Trên thế giới này điều đả thương người nhất, ngôn ngữ ác độc nhất, có lúc thường xuất phát từ bọn trẻ con chưa rõ chân tướng.
Trước kia Viên Ấu Sơ không hiểu, nhưng hôm nay đến nhà trẻ thì hoàn toàn hiểu.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, rõ ràng đều là những đứa bé đơn thuần, lại có thể nói ra những lời nói ác độc đả thương người như vậy, có lẽ bọn chúng chỉ lờ mờ hiểu hàm ý trong đó, nhưng không thể lấy lý do này để che đậy cho việc tổn thương người khác.
"Tề Á Nam, mẹ mày không cần mày, ba mày là một đại quỷ dơ bẩn, đại quỷ dơ bẩn không có tiền, mày cũng là quỷ dơ bẩn, sau này không được chơi cùng chúng tao!" Một bé trai mặc quần có đai đeo, vừa giả làm mặt quỷ vừa dùng giọng nói giễu cợt trêu chọc.
Mặt Tiểu Nam giận mức lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm những đứa trẻ khác vây chung quanh cậu lớn tiếng phản bác "Mẹ tao không có không quan tâm tao, ba tao cũng không bẩn! Tụi mày đều nói lung tung! Nói lung tung!"
"Chúng tao không nói lung tung, mẹ tao cũng nói như thế, cô nói ba mày chính là quỷ dơ bẩn, bảo chúng tao không được chơi với mày, bằng không chúng tao cũng sẽ bị bẩn, sẽ bị bệnh!"
Những đứa bé khác cũng đi theo trêu chọc phụ họa, có một đứa trẻ nghịch ngợm còn đào một bụm đất dưới chân, ném vào người của Tiểu Nam, làm dơ bẩn hết quần áo của cậu.
"Nhìn đi, trên người Tề Á Nam thật bẩn thỉu, chúng ta sau này không cùng chơi với nó nữa!"
"Tao không có! Tao không có!" Tiểu Nam không để ý quần áo bị bẩn, hốc mắt giận đến mức đỏ lên, lại cố gắng chịu đựng không khóc nhưng lớn tiếng cãi lại.
Viên Ấu Sơ nhìn một màn này thì tức giận muốn treo ngược những đứa bé kia lên ra sức đánh, nhưng cô nhịn được, bởi vì cô biết còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô đi nhanh lên phía trước, ngồi xổm trước mặt Tiểu Nam, ôm cậu rồi nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Tiểu Nam?"
Tiểu Nam vừa thấy cô, hốc mắt chỉ đang hồng hồng thì bỗng chảy xuống những giọt nước trong suốt.
"Dì Sơ Sơ. . . . . . Ba cháu không bẩn. . . . . . Cháu cũng không bẩn. . . . . ."
Cậu nghẹn ngào nói xong, bộ dáng đáng thương khiến lòng của Viên Ấu Sơ cũng tan nát.
Trong khoảng thời gian chung đụng này, lúc mới bắt đầu cô chỉ xem việc chăm sóc Tiểu Nam là công việc, trách nhiệm, nhưng bây giờ đã thật lòng quan tâm cậu, huống chi săn sóc Tiểu Nam đáng yêu, cộng thêm cơ thể trắng nõn mềm mại này, đã sớm bắt trái tim của cô lại rồi.
"Dĩ nhiên! Tiểu Nam của chúng ta thực hiện đúng những điều dì Sơ Sơ nói, không có bẩn, rất sạch sẽ." Cô đau lòng ôm cậu, không để cho nhìn cậu thấy mình tức giận vô cùng bắn ra trong mắt mình, trong miệng không ngừng an ủi. "Ba cũng không bẩn! Ba bây giờ mỗi ngày đều tắm, quần áo cũng thay đổi mỗi ngày, có đúng hay không? Mỗi ngày ba đều tắm sạch sẽ thơm tho mới ngủ chung với Tiểu Nam có đúng không? Hả?"
