Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 15: Hạnh phúc dưới ánh trăng

Trước Sau

break
“Anh Thiểu Đình,cám ơn anh.” Dưới ánh trăng Liễu Uyển Nhi và Vu Thiểu Đình sóng vai ngồi trên ghế ngoài sân.

“Đồ ngốc,cám ơn gì chứ.” Vu Thiểu Đình yêu thương vuốt ve tóc Liễu Uyển Nhi .

“Anh Thiểu Đình,anh có thể đồng ý với em một chuyện?” Liễu Uyển Nhi trong mắt có chút khẩn trương.

“Chuyện gì? Em nói đi.”

“Đừng đem chuyện hôm nay anh giả làm bạn trai em nói cho chú nghe?” Liễu Uyển Nhi rất lo lắng Tô Lực Hằng sẽ biết.

“Tại sao?” Vu Thiểu Đình dĩ nhiên không để cho Tô Lực Hằng biết chuyện này,nhưng hắn muốn biết tại sao Liễu Uyển Nhi cũng không muốn cho anh ấy biết.

Liễu Uyển Nhi mấp máy môi: “Em sợ chú sẽ tức giận,lần trước chú ấy vì chuyện Thư Đằng mà phát hỏa.”

Thì ra như vậy.

“Yên tâm,anh sẽ không nói với Đại ca.”

Liễu Uyển Nhi cười vui vẻ.

“Anh Thiểu Đình tốt nhất.”

Ánh trăng vẩy vào trước gương mặt xinh đẹp của cô như uyển nhược nổi trên mặt nước Thanh Hà nhẹ nhàng tác động tim Vu Thiểu Đình .

“Anh hi vọng Tiểu Tiểu vĩnh viễn vui vẻ .” Giờ khắc này khó kìm lòng nổi.

“Anh Thiểu Đình.”

Liễu Uyển Nhi xấu hổ cúi đầu.

Vừa bắt đầu cô thích Vu Thiểu Đình bởi vì gương mặt hắn rất giống phụ thân,rồi sau đó được Vu Thiểu Đình bảo vệ cùng quan tâm làm cô cảm động.Liễu Uyển Nhi phát hiện hắn người đầu tiên đến thế giới này cô muốn lệ thuộc vào.

“Em cũng hi vọng Anh Thiểu Đình vĩnh viễn vui vẻ.” Giọng nói rất nhẹ khó nén ngượng ngùng.

Lời cô dịu dàng như giọt mật rơi vào trong lòng Vu Thiểu Đình hóa thành nồng đậm hạnh phúc,nắm lấy tay Liễu Uyển Nhi: “Chỉ cần có Tiểu Tiểu bên cạnh,Anh Thiểu Đình vĩnh viễn vui vẻ.”

Tình cảm chân thành tha thiết bộc lộ trong lời nói.

Khi ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm lòng của thiếu nữ như dây cung bị nhẹ nhàng kích thích.

Để mặc hắn ôm mình vào trong ngực,nhắm mắt lại cảm nhận ấm áp trên người hắn.

Giờ khắc nàyLiễu Uyển Nhi cảm giác an tâm trước nay chưa có,là hắn giúp cô không còn sợ thế giới xa lạ này.Nếu như có thể cô muốn tựa mãi vào lồng ngực này vĩnh viễn không rời đi.

Giờ khắc này Vu Thiểu Đình cảm giác rất hạnh phúc,là cô làm cho hắn thế giới lạnh lùng giết chóc có thêm luồng ấm áp.Nếu như có thể,hắn muốn đưa cô đi con đường không biết tương lai,chỉ cần có cô bất luận rơi vào nghịch cảnh cũng hạnh phúc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt tất cả tốt đẹp,Vu Thiểu Đình có chút không tình nguyện buông ra Liễu Uyển Nhi, đón điện thoại di động.

“Yu, speaking.”

“I need the data, if you can’t provide to prove that, I will not believe it.”

“Waiting for your e-mail. Bye.”

Sau khi Vu Thiểu Đình cúp điện thoại liền nhìn thấy một đôi mắt sùng bái.

“Anh Thiểu Đình, Anh ngữ của anh tốt thật.”

Vu Thiểu Đình từ nhỏ sống ở Singapore Anh ngữ dĩ nhiên không thể xem thường,không nghĩ tới vì vậy được cô bé khen ngợi, hắn tương đối vui vẻ.

“Anh ngữ của anh. . . . . .” Liễu Uyển Nhi cảm giác thật khó mở miệng,nhìn thấy nụ cười khích lệ trên mặt Vu Thiểu Đình,cô rốt cục lất dũng khí nói ra chuyện mình.

” Em thi Anh ngữ bị trứng vịt.”

Vu Thiểu Đình chỉ đoán Anh ngữ Liễu Uyển Nhi có thể rất kém,không nghĩ tệ đến rơi xuống đáy cốc,sau khi kinh ngạc quyết định tự mình cứu vãn.

“Anh tới dạy,em trứng vịt.”

Lời vừa nói ra Vu Thiểu Đình lập tức đưa ra bàn tay.

“Ghét,không thể gọi em là trứng vịt !”

Gió nhẹ thổi qua đình viện thổi tan lạnh lẽo trong lòng mọi người.

Ban đêm ánh trăng thật là đẹp. . . .

Liễu Uyển Nhi nhàm chán tựa vào bệ cửa sổ nhìn sân trống trải.

Hai ngày này tâm trạng chú hình như không tốt khuôn mặt luôn rất thối,luyện bắn súng chỉ cần cô lười biếng liền trừng phạt đánh vào tay cô,đánh đến tay cô đau quá.

Còn Anh Thiểu Đình hai ngày này giống như đặc biệt bận rộn,buổi sáng cô rời giường hắn đã ra cửa,buổi tối trước khi cô ngủ hắn còn chưa về,cô rất muốn hỏi chú anh Thiểu Đình rốt cuộc đang làm gì vậy,nhưng cô không dám cô sợ nhìn gương mặt nghiêm túc của chú.

Tuần sau lại có cuộc thi Anh ngữ,Anh Thiểu Đình đồng ý dạy cô Anh ngữ ,nhưng bây giờ ngay cả hắn cô còn không thấy được, ai ~ chẳng lẽ thi lại bị trứng vịt.

Bỗng nhiên cửa bị mở ra,một bóng người quen thuộc đi đến,là Vu Thiểu Đình.

Thật giống như tâm hữu linh tê Vu Thiểu Đình đi tới trong viện bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Uyển Nhi tựa bên cửa sổ, mấy ngày bận rộn mỏi mệt nhất thời tiêu tán không thấy đâu.

Vu Thiểu Đình phát hiện thì ra chỉ cần nhìn cô hắn đã thỏa mãn.

Anh Thiểu Đình đã trở lại.

Thấy hắn lên lầu Liễu Uyển Nhi lập tức ôm sách Anh ngữ nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Quan sát khắp nơi không phát hiện dáng người Tô Lực Hằng,thật tốt quá,lỡ để chú biết trễ vậy mình còn đến tìm anh Thiểu Đình,nhất định sẽ bị khiển trách không tuân thủ lễ giáo.

Rón ra rón rén đi qua căn phòng Tô Lực Hằng,Liễu Uyển Nhi xông thẳng đến phòng Vu Thiểu Đình.

Sự xuất hiện của cô khiến Thiểu Đình vô cùng vui vẻ,nhưng vừa nhìn thấy quyển sách Anh Ngữ trên tay cô liền lập tức hiểu nguyên nhân cô đến.

Cho nên khi nói có chút khổ sở: “Tiểu Tiểu,anh Thiểu Đình còn tưởng rằng em nhớ anh nên mới tìm đến,không nghĩ tới thật nhưng tới đòi nợ .”

Liễu Uyển Nhi không hiểu ý của hắn,nghi ngờ nói: “Anh Thiểu Đình,anh không có thiếu tiền anh.”

Vu Thiểu Đình chỉ chỉ sách giáo khoa trong tay Liễu Uyển Nhi: “Đó chính là khoản nợ.”

“Hì hì.” Liễu Uyển Nhi cười duyên làm nũng nói, “Tuần sau em có cuộc thi.”

