Thuê Vợ

Chương 9: Tốt…hay không tốt.

Trước Sau

break

Trận vận động này diễn ra cũng không lâu lắm, lúc Thẩm Mạt co quắp đạt cao trào, Thường Thanh cũng rất nhanh bắn ra.

Thường Thanh muốn ôm Thẩm Mạt một lúc, nhưng Thẩm Mạt cảm thấy trên người dính dính khó chịu, nên anh vẫn là ngồi dậy.

Ra khỏi màn, Thẩm Mạt mới phát giác thật ra đã sắp buổi trưa.

Thường Thanh dọn dẹp một chút, sau đó mặc quần áo vào đi ra ngoài.

Thẩm Mạt thấy nước cùng với dụng cụ rửa mặt được đặt dưới bệ cửa sổ.

Sau đêm qua, Thẩm Mạt bây giờ đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Biết đâu chừng thời gian sau này, sẽ không giống như ngày xưa a!

Rửa mặt xong, Thẩm Mạt bưng nước ra ngoài, nhìn thấy Thường Thanh ở trong sân bếp đang làm bánh trứng rán.

Mùi thơm của trứng gà và hành lá bay vào mũi, làm cho Thẩm Mạt cảm thấy đói.

Eo và chân của cô vẫn còn hơi mỏi và run rẩy, lúc đi đường có chút vặn eo lắc mông, nhưng Thường Thanh nhìn thấy cô như thế thì lại cười không ngừng.

“Em ăn vài miếng lót dạ trước, lát nữa anh dẫn em đi gặp bác cả.”

Thẩm Mạt đổ nước, múc hai gáo nước từ trong bể đổ vào chậu, sau đó đặt trên bệ cửa.

“Anh cũng rửa mặt đi.”

Dứt lời, Thẩm Mạt trở về phòng.

Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, cô chỉ được thuê, cô không phải vợ anh, sao anh lại muốn mang cô đi gặp người lớn trong nhà?

Nhưng, cô có tư cách gì cự tuyệt?

Chẳng mấy chốc Thường Thanh đã đem bánh trứng vào, anh rót cho Thẩm Mạt chén nước ấm, sau đó mới chuẩn bị đi tắm.

Nhìn thấy sắc mặt lăn tăn của Thẩm Mạt, trên gương mặt cương nghị của anh đột nhiên hiện lên tia rét lạnh.

“Mạt Mạt, nếu như có người nói xấu em, hoặc làm chuyện gì không tốt đối với em, nhất định phải nói với anh biết không, trong thôn Hồ này , người dám chọc vào trên đầu Thường Thanh này còn chưa có sinh ra đâu.”

Thẩm Mạt cúi đầu, dùng đũa gắp một miếng bánh trứng, hương vị thật ngon.

“Anh là người có ăn học, sao lại nói to như vậy.”

“Thế nào? Đây là chê anh sao?” Thường Thanh đột nhiên từ phía sau giữ chặt mặt Thẩm Mạt, cắn lên lỗ tai cô.

“To không tốt hả? Là ai nói đêm qua thật thoải mái vậy ta?”

“Tôi không có nói.” Thẩm Mạt đặt đũa xuống bảo vệ ngực, trốn tránh bàn tay to lớn của anh, nhưng không nghĩ tới rằng anh đột nhiên sờ tới eo cô, làm cô ngứa gần chết.

Một tiếng cười trong trẻo vang lên từ gian phòng đất đơn sơ, làm giật mình những con chim nhạn làm tổ trên mái hiên, khiến cho tâm trí người đàn ông xao động.

“Mạt Mạt, em nên cười nhiều hơn.”

Thường Thanh ôm lấy Thẩm Mạt, cọ cọ râu ria lên mặt cô.

“Mau đi rửa mặt đi…” Thẩm Mạt dừng cười, cảm thấy người đàn ông mơ hồ không rõ, vội vàng đứng lên đẩy anh đi ra ngoài rửa mặt.

Hai người ăn xong bánh trứng, Thẩm Mạt thay một bộ áo váy màu hồng cánh sen, búi tốt mái tóc, sau đó đi theo Thường Thanh cùng ra ngoài.

Nơi mà họ muốn tới cách nhà Thường Thanh không xa lắm, chỉ khoảng 4 cái sân.

Trên đường đi, Thường Thanh nói sơ qua với Thẩm Mạt một chút tình hình, bác cả là anh của cha anh, sau khi cha mẹ anh qua đời, ông quan tâm chăm sóc anh rất nhiều, hiện tại anh mới vừa làm chuyện chung thân đại sự, về tình về lý nên đi thông báo cho ông một tiếng, dặn Thẩm Mạt không cần phải câu nệ quá, tất cả đã có anh.

Nhưng hai người đi đến sân ở phía đông đã nhìn thấy một người phụ nữ ngoài năm mươi, mặc áo váy màu đen cũ kỹ đứng trước cửa sân, sắc mặt khó coi nhìn về phía Thẩm Mạt đi bên cạnh Thường Thanh.

“Cơm nước lạnh hết rồi giờ này mới lết xác đến!”

Nói xong, người phụ nữ cũng không đợi Thường Thanh mở miệng, đôi chân bó (*) bước đi nặng nề quay trở lại trong sân.

Thẩm Mạt cứng đờ, vẻ mặt Thường Thanh cũng lạnh xuống.

“Lát nữa cứ theo anh là được, mặc kệ bà ta.”

“Tôi còn tưởng bà ấy là bác gái (**) của anh chứ.” Thẩm Mạt đến gần Thường Thanh một chút.

“Bà ta là em họ của bác gái anh, góa chồng, ở nhà bác cả được hai năm rồi, sống chết không chịu đi, còn muốn đem con gái bả gả cho anh nữa.” Trong giọng nói Thường Thanh mang theo vài phần khinh thường.

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương