Thạch Tuệ tốn mất một tiếng để trang điểm, vốn đã xinh đẹp rồi, giờ thì gương mặt càng lộ ra vẻ tinh xảo.
"Thời gian sang đó thế nào?" Bạch Lạc Nhân mở lời trước.
Thạch Tuệ dùng cái thìa chậm rãi khuấy ly cà phê, mắt to thỉnh thoảng lại quay sang Bạch Lạc Nhân chớp chớp.
"Cậu đoán xem."
"Khí sắc cô như thế, dường như cũng không tệ."
Thạch Tuệ cười đến bất đắc dĩ," Ở trước mặt cậu, tôi có dũng khí bày ra vẻ đau khổ hay sao? Tôi hơi xúc động một chút, bên này cậu liền cúp điện thoại, tôi rất sợ, thật sự sợ."
Bạch Lạc Nhân yên lặng.
"Xin hỏi hai vị muốn dùng đồ gì ạ?"
"Tôi xem một chút.....Cho tôi hai cốc nước trái cây đi."
"Xin hỏi vị gì ạ?"
"Tự cậu chọn giúp đi!"
Bàn bên cạnh này là hai người bộ đội binh sĩ, bởi vì giọng quá lớn, làm cho Bạch Lạc Nhân liếc mắt qua. Hai người binh sĩ này hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa vặn lại đáp lại ánh mắt của Bạch Lạc Nhân, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay đầu, tiếp tục lớn tiếng trò chuyện.
Toàn bộ không gian quán cà phê lớn như vậy, hai người binh sĩ khăng khăng chen chúc đến nơi này.
"Làm sao vậy?" Thạch Tuệ hỏi.
Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Không có gì."
Hai tên lính áp đầu lại xì xào bàn tán,"Khoan hãy nói, mắt con trai Cố thiếu tướng của chúng ta cũng tốt phết, cậu nhìn xem cô nàng này cũng đoan trang phết nhá!"
"Hì hì.... Đúng vậy, tên nhóc này xui xẻo thật."
Thạch Tuệ trầm mặc một lát, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Bạch Lạc Nhân, si mê nhìn thật lâu.
"Bạch Lạc Nhân, cậu thay đổi nhiều quá."
Bạch Lạc Nhân rất kinh ngạc,"Có hả? Tự tôi không cảm giác được."
Thạch Tuệ mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
"Cậu đẹp trai hơn."
Bạch Lạc Nhân nhếch nhếch khóe miệng, còn chưa có đáp lời, hai tên lính bên cạnh lại rống lên.
"Tôi muốn cam vắt, sao cậu lại mang cho tôi nước ép trái cây hả?"
"Quý khách, rõ ràng anh nói tùy ý chọn mà."
"Này, vẫn còn trả treo với tôi hả? Cứ làm như bộ đội chúng tôi đang ức hiếp người phục vụ cậu ấy! Đi, gọi ông chủ của cậu đến đây!"
"Ngại quá, quý khách, ông chủ không có ở quán, ngay bây giờ tôi sẽ thay cho quý khách một cốc khác ạ."
Chủ đề câu chuyện lại bị cắt đứt, Thạch Tuệ thật không biết làm sao, Bạch Lạc Nhân nói,"Hay là chúng ta đổi chỗ ngồi nhé?"
Thạch Tuệ cười cười gật đầu, nhỏ giọng quay sang Bạch Lạc Nhân nói,"Kỳ thực tôi cũng muốn như vậy."
Hai người vừa mới di chuyển không bao lâu, hai tên lính lại nhao nhao ầm ĩ, giống như một người trong đó làm đổ nước trái cây, sau đó thì cũng không biết làm sao đành chuyển bàn, chuyển đến bàn gần chỗ Bạch Lạc Nhân và Thạch Tuệ ngồi.
Bạch Lạc Nhân dù cho có ngu đi nữa cũng biết hai người này có mục đích gì.
"Hay là, cậu ngồi sang phía bên cạnh tôi đi, hai chúng ta ngồi gần một chút, sẽ không sợ ầm ĩ nữa." Thạch Tuệ cẩn thận từng li từng tí quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi, giống như rất lo lắng cậu ta sẽ cự tuyệt.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn hai tên lính, sau đó ngồi về phía Thạch Tuệ.
Mùi quen thuộc xông vào mũi, Thạch Tuệ nhìn tay của Bạch Lạc Nhân, mũi đột nhiên ê ẩm, đôi tay này không biết đã kéo cô đi bao nhiêu con phố, lau cho cô bao nhiêu nước mắt, vừa quen thuộc vừa xa lạ. (Bàn tay đấy giờ để vuốt súng cho Đại Hải rồi em gái à!)
"Bạch Lạc Nhân, nếu không phải tôi nhìn ngày tháng trên bảng điện tử treo tường, suýt chút nữa tôi tưởng là chúng ta còn chưa chia tay, nếu tôi không đi nước ngoài, chúng ta sẽ tới đây hẹn hò."