Tiểu Nam nghiêng đầu nghĩ rồi cười rộ lên gật đầu "Đúng! Ba bây giờ cũng sạch sẽ."
"Vậy thì đúng rồi! Cho nên Tiểu Nam không sai, cũng không được khóc nữa, trước đây có phải dì đã nói qua hay không, đứa trẻ thích khóc đều là muốn bị cảnh sát bắt?"
Cả người Tiểu Nam run một cái, vội vàng rúc vào trong ngực cô làm nũng "Cháu không khóc, nên không bị cảnh sát bắt đi!"
"Vậy thì tốt, được rồi, chúng ta về nhà!" Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người của cậu xong rồi cầm tay nhỏ bé của cậu đi về phía nhà trẻ.
Mới đi có mấy bước, thì nhìn thấy Tề Du Quân cách cô mấy bước đang đứng ở nơi đó, giờ phút này thái độ của anh tuyệt đối không thể gọi là đẹp mắt.
"Ba!" Tiểu Nam khó khăn mới thấy Tề Du Quân tới đón cậu, vô cùng vui mừng bổ nhào về phía trước, muốn Tề Du Quân ôm cậu.
Tề Du Quân trước kia cơ thể tương đối gầy yếu, muốn ôm con trai thì phải hơi cố hết sức, nhưng hai ba tháng qua, anh không hề đơn thuần khi chỉ ăn rồi ở nhà, đúng 5 0 sẽ cùng Viên Ấu Sơ và Tiểu Nam đi dạo ở trong công viên, làm chút vận động đơn giản, làm cho anh hiện tại đã khác xa so với trước.
Anh buông lỏng người ôm Tiểu Nam lên, thuận theo yêu cầu con trai ôm cậu xoay vài vòng, mới đặt cậu lại trên đất, một tay cầm tay cậu, sau đó nhìn Viên Ấu Sơ, không hiểu tại sao mặt cô lại đằng đằng sát khí như vậy.
Viên Ấu Sơ không muốn ở trước mặt Tiểu Nam đề cập đến chuyện vừa rồi, hơn nữa người đàn ông này cũng không ngờ những đứa bé tuổi còn nhỏ như thế đã khi dễ bạn học của mình, cho nên cô đi tới bên cạnh anh, cho anh một ánh mắt trấn an rồi ngồi xổm người xuống nói chuyện với Tiểu Nam.
"Tiểu Nam, vào lấy cặp sách của cháu rồi chúng ta cùng về nhà."
Tiểu Nam hiển nhiên không hiểu bây giờ cô có chuyện phải làm, nhưng trong mấy tháng này ở chung đã tập cho cậu thói quen phục tùng lệnh của Viên Ấu Sơ, cậu cầm tay ba lôi kéo chạy vào trong. Tề Du Quân bị lôi chạy không ngừng dùng ánh mắt nghi hoặc liên tiếp nhìn về phía sau.
Cô muốn làm cái gì? Viên Ấu Sơ cười lạnh, quay đầu đi về phía phòng giáo viên.
Cô nghĩ, bọn nhỏ mới vừa cãi nhau, cô là người lớn không có cách nào ra mặt, nhưng đứa bé ở đây bị uất ức, cô nên hỏi thăm cô giáo kia một chút.
Khi Tề Du Quân và Tiểu Nam cầm túi sách nhảy nhót đi ra thì nhìn thấy cô giáo đang tái xám mặt, còn mặt Viên Ấu Sơ thì bình thản đứng trước mặt 1, 2 gia đình không biết đang nói cái gì.
Viên Ấu Sơ nhìn thấy bọn anh đi tới thì lập tức dừng lại chỉ trích sắc bén, mà mang theo một nụ cười yếu ớt nhìn lại.
"Đồ đạc đều đã thu dọn rồi hả? Vậy chúng ta đi về thôi!" Cô cũng không tính toán để hai cha con biết cô mới vừa ở chỗ này miệng lưỡi sắc bén, những người lớn kia bị la mắng, còn có cô giáo nghĩ sao cũng không liên quan đến cô.
Trong lúc đùa giỡn cô và
Tề Du Quân cùng nhau dắt Tiểu Nam đi ra khỏi nhà trẻ, đầu hẻm đột nhiên xuất hiện mấy bóng dáng quen thuộc, làm cho cô khôn nhịn được híp mắt, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Đó là...
Cô còn chưa kịp nhớ ra mấy bong dáng quen thuộc đó rốt cuộc là ai, Tiểu Nam đột nhiên đặt câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Dì Sơ Sơ, ba nói tay dì bị thương, cho nên hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đúng không?" Tiểu Nam bĩu môi, hơi không vui hỏi.
Cậu không thích ăn đồ ăn bên ngoài, có lúc mặn quá phải uống nước, chỉ có dì Sơ Sơ nấu cơm mới vừa ăn.
"Ừ." Cô dùng không bị thương tay vỗ vỗ đầu của cậu "Hai ngày nay vết thương sẽ đỡ hơn, đến lúc đó dì Sơ Sơ sẽ nấu cho cháu ăn nữa, có được không?"
Khẩu vị của hai cha con này rất thanh đạm (* ý là hai cha con ăn nhạt), bất quá bây giờ ăn ở ngoài tìm được nơi làm khẩu phần ăn thanh đạm nhẹ nhàng rất khó, trước đó để cho tiện, hai người phần lớn là có cái gì trong nhà liền ăn cái đó, lại có thói quen kén ăn cho nên mới ốm tong teo, bây giờ được cô nuôi nên mới có chút thịt.
Tề Du Quân cũng không thích ăn ở ngoài, nhưng so sánh thì anh càng đau lòng cho vết thương của bạn gái hơn, nên tính toán nhẫn nại hai ngày, cũng tính toán khuyên con trai tiếp nhận hai ngày "ăn uống đáng sợ" này.
"Tiểu Nam, từ ngày dì Sơ Sơ tới nhà chúng ta không được nghỉ ngơi, để cho dì Sơ Sơ nghỉ ngơi 2 ngày có được không? Bất quá hôm nay chúng ta đi ăn ở quán cháo Quảng Đông lần trước con nói? Có cái loại trứng muối đó được không?" Tề Du Quân biết con trai khó có thể nói lời được nên bắt đầu dụ dỗ.
Tiểu Nam nghiêng đầu suy tư một lát, bĩu môi, lòng không phục nhưng cũng gật đầu "Được rồi! Miễn cưỡng ăn một lần."
Tề Du Quân nhìn thấy con trai nể tình như thế cũng cười vui vẻ, cầm tay của con trai, phối hợp với bài hát thiếu nhi cậu mới học, đi theo ngâm nga hát, bộ dáng hai cha con thật vui vẻ, xem ra vô cùng ấm áp.
Cô đi từ từ ở bên cạnh họ, thoáng rơi phía sau nhìn bóng lưng hạnh phúc của bọn họ, trên mặt nhịn không được mà lộ ra nụ cười ấm áp.
Có lẽ cô chờ hai đời, chính là chờ cái hạnh phúc đơn giản này! Cô nhẹ cảm thán ở trong lòng.
Theo lý thuyết, ấm áp như vậy đủ để cô xóa đi trí nhớ đau buồn, nhưng vừa nghĩ tới mấy bóng dáng quen thuộc mới vừa rồi, lo lắng bỗng chốc xông lên đầu, xua đi không được.
Lo lắng ngày đó của Viên Ấu Sơ rất nhanh đã được chứng thật, vì mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đi ra cửa mua thức ăn hoặc đi đến nhà trẻ nhìn Tiểu Nam thì có thể cảm thấy mấy bóng dáng theo dõi phía sau cô.
Mặc dù cô đối với chuyện đó đã không còn quan tâm, sau khi trọng sinh cũng cố gắng gặp lại những người cũ, nhưng bây giờ nhìn lại, có một số việc tựa hồ tránh không được.
Hôm nay thừa dịp Tề Du Quân có chuyện ra cửa, mà Tiểu Nam cũng đi nhà trẻ, cô tay không ra cửa, chậm rãi bước trên đường, cho đến một chỗ dưới bóng cây mới ngừng lại, quay đầu nhìn về đầu ngõ cách mấy bước.
"Ra ngoài đi, đi theo tôi mấy ngày, các người muốn làm cái gì cứ nói thẳng ra." Cô bình tĩnh mở miệng, mặt trời chiếu vào cây đại thụ in bóng dài trên đất, ở trên mặt cô lưu lại hình ảnh tối tăm.
Không có ai trả lời, Viên Ấu Sơ cũng không nóng nảy, cứ đứng tại chỗ chờ như vậy. Mấy phút sau, hai nam ba nữ từ ngõ hẻm đi ra, trên mặt lóe vẻ ác độc giống nhau, đứng song song ở trước mặt cô.
Viên Ấu Sơ nhìn những khuôn mặt so với trong ký ức của cô có vẻ trẻ trung rất nhiều, suy nghĩ đột nhiên hơi lo sợ không yên, bởi vì cô hiểu bọn họ sau này không thể tốt hơn cô chỗ nào, còn là hiện tại có thật là nhiều chuyện cũng chưa xảy ra?
Đứng trước mặt nhất là một cô gái tóc ngắn dựng lên như con nhím, mặc một chiếc quần ôm hầm hố, đi một đôi ủng bộ đội, trên mặt trang điểm đầy phấn son không nhìn ra tuổi thật.
"Viên Ấu Sơ, tao còn đang suy nghĩ sau khi tốt nghiệp sao lại không thấy mày, không ngờ mày bây giờ hối cải làm người mới hoàn lương, làm bảo mẫu cho người khác, giúp người ta nấu cơm chăm sóc đứa bé?" Cô gái chê cười chế giễu bước lên trước, dùng nửa con mắt nhìn cô "Sao vậy? Theo chúng ta phá phách xong bây giờ muốn trở về cuộc sống yên tĩnh? Nào có chuyện đơn giản thế này, các người nói có đúng không?"
Viên Ấu Sơ coi thường khiêu khích của cô ta, mà tỉnh táo nhìn cô ta hỏi ngược lại: "Cho nên sao? Cho nên tụi mày theo dõi tao mấy ngày nay, là muốn tìm tao ôn chuyện cũ sao?"
Cô gái nhìn nét mặt bình tĩnh của cô thì lửa giận trong lòng càng tăng lên, cô ta dùng móng tay bén nhọn vuốt ve đôi má không hề có son phấn của cô, dường như muốn rạch một vết dài lên khuôn mặt cô.
"Ôn chuyện? Tao nhớ không lầm khi đi học mày toàn nói láo cúp học! Sao vậy, cho rằng có một chút trình độ là có thể nói chuyện không để chúng tao ở trong mắt sao? Tao nói cho mày biết, một khi đã qua lại với chúng tao thì đừng nghĩ sẽ thoát được thân!" Ánh mắt cô ta âm trầm nhìn chằm chằm Viên Ấu Sơ, nhìn trên khuôn mặt lạnh nhạt của cô, còn có nụ cười hạnh phúc đơn giản mà trước nay chưa từng thấy, cô hận không thể phá hủy tất cả.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trước đây bọn họ là một cặp, nhưng bây giờ chỉ có cô có được hạnh phúc?
Bọn họ bị vùi lấp như bùn sình không ngoi lên được thì coi là người gì? Bị thượng đế vứt bỏ như cứt chó sao?
Viên Ấu Sơ nhìn những người mà kiếp trước đã từng cùng nhau qua lại tốt đẹp một đoạn thời gian, từng khuôn mặt còn trẻ đều mang vẻ hận đời giống cô trước kia. Cô cũng hiểu, nếu như tiếp tục như vậy, tương lai của bọn họ sẽ không có cải thiện gì, tựa như những gì cô đã từng trải qua, cô gái này cũng sẽ sa đọa như cô cùng với một người đàn ông qua lại, còn những anh chàng kia thì sẽ trộm cắp, lừa gạt, cuối cùng bị cảnh sát bắt vào trại cải tạo.
