày nằm trên giường thì còn đỡ, mỗi khi đói bụng thì có thể ngủ là xong, thời gian chịu đựng cũng dần dần mà qua. Nhưng với Cố Hải một người khỏe mạnh, mỗi ngày còn phải chăm sóc một bệnh nhân, đói bụng quả thực dày vò đến điên đầu.
"Cậu đi ăn cái gì đi." Bạch Lạc Nhân mở miệng nói.
Cố Hải lắc đầu, dựa lưng vào đầu giường, mắt hơi híp lại, không biết đang nghĩ gì.
"Đến mức này rồi, khổ nhục kế cũng vô ích, nên ăn thì cứ ăn, cho dù cậu có chết đói, cũng không sửa đổi được cái gì cả."
Gò má Cố Hải có chút tái xám, đại khái là do mấy ngày nay chịu đói.
"Không phải tôi khổ nhục kế, mà là không có khẩu vị."
Bạch Lạc Nhân không muốn nói cái gì nữa, nhắm mắt lại, cảm giác có một đôi tay hoạt động bên hông của mình.
Đó là vị bác sĩ bôi thuốc cho cậu.
Mấy lần đầu bôi thuốc, quả thực mà nói thì là khoảng thời dày vò Bạch Lạc Nhân nhất, dù sao thì bác sĩ cũng là đàn ông, bị một người đàn ông loay hoay sờ mó cái mông của mình quả thực chẳng có cái gì mà vẻ vang cả, đặc biệt là cậu ta bị thương như thế kia vẫn còn thấy khuất nhục và uất ức. Cho nên mỗi lần bác sĩ đến, Bạch Lạc Nhân lại lấy gối che đầu, bác sĩ hỏi cậu cậu cũng không nói gì.
Cũng may vị bác sĩ này quả đúng là y đức hiền lành, không những không giễu cợt Bạch Lạc Nhân, còn nói rất nhiều việc cần chú ý, nói bọn họ như thế là bình thường, chỉ cần tiết chế khi làm tình, sau đó còn nói trước đây ông gặp nhiều trường hợp như vậy rồi. Mặc dù bây giờ nói những thứ này có chút không đúng lúc, nhưng quả thực làm giảm bao nhiêu lo lắng trong lòng Bạch Lạc Nhân.
Hiện tại cậu không còn dùng cái gối che đầu nữa, lúc bác sĩ về cậu còn chào hỏi mấy câu rồi.
Nhưng mà cậu và Cố Hải vẫn nói chuyện rất ít.
Ba ngày, nói không quá mười câu.
Nếu Bạch Lạc Nhân không chủ động mở miệng, Cố Hải cũng sẽ không nói cái gì, thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu có muốn đi vệ sinh không, nếu Bạch Lạc Nhân không muốn trả lời sẽ biểu đạt là không muốn đi, nếu như muốn đi, liền trực tiếp chỉ chỉ vào bên dưới*, Cố Hải tự nhiên sẽ đến dìu cậu vào phòng vệ sinh.
(Bên dưới: bộ phân bài tiết..có cần hình minh họa không?)
Buổi tối trước khi ngủ, theo thường lệ Cố Hải bưng tới một chậu nước nóng, lau người cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân mở miệng nói," Hôm nay không cần lau, dù sao cũng sắp về nhà rồi, bẩn thì cứ để bẩn, về nhà rồi tắm một thể. "
Cố Hải cầm khăn tay đứng đó , do dự một chút, vẫn vén chăn lên.
" Dù sao cũng sắp đi rồi, có thể lau mấy lần nữa thì cứ lau đi, sau này muốn lau cũng không được lau."
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, nhắm mắt lại, dưới đôi bàn tay đó với chiếc khăn tay kia, rất nhanh liền đi vào giấc mơ.
Sau khi lau xong, Cố Hải nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Lạc Nhân đang ngủ thật lâu, nhịn không được hôn một cái, đột nhiên cảm thấy lúc này làm mấy chuyện này lại làm cậu thấy khó chịu, vì vậy liền bước xuống giường.
Nửa đêm, Bạch Lạc Nhân tỉnh dậy, Cố Hải đang ngủ, khuôn mặt ngủ say gần kề Bạch Lạc Nhân, lúc này Bạch Lạc Nhân lại không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên từ hôm cậu đến đây, thấy Cố Hải ngủ. Ngày trước bất cứ lúc nào tỉnh dậy, Cố Hải cũng mở to đôi mắt. Có đôi khi đứng ở phía trước cửa sổ, có đôi khi ngồi ở trên giường, phần lớn thời gian cũng đều nằm ở bên cạnh cậu, mở to một đôi mắt đen nhìn cậu không rời.
Có một đêm, Bạch Lạc Nhân hỏi Cố Hải.