“Được rồi,lấy sách ra.” Vu Thiểu Đình vốn không cự tuyệt cô chẳng qua chỉ trêu chọc cô thôi.

Sau một hồi kiểm tra,tình huống thực tế so với Vu Thiểu Đình tưởng tượng còn tệ hơn,Liễu Uyển Nhi là người căn bản ngốc về Anh Ngữ,cô ngay cả hai mươi sáu mẫu chữ cũng không nhớ.

Thống khổ nhìn đám chữ trên giấy Liễu Uyển Nhi không nhịn được đem lời dấu lâu trong lòng nói ra khỏi miệng: “Anh Thiểu Đình,tại sao chúng ta không học tiếng Trung Hoa mênh mông mà phải học những tiếng mãng di này?”

Nghĩ đến cô ở Càn triều Tấn bao nhiêu phiên bang hàng năm tiến cống triều đình,có khi phái sứ giả đến hành hương,giờ tới hiện đại cô phải học những thứ tiếng mãng di này,Liễu Uyển Nhi càng nghĩ càng cảm thấy bôi nhọ uy nghi người Trung Quốc.

Vu Thiểu Đình thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn,lòng tự hào dân tộc của Tiểu Tiểu không khỏi quá mạnh đi, có chút đuối lý: “Tiểu Tiểu,Anh ngữ là tiếng nói thông dụng nhất thế giới,học giỏi Anh ngữ là hết sức cần thiết,dĩ nhiên trước học giỏi ngoại ngữ,chúng ta phải nói rành tiếng dân tộc mình.”

Liễu Uyển Nhi nghe được kiến thức nửa vời,cô bắt đầu hoài niệm câu nói‘ nữ nhân không tài chính là đức ’ ở Càn triều Tấn, ít nhất ở đó cô không cần buồn rầu phải đi thi,lại càng không cần học chữ Anh ngữ giống như con giun này.

Khoan,không được nghĩ nhiều nữa,bây giờ quan trọng hơn chính là ứng phó cuộc thi.

Liên tiếp ba buổi tối,mỗi đêm khuya Liễu Uyển Nhi đều len lén chạy đến gian phòng Vu Thiểu Đình học Anh ngữ,nhờ được Thiểu Đình bù lại trình độ Anh ngữ của cô rốt cục thoát khỏi tình trạng tệ nhất

“Tiểu Tiểu,tối nay anh Thiểu Đình muốn thử em.” Buổi tối này Vu Thiểu Đình chuẩn bị chứng minh thành quả.

Vừa nghe phải thi Liễu Uyển Nhi không khỏi có chút khẩn trương,nhưng cô cũng rất muốn biết mình học đến cỡ nào.

Vu Thiểu Đình tìm một đoạn văn ngắn Anh ngữ tương đối đơn giản để cho Liễu Uyển Nhi phiên dịch.

Vu Thiểu Đình nhìn điện thoại,hắn trở về hơn một giờ nhưng Liễu Uyển Nhi còn chưa xuất hiện.

Đúng rồi,hôm nay cô có buổi thi,có thể thi kém hay không.Vu Thiểu Đình quyết định đến phòng Liễu Uyển Nhi xem một chút.

Vừa mở ra cửa phòng chỉ thấy cô bé làm hắn nóng ruột nóng gan đang ủ rũ suy nghĩ.

“Tiểu Tiểu,có chuyện gì?” Vu Thiểu Đình vội vàng kéo cô vào bên trong phòng mình.

Thật ra Liễu Uyển Nhi đã đứng trước phòng Vu Thiểu Đình gần một tiếng,sở dĩ không dám đi vào là bởi vì hôm nay thi Anh ngữ thành tích của cô vẫn rất thảm,nhớ tới anh Thiểu Đình mỗi ngày làm việc mệt nhọc sau khi về nhà còn dùng nhiều thời gian phụ đạo mình,thành tích như vậy cô làm sao dám gặp hắn.

“Anh Thiểu Đình. . . . . .” Liễu Uyển Nhi nói đến đây khóe miệng thu trở về.

Vu Thiểu Đình dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô,thật ra không cần đoán hắn cũng biết cô thi Anh ngữ nhất định rất tệ,chuyện ôn tập chỉ mới gần đây,hắn cũng không mong đợi cô sẽ thi thật khá.