Trên thế giới này, người bất hạnh chắc chắn sẽ có lý do bất hạnh của mình, nhưng nếu như để mặc cho bản thân càng ngày càng tồi tệ thì chỉ rơi vào kết quả càng bi thảm hơn mà thôi. Tựa như kiếp trước của cô, bởi vì không ngừng cùng đám người nhà cực phẩm kia đấu tranh, cuối cùng vứt bỏ tất cả đổi lấy cuộc sống không có chút hào quang, chết không ai hay biết.
Nghĩ đến đây, cô mở miệng khuyên nhủ: "Tao thoát thân cũng không phải là không lêu lổng với tụi mày, mà nghĩ thông rồi, không muốn lãng phí cuộc sống của bản thân làm chuyện vô nghĩa, Khắc Lỵ Ty, đừng vì giận dỗi mà lãng phí cuộc sống của bản thân."
Những lời khuyên của cô còn chưa nói xong, liền bị cô gái đầu con nhím hung ác cắt đứt.
"Viên Ấu Sơ, mày cho rằng mày là ai? Mày cho rằng bây giờ mày trải qua những tháng ngày hạnh phúc khác chúng tao là có thể xem thường tụi tao sao? Đừng dùng cái giọng điệu chán ghét đó dạy đời tụi tao, chúng tao không thích!"
Viên Ấu Sơ vạch tay của cô ra, giọng điệu không đổi nói: "Là ai xem thường chúng mày? Nếu như không phải là lúc bắt đầu mày tính toán xem thường người khác, thì tao với chúng mày cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ rắc rối này rồi."
Khắc Lỵ Ty mắt đỏ bừng tiến lên bắt cô, lại bị cô nhẹ nhàng né tránh. Cô ta tức giận ra lệnh người khác "A Bàn, bắt nó cho tao, tao muốn đánh nó một trận."
Người bị gọi là A Bàn, lúc trước anh thật ra thì có tình cảm rất tốt với Viên Ấu Sơ, đứng yên chỗ xuống tay không được, bộ dạng tiến lùi đều khó khăn khiến Khắc Lỵ Ty nhìn càng thêm nổi giận.
Lúc này Viên Ấu Sơ không khỏi cảm kích lúc trước vì từng bị một bà vợ bắt gian tại giường mà chịu khổ bị đánh tàn bạo, về sau bản thân quyết định đi học một khóa võ phòng thân, mặc dù khi đó chỉ vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng bây giờ đúng lúc thứ đó có cơ hội được sử dụng.
Cô nhanh chóng nhấc mấy bước, lui về phía sau nhìn mấy người này nói "Tóm lại, lời tao cũng đã nói hết, nếu như cần thì tao có thể tận lực giúp một tay, nếu như muốn tìm ta ôn lại cuộc sống trước kia thì xin lỗi, tao không muốn!" Nói xong, không chờ bọn họ có phản ứng, cô đã quay đầu bước đi.
"Khắc Lỵ Ty, chúng ta. . . . . ." Cô gái tóc đỏ đứng ở phía sau ánh mắt bối rối nhìn, trong lòng hơi bối rối.
Lời nói của Viên Ấu Sơ đối với cô mà nói vẫn có chút ảnh hưởng, hơn nữa thấy cô thoát khỏi lo lắng, ngày đó dáng vẻ đứng dưới ánh mặt trời cười đến dịu dàng vui vẻ như vậy, nói không hâm mộ là gạt người.
Khắc Lỵ Ty vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trong mắt cô gái tóc đỏ không che giấu được hâm mộ, không nhịn được gầm nhẹ "Sao vậy? Cậu cũng muốn làm phản đồ có phải hay không, Hồng Hà?" Đối với người muốn đến gần Viên Ấu Sơ, cô đều tự động xem đó là phản đồ.