Trong con ngươi kiên định của Bạch Lạc Nhân đột nhiên chập chờn giật giật.
"Bạch Lạc Nhân, cậu biết vì sao tôi về nước không?"
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt đáp lại một câu,"Vì tôi."
"Nói chính xác hơn là bởi vì một câu nói của cậu."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân hướng về phía Thạch Tuệ, khoảng cách gần như vậy, cậu ta gần như có thể thấy gợn nước trong con ngươi Thạch Tuệ, giống như một giây sau sẽ ngưng tụ thành một giọt nước, chảy xuống theo đôi gò má xinh đẹp."
"Cậu nói cậu đã thích người khác, tôi không cam lòng, cũng không tin, tôi chỉ muốn ngay trước mặt cậu hỏi một câu, người kia là ai? Nếu như cậu có thể cho tôi một đáp án chính xác, ra khỏi quán cà phê này tôi liền đi đặt trước vé máy bay."
Môi Bạch Lạc Nhân giật giật, không nói gì, không biết là trong lòng do dự, hay không nói lên lời.
"Tôi cũng biết là cậu gạt tôi." Nước mắt Thạch Tuệ rốt cuộc rớt xuống, cô nàng dùng ngón tay mềm mại nắm lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, giọng nói có chút bất ổn," Bạch Lạc Nhân, tôi không đi nữa."
Bạch Lạc Nhân trong giây lát liền tỉnh táo, cậu ta quay đầu nhìn về phía Thạch Tuệ, giọng nói lại trở nên có chút đông cứng.
"Cô không cần thiết giả ngu giả ngốc với tôi, cho dù cô có ở lại đây, chúng ta cũng không thể quay lại."
"Vì sao?"
Thạch Tuệ cuối cùng không khống chế được tâm tình của mình, ôm cánh tay Bạch Lạc Nhân khóc hu hu, vừa khóc vừa hỏi,"Cậu không còn thích tôi hay sao?"
Chung quy thì Bạch Lạc Nhân không có nhẫn tâm đẩy Thạch Tuệ ra.
Hai tên lính bên cạnh cũng đều không nhìn nổi, một người trong đó nhỏ giọng lầu bầu,"Cậu ta không thích cô, anh trai thích cô, cô đến với anh trai này đi, anh trai nhất định thật tốt yêu thương cô."
"Tên nhóc này cũng nhẫn tâm gớm!"'
"Hừ..... Lát nữa có khi cậu ta lại ngồi vui vẻ ăn trái cây đó."
.....
Cố Hải đứng trong sân huấn luyện binh sĩ, bình tĩnh nhìn binh sĩ luyện tập gian khổ cách đó không xa.
Một người sĩ quan trẻ tuổi đang đi tới, lập tức đứng thẳng, quay sang chào Cố Hải một cái.
Cố Hải dùng ánh mắt đáp lại.
Toàn thân sĩ quan thả lỏng, quay sang cười với Cố Hải,"Gần đây đi đâu vậy? Lâu rồi không nhìn thấy cậu."
"Bận chút chuyện."
Sĩ quan lại cười cười,"Cố thiếu tướng vừa mới ra ngoài không bao lâu."
Cố Hải không để ý tới mấy câu trêu chọc này, trực tiếp hỏi,"Có súng không?"
Sĩ quan ngay lập tức quay sang tiểu đoàn hô to một tiếng,"Đem súng lại đây!"
Cố Hải cầm súng đi đến trường bắn cách đó không xa, có hai người bắn tỉa đang ở đó luyện tập, phía trước một trăm mét có mười mấy cái bia bắn di chuyển, Cố Hải im lặng không lên tiếng nạp đạn, sau đó tìm vị trí tốt, theo sau một tay súng bắn tỉa đang di chuyển rất nhanh. Bắn một phát lại di chuyển bắn bia tiếp theo, có hơn mười bia thì trúng sáu bia, còn lại thì không có bắn trúng.
Cố Hải nhíu mày một cái, nghiễm nhiên không hài lòng lắm đối với kết quả này, thời gian thật dài không hề sờ đến súng, tài nghệ giảm xuống rất nhiều.
Tay súng bắn tỉa để súng xuống, thấy một người mặc thường phục đứng phía sau rất trẻ, nhịn không được vỗ vai tán dương Cố Hải,"Chàng trai, kỹ thuật bắn không tồi, trước đây luyện qua rồi phải không?"
Còn chưa có nhận được câu trả lời, một tràng gầm lên giận dữ truyền tới.
"Làm gì đó hả? Không đi huấn luyện hả, bờ vai của cậu ấy có thể để cho cậu tùy tiện vỗ hay sao?"
Tay súng bắn tỉa kia biến sắc, cúi thấp đầu hô một tiếng báo cáo, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Sĩ quan mang theo vẻ áy náy nhìn Cố Hải.