Làm mấy lần hít sâu,Liễu Uyển Nhi rốt cục khua lên dũng khí: ” Anh ngữ em thi kém.”

“Ừm.” Trả lời rất nhạt.

Liễu Uyển Nhi không tin hỏi: “Anh không muốn biết thành tích của em sao?”

Vu Thiểu Đình khẽ mỉm cười: “Đồ ngốc,thành tích lần này chỉ phản ánh trình độ Anh ngữ của em hiện tại,chỉ cần em tiếp tục cố gắng sẽ nắm được phần trọng tâm,cho nên nó không quan trọng.”

Một câu nói làmLiễu Uyển Nhi như trút được gánh nặng,từ trong túi móc ra bài thi đưa cho Vu Thiểu Đình,hiện tại phần bài thi này đã không còn là gánh nặng.

Vu Thiểu Đình mở ra bài thi,trên đó ghi điểm số thật to‘33 điểm ’.

“Không tệ lắm,so sánh lần trước tiến bộ 33 lần,xem ra anh là thầy cũng rất giỏi.” Vu Thiểu Đình khoe khoang nói.

“Ha ha a. . . . . .” Liễu Uyển Nhi cười.

Anh Thiểu Đình luôn trấn an cô khi cô khổ sở nhất,khuyên răng cô,bảo vệ cô.

Có hắn ở đây thật tốt .

“Anh Thiểu Đình.”

Vu Thiểu Đình còn chưa kịp phản ứng,người trước mắt mà đã nhào vào trọng ngực mình.

Ôm lấy eo cô Vu Thiểu Đình cười giỡn nói: “Tiểu Tiểu muốn cảm ơn anh Thiểu Đình cực khổ phụ đạo không bằng lấy thân báo đáp đi?”

Nghe vậy Liễu Uyển Nhi lập tức buông tay ra,muốn rời khỏi lòng ngực lại bị Vu Thiểu Đình ôm chặt vòng eo không cách nào nhúc nhích,nghe tiếng cười từ đỉnh đầu truyền đến làm cho cô lập tức biết hắn đang trêu mình,đôi bàn tay trắng như phấn kết siết chặt đánh giữa ngực Vu Thiểu Đình.

“Anh Thiểu Đình xấu lắm!”

Nằm úp sấp trở về ngực hắn,nhớ tới rồi cô chủ động ôm hắn khuôn mặt Liễu Uyển Nhi ửng hồng,sau khi tới hiện đại cô thật xấu.

Ôm vòng eo nhỏ trong ngực,hơi thở tỏa ra mùi hương Vu Thiểu Đình mong người trong ngực nhanh lớn lên,chỉ cần cô được hai mươi tuổi hắn liền tìm Tô Lực Hằng cầu hôn cô,cưới cô,sớm chiều ở cùng một chỗ với cô.

“Thiểu Đình,cậu đã ngủ chưa?” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói kinh động hai người đang ôm nhau.

Là chú,nếu để cho chú biết đã trễ thế này mình còn ở trong phòng Anh Thiểu Đình,nhất định sẽ giận.

Là đại ca,đã trễ thế này anh ấy tại sao còn đến phòng mình? Chẳng lẽ có việc gấp.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Liễu Uyển Nhi khuôn mặt gấp gáp.

“Không sao,chúng ta không có làm chuyện gì,để chú biết em đang ở đây cũng không sao.” Vu Thiểu Đình đứng lên đi mở cửa.

Mặc dù nghe Vu Thiểu Đình nói như vậy,nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn sợ dáng vẻ khi giận của Tô Lực Hằng,nhìn bàn tay Vu Thiểu Đình vịn vào tay cầm cửa,trong nháy mắt sợ hãi Tô Lực Hằng làm cho cô lựa chọn trốn tránh.

Khi Vu Thiểu Đình lần nữa quay lại phòng,phát hiện không thấy Liễu Uyển Nhi,đang nghi ngờ chợt thấy cô núp dưới giường, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì,xem ra cô thực sự rất sợ chú của mình,bất quá bọn họ như vậy giống một đôi gian phu dâm phụ,nghĩ tới đây Vu Thiểu Đình trên mặt nở nụ cười.