Hồng Hà chần chờ lắc đầu, không dám cãi lời Khắc Lỵ Ty.
Khắc Lỵ Ty cười lạnh nhìn bọn họ rồi trợn mắt nhìn về phía Viên Ấu Sơ vừa rời đi, lẩm bẩm nói nhỏ "Viên Ấu Sơ, mày chờ đó. Tao sẽ không bỏ qua cho mày dễ dàng như vậy đâu!"
Mấy ngày nay lại bình yên như trước, nhưng Viên Ấu Sơ hoàn toàn không dám buông lỏng, ngược lại càng lo lắng hơn, cô không quên Khắc Lỵ Ty khi mất đi thứ gì sẽ điên cuồng hơn nhiều, hơn nữa cô vẫn rất lo lắng Khắc Lỵ Ty sẽ đổi chủ ý sang Tề Du Quân và Tiểu Nam. Cho nên mấy ngày nay Khắc Lỵ Ty không có bất kỳ động tác nào, ngược lại làm cho cô càng thêm lo lắng và nóng nảy.
Lại qua vài ngày nữa, cô còn đang hoài nghi có phải mình mắc bệnh đa nghi quá nặng hay không, khẩn trương quá độ làm cho người ta ứng phó không kịp nên chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy xảy ra.
Xế chiều hôm nay, cô đang chuẩn bị bữa ăn tối, nghĩ tới muốn đi đến nhà trẻ đón Tiểu Nam, thì chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Nói là đột ngột là bởi vì
kể từ lúc cô vào ở cái nhà này, số lần điện thoại vang lên chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nói như vậy chắc sẽ không ai gọi điện thoại tìm Tiểu Nam, mà Tề Du Quân hình như cũng có cách liên lạc riêng của anh, mặc dù anh có điện thoại di động, nhưng nghe nói rất ít người biết số di động của anh, mà điện thoại cố định thì chỉ có mẹ Tề biết.
Nhưng mấy ngày trước mẹ Tề đã đi du lịch với hội người già rồi, lúc này sẽ không gọi điện thoại mới đúng.
Cô nghi ngờ lau khô tay rồi nhận điện thoại, xém bị tin tức từ bên kia truyền đến làm cho đứng tim, thật may là từ trước đến giờ cô luôn tỉnh táo, không có mất khống chế nhanh như vậy, cẩn thận hỏi một vài điều rồi cởi tạp dề ra, nhanh chóng thay đồ rồi chạy ngay ra cửa.
Khi cô chạy tới bệnh viện thì cô giáo nhà trẻ chỉ Tiểu Nam đang ngồi ở trong phòng khám, một đầu máu tươi và vẻ mặt vừa tái nhợt vừa hoảng sợ khiến Viên Ấu Sơ chú ý đến vết thương kia.
Tiểu Nam vừa thấy cô xuất hiện, không nhịn được vừa khóc vừa kêu kêu tên của cô, thậm chí còn khóc vì quá kích động, liên tiếp nấc cục: "Dì Sơ Sơ... Dì... Nấc..... Sơ Sơ....."
Cô vội vàng tiến lên, lại chú ý tới y tá đứng một bên đang giữ cậu lại không để cho cậu lộn xộn, bác sĩ dường như đang khâu vết thương trên đầu của cậu.
Cô sợ quấy nhiễu công việc của bác sĩ, chỉ có thể đứng ở một bên, nắm tay của Tiểu Nam an ủi "Tiểu Nam ngoan, chờ bác sĩ giúp cháu khâu xong vết thương, thì sẽ hết đau ngay."
Sau một hồi rối loạn, Tiểu Nam vì có chích thuốc an thần nên ngủ thiếp đi, cuối cùng Viên Ấu Sơ cũng có thời gian để có thể hỏi cô giáo tại sao một đứa bé đang rất khỏe mạnh, sau buổi học lại mang một cái đầu be bét máu đến bệnh viện.
