Mấy ngày nay hai người Bạch Hán Kỳ trước sau bận rộn chuẩn bị đón tết, trước đây tết đều là làm tạm bợ một chút cho có không khí vui mừng là được rồi. Năm nay không như vậy, trong nhà có thêm hai người, có vẻ có không khí hơn. Thím Trâu đã sớm đóng cửa quán ăn, một lòng ở nhà chuẩn bị đồ tết, Bạch Hán Kỳ liền giúp thím ấy, thỉnh thoảng Bạch Lạc Nhân cũng sẽ giúp một tay, nhưng phần lớn thời gian, thím Trâu không thích để Bạch Lạc Nhân làm việc, thím ấy thà rằng sai con mình.
Cả nhà đều tràn đầy vui vẻ, chỉ trừ Bạch Lạc Nhân.
Ngay cả Bạch Hán Kỳ đầu óc chậm chạp cũng nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không bình thường.
Hôm nay Thím Trâu đang ở trong bếp làm bánh cuộn*, Bạch Hán Kỳ xách theo hai thùng dầu ăn bước vào, lúc đặt xuống đứng cạnh Thím Trâu, mắt nhìn một cái bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Sao tôi cảm thấy con trai tôi gần đây có chút không bình thường nhỉ."
"Cái gì mà con trai ông hả?" Thím Trâu liếc Bạch Hán Kỳ.
Bạch Hán Kỳ ngượng ngùng cười, "Nói sai rồi, con trai chúng ta."
"Ông đứng xa một chút, tránh để dầu văng lên người ông." Thím Trâu lấy tay đẩy Bạch Hán Kỳ sang bên cạnh một cái, hỏi: "Thế nào là không bình thường?"
"Mấy hôm trước tôi đã cảm thấy tâm tình nó không tốt lắm, hai ngày nay tôi cố ý quan sát một chút, tôi phát hiện nó cứ ngây ra nhìn một hộp trang sức. Hôm nay nó đi ra ngoài, tôi lén nhìn thử, trong đó đều là đồ đắt tiền. Bà nói, con tôi... Không, con chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mua mấy thứ kia? Nó không phải là cướp về chứ?"
Thím Trâu liếc liếc Bạch Hán Kỳ, "Ý tứ của ông, nó cướp tiệm vàng, nên mấy ngày nay mới mất hồn mất vía ?"
Sắcmặt Bạch Hán Kỳ chăm chú, "Chỉ sợ nếu thật như vậy, nếu đi tự thú, cũng phải chờ qua năm chứ?"
"Sao ông càng sống càng chậm hiểu vậy? Con chúng ta cùng ông sống cực khổ nhiều năm như vậy, nó chưa từng nghĩ đi ăn cướp. Bây giờ nhà mình đủ ăn đủ mặc, lại đi ăn cướp? Ông có thể... ông muốn tôi nói sao với ông hả? Ông đó, tránh sang một bên đi! Đừng ở đây vướng tay vướng chân, đi đi đi..."
Bạch Hán Kỳ đứng chắn ở cửa, bộ dạng ông chồng bị ức hiếp.
"Phụ nữ thật là giỏi thay đổi, bao nhiêu tuổi cũng đều như vậy mà! Bà nói hai chúng ta mới kết hôn mấy ngày, bà lập tức liền thay đổi, bà trước đây cũng trách mắng tôi, nhưng lúc ấy bà chỉ cười cười, bà nhìn thử hiện giờ..." (Bó tay với ba Bạch)
"Đó là vì trước đây ông không có nói nhảm nhiều như vậy."
Bạch Hán Kỳ gãi đầu, thở dài, xoay người vừa muốn đi, đã bị thím Trâu gọi lại.
"Ông tới đây một chút, tôi có việc nói với ông."
"Không phải vừa rồi còn chê tôi vướng tay vướng chân sao?"
Thím Trâu có hơi gấp, "Thật có việc muốn nói với ông, vừa không nhớ ra được, về Nhân tử."
Vừa nghe lời này, Bạch Hán Kỳ lập tức quay lại.
Thím Trâu dè dặt nói: "Tôi nghĩ vậy, Nhân Tử nhà mình có thể là yêu sớm rồi." (Thím ơi, con thím mới 7 tuổi mà nó biết yêu rồi đó)
"Cũng 17 rồi, cũng không tính là yêu sớm đi?" Bạch Hán Kỳ ngược lại có chút đắc ý, "Lúc tôi 17 tuổi đã cùng với mẹ của Nhân Tử làm tới đó* rồi." (Ba Bạch muốn tối nay ngủ phòng khách à ?)
"Ông lúc ấy với bây giờ giống nhau sao? Hiện giờ học tập cạnh tranh áp lực nhiều! Nhân Tử giờ đang học lớp 11, tôi nghe người ta nói, năm lớp 11 là năm quan trọng nhất, lơ là một chút có thể ảnh hưởng vô cùng."