"Vì sao cậu không ngủ hả?"
Lúc đó Cố Hải không trả lời, sau đó Bạch Lạc Nhân ngủ rồi, Cố Hải mới nói cho cậu biết.
"Tôi muốn kéo dài thời gian ở bên cậu."
Ngày hôm nay, đại khái thì cậu ta thực sự không chịu đựng được nữa, mấy ngày mấy đêm rồi, lại không ăn uống gì, có thể chống đỡ được mới lạ đó!
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ qua thăm khám, vui vẻ vỗ mông Bạch Lạc Nhân một cái.
"Chàng trai, thân thể cậu cũng khá đấy! Tôi còn tưởng rằng nếu bị loại thương tổn này, thế nào cũng phải nằm sấp vài ngày, bây giờ tôi xem thì không hề có vấn đề gì. Về chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, nhớ xoa thuốc đúng giờ nhé."
Lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân đứng lên, mặt đối mặt với bác sĩ, hỏi một vấn đề mình quan tâm nhất.
"Tôi có thể ăn cái gì chưa ạ?"
"Cái này....." Bác sĩ do dự một chút," Sẽ không có chuyện gì, nhưng cố gắng ăn ít thôi, ăn nhiều rau và đồ lỏng, hoa quả có thể ăn nhiều, đồ nóng ăn ít thôi."
Bạch Lạc Nhân cười cười gật đầu,"Tôi biết rồi."
Bác sĩ vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân,"Vậy tôi về đây, sau này có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Bạch Lạc Nhân đưa bác sĩ tới cửa,"Bác sĩ đi thong thả."
"Được rồi, không cần tiễn nữa, vào trong đi."
Trở lại trong phòng, Cố Hải đứng ở bên tường, im lặng không nhúc nhích. Mãi cho đến khi bác sĩ rời đi, cậu ta vẫn giữ một tư thế như vậy, không hề mở miệng nói một câu.
Bạch Lạc Nhân đang muốn thu dọn đồ đạc, Cố Hải chỉ vào một cái túi trên tủ đầu giường,"Đồ của cậu tôi dã thu dọn xong."
Bạch Lạc Nhân đeo túi xách đi ra cửa thay giày, có thể rời khỏi cái giường này, rời khỏi căn phòng này cảm giác thật là tốt.
Cố Hải cũng đem đồ đạc của mình thu dọn vào, đây là căn hộ của chị họ cậu, cậu mượn dùng mấy ngày. Bây giờ Bạch Lạc Nhân muốn đi, cậu ta cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu dưới, không ai mở miệng nói một câu, phía trước chính là đường cái, mỗi một giây lại có một chiếc taxi phóng qua, muốn gọi xe chỉ cần vẫy tay.
Bạch Lạc Nhân lại đi về phía trước mấy bước, cánh tay vừa muốn nâng lên, đã bị Cố Hải kéo lại.
"Cậu thực sự muốn đi hả?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn về phía Cố Hải, ánh mắt có vài phần kiên định.
"Nếu đã muốn làm chuyện như thế này, trước đó cậu đã dự liệu được kết quả, vậy cam tâm tình nguyện chấp nhận đi."
Sau đó từ trong túi lấy ví tiền ra, móc ra một ít tiền lẻ kín đáo đưa cho Bạch Lạc Nhân.
"Quên không để tiền vào trong cặp sách, giữ lại để trả tiền xe đi."
Nói xong, bản thân xoay người đi trước.
Bạch Lạc Nhân nhìn bóng lưng Cố Hải, cứng rắn, cô đơn, lại mang một chút tiều tụy, cứ như vậy mờ nhạt dần trong tầm mắt của cậu.
Lên xe taxi, Bạch Lạc Nhân mở cặp sách.
Bên trong có thuốc, hộp thuốc và bình thuốc đều được thay đổi, có thể là sợ người nhà Bạch Lạc Nhân thấy, còn có mấy bộ quần áo, tất cả đều giặt sạch, bên dưới là đồ nóng hổi, Bạch Lạc Nhân vừa lấy ra nhìn, là mấy hộp đồ ăn, được bọc mấy lần để giữ nhiệt. Mở ra liếc mắt nhìn, đúng như yêu cầu của bác sĩ, đều là cháo trắng, thế nhưng đối với Bạch Lạc Nhân ba ngày chưa ăn một hột cơm nào, thì đó chính là món ăn hảo hạng......
Sau khi ăn uống no đủ, Bạch Lạc Nhân không trực tiếp về nhà, mà đi tìm một người.