Mang Tiểu Nam tới bệnh viện là cô giáo Đồ Hương Hương, cô giáo nhìn cô gái trước mắt rõ ràng nhỏ hơn cô vài tuổi xin lỗi, khôn biết sao trong lòng cô giáo lại có cảm thấy khiếp đảm.
Cô gái này thực sự chỉ có 18, 19 tuổi sao? Sao lại có khí thế so với người ba là hiệu trưởng của cô thì còn kinh người hơn?
Viên Ấu Sơ cũng mặc kệ cô nghĩ cái gì ở trong lòng, mặt lạnh nhìn cô, không hề khách khí hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Đồ Hương Hương vừa nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, cũng vừa sợ vừa kinh hãi, nhưng vẫn không quên kể lại chuyện xảy ra ở công viên hôm nay lại cho cô nghe.
"Hôm nay chúng tôi dẫn các bé ra khu vui chơi cho trẻ em ngoài trường học, mọi lần chúng tôi đều đi đến đó, không ngờ lúc Tiểu Nam đan chơi cầu tuột đột nhiên từ phía sau xuất hiện một người, đẩy Tiểu Nam từ trên cầu tuột cứng xuống. Tiểu Nam cứ ngã xuống đất, bởi mặt đất có cục đá cứng nên đã làm khóe mắt và trán của Tiểu Nam bị thương, nên mới chảy nhiều máu như vậy."
Viên Ấu Sơ nghe xong thì trong lòng chợt giật mình, vội vàng hỏi tới: "Cô nói là có người đẩy Tiểu Nam xuống? Người đó đâu? Có thấy là người nào không? Có bắt được người không?"
Đồ Hương Hương lắc đầu, "Người kia đẩy Tiểu Nam xong liền chạy, vốn muốn cùng cô giáo khác đuổi theo nhưng thấy Tiểu Nam bị thương, rất nhiều bé khác bị dọa sợ, nên tôi đưa Tiểu Nam đến bệnh viện, các cô giáo con lại đưa các bé khác về nhà trẻ."
Nói đơn giản, chính là để người đó bỏ chạy.
Viên Ấu Sơ mặc dù tức giận nhưng cũng không tính chỉ trích nhiều hơn, dù sao người cũng đã chạy, nói cái gì cũng không hững dụng nhưng trong lòng cô mơ hồ có trực giác chuyện này rất có thể là do Khắc Lỵ Ty hoặc cô ta tìm người làm.
Thủ đoạn rất nhàm chán, nhưng nếu như chỉ giáo huấn cô hoặc đe dọa thì xác thực đã rất hiệu quả.
Cô không sợ mình gặp chuyện không may, chỉ sợ người bên cạnh vì cô mà xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ ngàn phòng vạn phòng, lại nhằm trúng nơi cô không thể chăm sóc khiến Tiểu Nam bị đả thương nặng như vậy. Vừa nghĩ tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu của Tiểu Nam, cô hận khôn thể đem người đẩy Tiểu Nam băm thành trăm mảnh.
"Được rồi, tôi biết rồi, chờ lát nữa bác sĩ nói không có vấn đề, tôi sẽ mang Tiểu Nam về nhà nghỉ ngơi, mấy ngày sau có thể phải xin nghỉ." Viên Ấu Sơ cho dù đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, nhưng cũng không quên chuyện phải làm.
Đồ Hương Hương gật đầu, sau đó cùng bác sĩ xác định lại tình trạng của Tiểu Nam lần nữa mới rời đi.
Trở lại giường bệnh, điện thoại di động của cô rung lên một cái, cô lấy ra nhìn tin nhắn xong thì cô yên lặng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tắt máy điện thoại di động.
Viên Ấu Sơ nhìn cơ thể nho nhỏ yếu ớ nằm ở trên giường màu trắng, ánh mắt lo lắng trầm tư, môi mím lại sít sao.
Có lẽ, có một số việc cô phải kết thúc mới được.....