Bạch Hán Kỳ cười cười, "Tôi tin tưởng con mình."
"Tôi không có hù dọa ông." Thím Trâu vỗ vỗ vai Bạch Hán Kỳ, "Hai hôm trước tôi còn thấy một con bé tới tìm Nhân Tử nhà mình, đứng ở trước ngõ, chính mắt tôi nhìn thấy hai đứa đi chung."
"Xinh đẹp không?" Bạch Hán Kỳ thuận miệng hỏi.
"Đẹp thì cũng đẹp... bất quá, ông hỏi cái này làm gì?"
Buổi tối cơm nước xong, Bạch Hán Kỳ đi vào phòng Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đang ở đó mân mê một đống tấm ván gỗ.
"Để làm gì vậy, con trai?" Bạch Hán Kỳ ngồi xuống cạnh Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cũng không ngẩng đầu lên nói: "Muốn làm một mô hình máy bay, sau khi tựu trường, trường học muốn tổ chức một cuộc triển lãm mô hình máy bay và tàu thuyền."
"Cố lên, con trai!" Bạch Hán Kỳ vỗ vỗ đầu Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng, tiếp tục bận bịu với việc của mình, không nói gì nữa.
Bạch Hán Kỳ cảm thấy mình cứ ngồi như vậy cũng không được gì. Đi ra... lời muốn nói còn chưa nói hết. Không đi, lại cảm thấy mình thật dư thừa.
"Sau khi tựu trường mới tổ chức hả?" Bạch Hán Kỳ lại hỏi.
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
"Vậy con làm từ bây giờ hả?"
Bạch Lạc Nhân dừng lại động tác trong tay, mặt không thay đổi nhìn Bạch Hán Kỳ.
"Ba, rốt cuộc ba muốn nói gì hả?"
Bạch Hán Kỳ vô cùng ngượng ngùng, "Ba chỉ muốn hỏi một chút..."
"Hỏi con và Cố Hải vì sao không cùng về đúng không?" (Rõ ràng là tự em nghĩ vậy đó Nhân Nhân)
"A... Đúng vậy, cái này ba cũng muốn hỏi lâu rồi, từ lúc nghỉ đông, ba cũng không thấy nó qua đây một lần, lần trước hai đứa cũng không ở chung, rốt cuộc là có chuyện gì hả?"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời: "Cậu ta ở nhà bên kia ăn tết."
"Như vậy à... Cũng đúng, tết là dịp quan trọng như vậy, vẫn nên về nhà mình."
"Còn có việc gì sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Biểu tình Bạch Hán Kỳ thoáng ngưng trệ, lúng túng cười cười, "Không có gì."
Sau khi Bạch Hán Kỳ ra ngoài, Bạch Lạc Nhân cũng không còn tâm tư làm việc, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một hồi, Mạnh Thông Thiên đang ở trong sân cầm một cây gậy vung đại, sau đó thím Trâu gọi nhóc vào nhà, trong tầm mắt không còn vật sống nào, chỉ có một gốc táo, lá cây đều rụng hết, chỉ còn lại thân trụi lủi.
Cứ nhìn như vậy một hồi, thời gian cũng len lén chạy trốn, đợi đến khi chuông báo tin nhắn vang lên, Bạch Lạc Nhân cầm điện thoại di động lên, mới phát hiện đã hơn mười một giờ.
Thạch Tuệ, "Ngày mai có rảnh không?"
Bạch Lạc Nhân bỏ điện thoại sang một bên, không trả lời, cậu không biết mình đã làm lơ bao nhiêu tin nhắn như vậy. Quả nhiên, những thứ đã mất chỉ lúc mất đi mới tốt đẹp, một khi tìm về được, cảm giác tốt đẹp này liền mất đi. Mấy ngày trước cậu nhận được điện thoại của Thạch Tuệ, còn có thể có cảm giác tim đập rộn lên, rất lâu cũng không thể bình tĩnh. Hiện giờ, tất cả những cảm giác ấy đều mất đi, những điều tốt đẹp trước đây đều chỉ là nhất thời, tự nhiên lại không có giá trị.
Vì sao lại như vậy chứ?
Mình thật là một người bạc tình sao?
Bạch Lạc Nhân khẽ thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Bạch Hán Kỳ đi vào phòng Bạch Lạc Nhân, thấy cậu nhắm mắt, cho là cậu đang ngủ, liền tắt đèn.
Bạch Lạc Nhân đưa tay sờ tìm điện thoại, lại mò thấy một vật lành lạnh.
Là một cái đồ cắt móng tay.
Nương theo ánh sáng từ điện thoại di động, Bạch Lạc Nhân thấy trên đồ cắt móng tay đao khắc một câu.