"Cậu ta mới được chuyến tới đây, không biết cậu."
Cố Hải thờ ơ đáp lại một câu không sao, cầm súng lên lại bắt đầu nhắm bắn.
Sĩ quan im lặng không lên tiếng rồi rời đi, đi không được bao xa, liền thấy hai tên lính cuống cuồng chạy tới nơi này.
"Hai cậu đến đây làm gì? Tìm các cậu cả buổi chiều! Các cậu vi phạm kỉ luật nghiêm trọng..........."
Cố Hải để súng xuống, đi đến phía sĩ quan.
Hai tên lính cúi đầu không dám lên tiếng.
"Là tôi bảo họ đi, có chút chuyện nhờ bọn họ."
Gương mặt sĩ quan mới vừa rồi còn nghiêm túc, trong phút chốc lại khôi phục nhã nhặn.
"Hóa ra là vậy, vậy không có gì.. ha ha ha ha..."
Sĩ quan sau khi đi ra ngoài, hai tên lính liếc trộm nhìn Cố Hải, vẻ mặt có chút khẩn trương. Kỳ thực thì tâm tình của Cố Hải còn khẩn trương hơn so với cậu ta, nếu như cậu ta có thể ngồi ở nhà đợi thì cũng không chạy đến đây, nhưng mà trước mặt hai binh sĩ này, cậu ta không thể hiện ra mà thôi.
"Làm sao?"
Hai tên lính nhìn nhau, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, tất cả đều không mở được miệng.
Bọn họ càng như vậy, tâm tình Cố Hải càng cuống cuồng.
"Cậu nói trước đi!" Cố Hải chỉ vào người đứng bên trái.
Binh sĩ lau mồ hôi trán, cẩn thận từng li từng tí nói,"Kỳ thực bọn họ chỉ ôn lại chuyện cũ, cũng không hề trò chuyện gì bất thường cả."
Một người bên phải tương đối thành thật, vừa nghe cậu bạn bên cạnh nói thế, ngay lập tức phản bác.
"Làm sao lại không nói ra hả? Cậu quên rồi à, cô gái vì sao lại trở về nước hả?"
Ngay lập tức Cố Hải bước đến, ánh mắt hung hăng tàn ác gắt gao nhìn chằm chằm người lính bên phải kia.
"Vì sao về nước?"
Tên binh sĩ túm tay áo binh sĩ bên phải một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo, dù sao thì cậu cũng đừng nói thật mà, nếu quả thực cậu nói lý do vì sao cô gái kia về nước, Cố đại thiếu gia nhất định tức chết mà, sau này hai ta còn có thể yên ổn không hả?
Tên binh sĩ bên phải tức khắc phản ứng kịp thời, miễn cưỡng từ bên mép bài trừ một nụ cười.
"Là cậu thanh niên kia gọi điện thoại kêu cô ấy về."
"Đúng đúng đúng." Binh sĩ bên trái luôn miệng phụ họa,"Cô đó lúc đầu không muốn trở về, cậu con trai kia bán sống bán chết gọi cô ấy trở về."
Đầu Cố Hải ong ong một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh xám.
Binh sĩ bên trái chọc chọc binh sĩ bên phải, ý bảo cậu ta khuyên nhủ Cố Hải.
"À mà,.... Cố Cố đại thiếu gia, kỳ thực là, cô gái đó lúc đầu không hề có ý đó, người con trai kia mặt dày mày dạn muốn dính lấy người ta, còn không chịu cho cô ấy đi du học."
"Đúng, chàng trai kia còn không biết xấu hổ, cậu ta vừa mới ngồi xuống liền khen cô gái đó đẹp, một mình nhìn chằm chằm người ta không rời mắt."
"Cậu ta còn dã man hơn, ôm cô gái đó không muốn buông tay."
"Được rồi." Cố Hải đột nhiên cắt ngang, sắc mặt u ám,"Đừng nói nữa, trong lòng tôi đã hiểu, các cậu đi đi."
"À này,....."Binh sĩ bên trái gãi đầu một cái, cười cười nhìn về phía Cố Hải,"Cậu có thể nói tốt giúp chũng tôi trước mặt sĩ quan mấy câu không, bảo chúng tôi lập chút công lao nhé!"
"Bảo các cậu lập công?" Cố Hải nắm chặt hai tay,"Các cậu làm tôi bực đến mức này, các ngươi còn muốn lập công? Các cậu có cái công lao gì?"
Binh sĩ bên phải căng thẳng một trận, cẩn thận nói,"Chúng tôi giúp cậu trút giận đó!"
"Đúng vậy, chúng tôi giúp cậu đánh tên tiểu tử kia một trận, cậu ta đó, ba ngày không thể xuống giường luôn."
"Ba ngày hả? Tôi thấy thậm chí tháng cậu ta cũng không muốn ngồi dậy đó!"