Dương Mãnh lần này không tiếp tục tranh luận nữa, ánh mắt của cậu dừng lại trên khuôn mặt không biểu cảm của Bạch Lạc Nhân, người đang sải bước đi bên cạnh. Trong lòng Dương Mãnh, những lo lắng dường như chậm rãi chìm xuống. Hai người đã là bạn thân nhất từ nhỏ, cậu hiểu rõ những cảm xúc ẩn giấu trong lòng Bạch Lạc Nhân lúc này.
Ba của Bạch Lạc Nhân đã mắc bệnh tâm thần từ lâu, nay mẹ cậu lại quyết định tái hôn. Một sự kiện vốn dĩ là đáng mừng, nhưng với Bạch Lạc Nhân, nó chỉ mang đến thêm cảm giác bị bỏ rơi và mất mát. Dương Mãnh không cần hỏi cũng hiểu, tâm trạng của bạn mình chắc chắn đang rối bời và đau khổ.
Suy nghĩ một lát, Dương Mãnh bỗng quay sang, ánh mắt sáng lên một tia nghịch ngợm quen thuộc.
"Thế này đi," cậu mở lời, giọng nói nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, "Tôi sẽ tìm một đám người đến phá đám hôn lễ đó một trận. Cậu thấy sao?"
Lời nói vừa dứt, không khí giữa hai người như lặng lại trong chốc lát. Dương Mãnh cố tình giữ vẻ mặt nghiêm trang, chờ xem phản ứng của Bạch Lạc Nhân, nhưng cũng không giấu được ý định muốn làm bạn mình bớt căng thẳng bằng cách này.
Liệu Bạch Lạc Nhân có đồng ý, hay chỉ lặng lẽ trách móc Dương Mãnh vì đã không nghiêm túc với tình cảnh của cậu? Dương Mãnh chỉ biết rằng, dù bạn mình lựa chọn thế nào, cậu vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh, làm chỗ dựa mà Bạch Lạc Nhân có thể tin tưởng.