"Đàn ông mà không muốn 'làm' không phải là chồng tốt."
Đồ cắt móng tay của Cố Hải, mặt trên lại khắc một chữ, "Cút" . (Đại Hải thật là dễ thương)
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nở nụ cười, cười một lúc trong lòng lại nảy ra một nghi vấn, nghi vấn này khiến nụ cười trên mặt cậu quét ra cái mùi vị đau khổ, lẽ nào mình thường nói một câu 'Cút' với cậu ta như vậy sao?
Trong đêm khuya, Bạch Lạc Nhân lại mất ngủ.
Thạch Tuệ lại nhắn tới một tin nhắn, "Em ngủ không được, làm sao bây giờ? Nhớ anh phải làm sao bây giờ?"
Tay Bạch Lạc Nhân hướng vào quần lót của mình, chậm rãi an ủi bản thân, chỉ lúc này, cậu mới có thể vứt bỏ hết mọi tạp niệm, lẳng lặng hưởng thụ niềm vui thích đơn thuần. Nhiệt độ thân thể chậm rãi thay đổi, nhiệt độ trong lòng cũng bốc lên, trong đầu Bạch Lạc Nhân đột nhiên hiện ra gương mặt Cố Hải, tay cậu run lên, trên mặt hiện ra vài phần hoảng loạn. Trước đây Cố Hải làm giúp cậu, trong đầu cậu đều đem Cố Hải tưởng tượng thành phụ nữ, chỉ có như vậy cậu mới có thể tập trung vào đó.
Vì sao hiện tại lại không giải thích được vì cậu ta mà hưng phấn, mình thật sự biến thái sao?
Vô cùng lo lắng, bất an, trống rỗng, phiền muộn... tâm tình tiêu cực toàn bộ vọt tới, chống cự lại vui sướng trên thân thể, hai thứ sức mạnh hoàn toàn tương phản lại va chạm nhau, tiến cũng không được, lùi cũng không xong... Trong lòng Bạch Lạc Nhân vô cùng dằn vặt, cảm giác một ngọn lửa đang thiêu đốt bản thân, theo từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn tới, tâm tình này rốt cuộc bị nhấn chìm.
Bạch Lạc Nhân giống như không cam lòng, để mặc suy nghĩ của mình muốn làm gì thì làm, cậu tưởng tượng tay mình là tay Cố Hải tay, tưởng tượng cảnh đầu lưỡi Cố Hải thường ngày đùa giỡn trên người mình, càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng không thể tự điều khiển, thậm chí, cậu còn tưởng tượng đưa đẩy ra vào cơ thể Cố Hải, rất mãnh liệt, rất mãnh liệt...
Giây phút đạt đến cao trào, Bạch Lạc Nhân kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, "Cố Hải..."
Nghe như một tiếng nói khẽ, càng giống như nỉ non bên tai, đến Bạch Lạc Nhân cũng bị chính mình hù dọa, vì sao ở trong giây phút đó, mình lại gọi tên của cậu ta?
(Tiểu Phong: Tiểu Bạch cậu quá dâm rồi!)
Bạch Hán Kỳ nửa đêm đi vệ sinh, phát hiện con mình chỉ mặc bộ đồ ngủ, đang ngồi trong sân hút thuốc.
"Nhân Tử."
Bạch Lạc Nhân đứng lên, nhìn Bạch Hán Kỳ, "Ba, ba thức dậy làm gì?"
"Ba đi vệ sinh, con ngồi ở đây làm gì? Mau đi vào nhà, mặc ít như vậy, lỡ bệnh thì sao?"
Bạch Lạc Nhân dập tắt tàn thuốc, yên lặng nhìn Bạch Hán Kỳ.
"Ba, ba đi xong, đến phòng con ngủ đi." (Giống con nít làm nũng quá, hint cho team cha con nhé)
Bạch Hán Kỳ nháy mắt hạnh phúc đến mặt đỏ ửng, lúc Bạch Lạc Nhân còn bé, hai cha con cũng là đắp chung chăn ngủ, tối mỗi ngày trước khi ngủ lại nóng hổi luôn. Mới thoáng đó đã bao nhiêu năm, Bạch Lạc Nhân chưa từng yêu cầu cùng mình ngủ chung phòng, hôm nay là lần đầu tiên.
Tiến lên xoa đầu Bạch Lạc Nhân, vui tươi hớn hở nói: "Đã lâu không về nhà, còn biết làm nũng với ba con hả?"
Bạch Lạc Nhân không nói gì.
Bạch Hán Kỳ vỗ lên mông cậu một cái, mắng: "Vào nhà đi, hai má đều lạnh rồi." (Gian tình, ta nói hẳn là gian tình mà)