Trên lớp tự học, Bạch Lạc Nhân bị giáo viên Ngữ Văn gọi ra ngoài.
"Tôi không biết cậu đối với tôi có thành kiến gì, hay là đối với bài tập của tôi có thành kiến. Mà cho dù có thật sự đi nữa, cậu có thể thẳng thắn nói ra, không cần phải đùa giỡn với tôi như thế. Lúc đầu tôi đối với cậu có chút ấn tượng tốt, nhưng hiện tại cậu làm tôi quá thất vọng."
Bạch Lạc Nhân bị phê bình đột nhiên vẫn chưa hiểu lý do tại sao.
"Cậu giải thích cho tôi xem, đây là cái gì?"
Giáo viên Ngữ Văn ấn tập làm văn lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân mở ra nhìn, bên trong một chữ cũng không có, duy nhất chỉ có đề bài, còn bị người khác xé. Cậu tỉ mỉ nhớ lại một chút, cậu đã dựa theo đề bài mà giáo viên yêu cầu viết rồi, tuy rằng viết không hay lắm, nhưng cũng không đến lỗi xé đi như thế để bây giờ bị mắng chứ!
"Cậu nói xem, cậu nộp bài trắng là có ý gì hả?"
"Bài trắng?"
Những lời này, làm cho ánh mắt của Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt ngây ngô.
Giáo viên Ngữ Văn tức giận không hề nhỏ,"Đừng giả bộ với tôi, tôi dạy học nhiều năm như vậy, cậu tưởng mấy cái trò này của cậu tôi chưa từng thấy qua hả? Về làm lại một bài, tiện thể viết giấy kiểm điểm cho tôi."
"Không đúng........" Bạch Lạc Nhân hơi lộ ra vẻ nóng nảy,"Thầy, em thực sự viết rồi, không biết ai lại xé của em."
Giáo viên Ngữ Văn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt tối đen quan sát Bạch Lạc Nhân một lúc lâu,"Ý của cậu là tôi xé bài tập của cậu hả?"
"Không phải, ý của em không phải vậy.!"
"Đứng ngoài hành lang kiểm điểm lại bản thân đi,hết tiết Ngữ Văn thì thôi, suy nghĩ cẩn thận lại cho tôi."
Bạch Lạc Nhân đứng không nhúc nhích.
Giáo viên Ngữ Văn lại quay đầu rống lên một tiếng,"Đừng nghĩ là tôi dễ bị bắt nạt! !"
"....."
Ai bắt nạt ai hả? Bạch Lạc Nhân âm thầm cắn răng, con mẹ nó, để tôi tìm được tên khốn kiếp xe bài tập của tôi, nhất định ông đây, lột da cậu."
...........
Tại một quán lẩu, Cố Hải cùng hai người anh em thân thiết dùng bữa, hai người này là bạn hồi nhỏ cậu cậu, ba người cùng lớn lên trong cơ quan quân đội của bố cậu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đã hơn mười năm.
"Mấy ngày nay ông già có tìm cậu không?"
"Không."
"Ai nha, chắc ông già cậu cũng khó chịu lắm!"
Cố Hải khẽ cười một tiếng, xoay xoay chén rượu trong tay, giọng nói thờ ơ, "Ông ta làm gì mà khó chịu, căn bản ông ta không để ý tới tôi. Tôi nghĩ, ông ta sớm đã muốn cho tôi đi, chính là không có lý do gì để đuổi đi mà thôi."
"Tốt xấu gì cũng là con ruột, làm gì ác đến mức vậy?"
Lý Thước rót một chén rượu cho Cố Hải, ba người cụng ly mộ cái, uống một hơi cạn sạch.
"Cậu mới biết ông ta mấy ngày hả? Cậu không nhớ hồi nhỏ tôi cãi nhau với ông ta, ông ta trói tôi vào trong phòng đánh một trận? Nếu không có mẹ tôi ở đó, tôi không biết còn sống đến bây giờ hay không?"
Chu Tự Hổ không ngừng gật đầu,"Nói gì thì nói, tôi vẫn rất sợ ba cậu."
"Đúng rồi, lần trước cậu nói có người phá hoại kế hoạch của cậu, cướp toàn bộ thiết bị của cậu, có tóm được người này không hả?"
Nghĩ đến đây chuyện này, Cố Hải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi đến quán đồ cũ tìm được hai thiết bị rồi, nhưng người bán dùng thẻ căn cước giả, tìm rất phiền phức. Nhưng mà phiền phức đến mấy tôi cũng phải tìm ra, tôi cũng muốn xem, là ai cướp đồ của tôi."
Lý Thước cười lắc đầu, "Người này thảm rồi!"
Chu Tự Hổ vừa thả thịt vào trong nồi, vừa quay sang Cố Hải hỏi,"Tôi nghe nói cô kia còn có một cậu con trai đó, cậu nhìn thấy cậu ta chưa?"
"Tốt nhất đừng để tôi thấy."
Lý Thước cười trêu nói,"Cậu không sợ sau này cậu ta sẽ đè đầu cưỡi cổ cậu hả?" (À, cậu nói đúng rồi đó, đè rồi và Thái tử gia nhà chúng ta còn phải nhặt thước kẻ cung kính đưa cho cậu ấy cơ..)
Cặp mắt lạnh hơn băng của Cố Hải nhìn Lý Thước, suýt chút nữa thì làm cho miếng thịt bò nóng hổi trong bát của Lý Thước làm đông lạnh.
Chu Tự Hổ vỗ vỗ vai Lý Thước, cười hì hì hòa giải," Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện không hay này, mau mau ăn đi."