Sau khi phát sinh chuyện ngày đó, Thạch Tuệ một mực không chịu ra khỏi phòng, tinh thần trở nên sa sút, không muốn giao lưu với bất cứ một ai, cứ thế một mình đờ đẫn ngây ngô. Ba mẹ cô thấy con gái bảo bối như vậy, nóng ruột vô cùng, tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý đến tư vấn, kết quả vẫn không có một chút khởi sắc nào.
Đến khi cô giúp việc đã chạy tới nói với Thạch Tuệ, bên ngoài có người tìm, cậu ta nói cậu ta tên Bạch Lạc Nhân.
Gương mặt Thạch Tuệ tái nhợt mấy ngày, rốt cuộc hiện lên vài phần hồng hào.
Cô cấp tốc thay giày, chạy ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân thấy Thạch Tuệ, ngày đó mình bị một người đàn ông XXX trước mắt bạn gái cũ, trong tưởng tượng cũng không hề có chút lúng túng hay xấu hổ nào, trái lại cậu rất bình tĩnh.
Ngược lại Thạch Tuệ thì, tâm tình có chút khó khăn, thấy Bạch Lạc Nhân liền khóc.
"Anh nói cho em biết đi, ngày đó em thấy chỉ là hiểu nhầm."
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, lẳng lặng nói,"Cô thấy đều là sự thật."
Thạch Tuệ giống như điên quay sang đánh lên ngực Bạch Lạc Nhân, liên tiếp một đấm rồi lại tiếp tục phát tiết phẫn uất trong lòng.
"Vì sao? Vì sao anh lại biến thành như vậy? Em không tin, có chết em cũng không tin."
Bạch Lạc Nhân kéo cánh tay Thạch Tuệ lại, vẻ mặt không chút thương hoa tiếc ngọc, nói cũng không lưu tình chút nào.
"Cô không tin cũng phải tin, sự thực chính là như vậy, tôi thích người khác rồi, người đó chính là Cố Hải."
Hai vai Thạch Tuệ run rẩy, hai mắt tràn đầy nước mắt nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Anh không cảm thấy anh làm như vậy là vô cùng tàn nhẫn hay sao?"
Bạch Lạc Nhân cười nhạt,"Tôi cảm thấy, cô có đủ mạnh mẽ để chấp chuyện này, dù sao, cô cũng từng là đạo diễn một vở kịch bị làm nhục còn gì."
Mặt của Thạch Tuệ thoáng cái trở nên trắng bệch, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Lạc Nhân, tất cả hy vọng mong manh đều chìm không dấu vết.
"Anh biết từ khi nào?Ai nói cho anh biết?"
" Không ai nói cho tôi biết, tôi tự hiểu được, cô thông minh hơn Cố Hải, từ trước đến giờ Cố Hải có nói dối cũng sẽ không chu toàn như vậy."
Giọng của Thạch Tuệ có chút run rẩy,"Anh đã.........đã sớm biết, vì sao không vạch trần em?"
"Tôi không muốn vạch trần cô, tôi hiểu con gái da mặt mỏng, tôi không muốn để cho cô bẽ mặt trước tôi. Lúc đầu tôi muốn giấu chuyện này ở trong lòng, liền giả vờ không biết gì, sau đó sẽ nói riêng với cô, để cho cô dẹp cái ý niệm đó đi. Kết quả còn chưa kịp nói với cô, đã xảy ra chuyện kia rồi, có thể là cậu ấy nóng lòng hơn tôi......." Bạch Lạc Nhân cười khổ một cái.
Thạch Tuệ giống như mất hồn, sững sờ ngồi vào phiến đá bên cạnh, một cảm giác lạnh lẽo từ dưới thân truyền lên.
"Thạch Tuệ, cô không cần như vậy, tôi cũng không phải muốn sỉ nhục cô, tôi tôn trọng con gái, nhất là con gái thích tôi. Tôi có thể lý giải vì sao cô làm như vậy, cũng có thể lý giải động cơ cô muốn cùng tôi xuất ngoại, những gì cô làm cho tôi tôi đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà, không thích chính là không thích, tôi mong cô tôn trọng tôi, tôn trọng sự lựa chọn của tôi, nếu như cô có thể làm được, trong lòng tôi đối với cô cảm kích rất nhiều."
"Bạch Lạc Nhân, anh thay đổi rồi, lý trí của anh đi đâu cả rồi hả? Nguyên tắc của anh đâu?"
"Bây giờ, tôi chỉ tin tưởng trái tim tôi."
Nếu như cảnh tượng mấy hôm trước Thạch Tuệ tận mắt nhìn thấy đó là đả kích chết người, thì bây giờ đối với cô chính là ngày tận thế.
Cuối cùng Bạch Lạc Nhân dùng giọng điệu bạn bè khuyên nhủ một câu.
"Đối xử tử tế với bản thân một chút, dù sao ở trên thế giới này, bản thân cô mới là người quan trọng nhất."