“Chuyện gì vui như vậy?” Tô Lực Hằng cũng phát hiện nụ cười của hắn.

“Không có chuyện gì.” Nếu Tiểu Tiểu không muốn để đại ca biết cô ở chỗ này,vậy thì cứ theo ý cô.

“Chuyện tra thế nào rồi?” Tô Lực Hằng đi thẳng vào vấn đề.

“Nhất phân đường truyền đến tin tức,gần đây cũng không phát hiện mấy bang phái lớn có hành động gì đặc biệt, cũng không có người nào lẻn đến Trung Quốc,cho nên em hoài nghi mấy chuyện gần đây do người mình làm.”

“Có mục tiêu không?” Tô Lực Hằng.

“Mấy ngày trước em dùng mạng lưới liên lạc tra được người gọi 110,là một mã số Thâm Quyến,Thích lão đầu có thế lực hoạt động ở Châu tam giác,em hoài nghi chuyện hai lần trước có thể liên quan đến ông ấy.” Vu Thiểu Đình nói.

“Trước đừng kết luận,chỉ có một mã số chưa thể nói rõ vấn đến.” Dừng lại chốc lát Tô Lực Hằng lại nói, “Nghĩ biện pháp theo dõi mã số này,xem còn liên lạc với người nào.”

“Dạ, đại ca.”

“Ta đây đi trước,cậu cũng chú ý nghỉ ngơi gần đây tương đối bận rộn.” Thật ra Vu Thiểu Đình sở dĩ bận rộn như vậy tất cả đều do Tô Lực Hằng cố ý an bài chuyện khó cho hắn ,để hắn không có thời gian tiếp xúc với Liễu Uyển Nhi,nhưng Tô Lực Hằng làm sao cũng không nghĩ đến,giờ phút này hắn trăm phương ngàn kế nghĩ cách giải quyết thì người kia đang nằm dưới giường Vu Thiểu Đình.

Tô Lực Hằng vừa đi,Liễu Uyển Nhi lập tức từ dưới giường bò ra ngoài.

“Thật ra em không cần sợ chú em như vậy ,anh ấy rất quan tâm em ,chẳng qua là thái độ có chút bá đạo.” Vu Thiểu Đình chân thành nói.

Liễu Uyển Nhi cũng không giống bình thường đáp lại Vu Thiểu Đình,còn thẳng tắp theo dõi hắn,vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có .

“Tại sao?” Vu Thiểu Đình phát hiện cô có chuyện gì không đúng.

Một lát sau,Liễu Uyển Nhi rốt cục mở miệng: “Anh Thiểu Đình,anh và chú rốt cuộc đang làm chuyện gì?”

Mới vừa rồi Vu Thiểu Đình cùng Tô Lực Hằng nói chuyện cô mặc dù không hiểu lắm,nhưng những lời đó cô cảm thấy nguy hiểm,hơn nữa lần đó trải qua bị theo dõi,cô càng nghĩ càng cảm thấy Anh Thiểu Đình và chú đang làm chuyện rất nguy hiểm.

Vu Thiểu Đình trầm mặc,cô đã cảm thấy được nhưng hắn không muốn cô bị cuốn vào hắc bang,cô sinh ra trong gia đình này sớm muộn gì cũng phải gặp sóng to gió lớn,hắn phải làm sao mới kéo cô ra khỏi trung tâm cơn bão đây.

“Tiểu Tiểu,em chỉ cần nhớ,vô luận sau này xảy ra chuyện gì Anh Thiểu Đình vĩnh viễn bảo vệ em,cho em một cuộc sống bình an.” Vu Thiểu Đình suy nghĩ mãi vẫn quyết định không để cho cô biết quá nhiều chuyện hắc đạo, hắn không muốn cô sống trong khẩn trương cùng lo lắng.

Vu Thiểu Đình trả lời càng gia tăng bất an trong lòng Liễu Uyển Nhi,nhưng nếu hắn không muốn nói với mình cô cũng không hỏi nhiều,bất quá vì không để cho mình trở thành gánh nặng của Vu Thiểu Đình cô có một quyết định.
break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc