Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 106-108: Rút tơ bóc kén

Trước Sau

break

Một cá nhân sẽ mỉm cười chấp nhận cái chết trong tình huống nào?

Lúc còn thiếu nữ, Đường Mật từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, khi ấy nó nghĩ: Nếu có thể mỉm cười chết đi, nhất định vì đã đạt được tất cả những gì mong ước.

Nhưng hiện tại còn một khả năng nữa là vì phát hiện những gì mình vẫn theo đuổi bất quá là một mục tiêu ngu xuẩn.

Còn Lý Liệt, có một ngày nào sẽ mỉm cười chết đi chăng?

Nó lại mỉm cười, trước khi chết còn nghĩ đến điều đó chẳng phải đáng cười lắm ư, chí ít cũng vô cùng ngu xuẩn.

Vì sao không thử tự cứu? Lẽ nào sợ cả thử? Nó cũng không hiểu rõ vấn đề đó, đại khái vì cảm giác thất bại dâng lên.

Cảm giác mãnh liệt đó khiến nó từ bỏ nỗ lực cầu sinh, thật ra dù biết cầu sinh vô ích thì cũng không nên từ bỏ.

Trong lúc thời gian và sinh mệnh trôi đi, có người đỡ nó dậy. Nó ngoái nhìn, kinh ngạc nhận ra là Mục Hiển nãy giờ không nói gì.

"Điện giám, không sao chứ?" Nó cố nén tâm trạng hỏi.

Mục Hiển ngồi xếp bằng sau lưng nó, hai tay đặt lên sống lưng: "Đừng nói gì, chuyên tâm vận khí."

Đường Mật cảm giác một dòng khí ấm từ từ chảy vào thân thể, biết Mục Hiển đang dùng nội lực chữa thương cho mình, tuy còn hồ nghi nhưng không dám hỏi nhiều, vội ngưng thần điều tức.

Vận khí lên mới phát hiện nội tức không thông, ngực đau nhói, nó lập tức ngưng lại. Mục Hiển ngồi sau lưng bảo: "Ngươi bị thương quá nặng, hiện tại nội tức vận hành được đến đâu thì vận hành đến đó, bằng không kinh mạch toàn thân bị tắc quá lâu, dù sống sót cũng tàn phế."

"Không được, thà chết chứ không thể tàn phế." Nó gào lên lạc giọng, lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu điều tức.

"Đường Mật, điều tức mau, nghe ta nói, không được chen lời." Giọng Mục Hiển cực nhẹ, nhưng mang khí thế không thể cãi lại.

Lão tiếp tục nói: "Nếu ngươi sống sót, thì phải đáp ứng với ta hai việc. Thứ nhất, có ai hỏi ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì thì chỉ được trả lời rằng nhìn thấy từ xa ta đấu với cự viên, lúc đến nơi thì ta đã bị đánh gục, ngươi không địch lại, bị cự viên đả thương. Lý do ngươi phải nói vậy vì ta đến giờ vẫn không biết kẻ chủ mưu là ai, nếu ngươi lộ ra nhiều quá, e rằng tính mạng cũng không giữ được. Thứ hai, mong ngươi tha cho Liệt nhi một lần… Với võ công của hài tử này, nếu quyết tâm giết chúng ta thì chúng ta không thể sống đến giờ này. Dù thế nào, lúc xuất thủ, nó cũng đã do dự."

Đường Mật hoang mang, cảm giác có điều không hợp lý, định mở miệng hỏi chợt cảm giác dịch thể nóng bỏng phun lên cổ mình, kinh hãi ngoái nhìn Mục Hiển, hóa ra máu đang trào ra từ kẽ răng lão, nó liền kêu lên: "Điện giám sao rồi?"

Mục Hiển mỉm cười nhợt nhạt: "Ta bảo không sao lúc nào? Ban nãy đến giờ ta nói được là nhờ chút sức mạnh dồn lại. Đường Mật, với thương thế của chúng ta, căn bản không sống nổi đến lúc được tìm thấy, chi bằng để ngươi kiên trì thêm một chút thời gian, như thế còn một tia hy vọng."

Đường Mật nhìn gương mặt Mục Hiển dần mất đi sinh khí, chợt nó biến thành một đứa trẻ ngang bướng kêu to: "Ai bảo điện giám làm thế, có biết như thế là hại con không? Con ghét nhất người khác hy sinh bản thân cứu con." Đoạn nước mắt không chịu khống chế của bản thân nó trào ra, hai tay khua loạn trên ngực Mục Hiển, khóc gào: "Thu lại, thu nội lực lại ngay."

Mục Hiển định thử đẩy nó ra, mới phát giác không còn chút khí lực nào nữa, đành khẽ bảo: "Ta không nhất định cứu được ngươi, nếu họ không đến kịp, ngươi cũng khó thoát chết, sớm muộn thôi mà. Hài tử, nghe ta nói này, ta từng phát thệ trước mặt điện giám tiền nhiệm rằng sẽ dốc toàn lực bảo vệ mỗi kiếm đồng, nên ta không hy sinh bản thân mà chỉ vì để mình được mỉm cười chết đi."

"Nói nhăng, nếu điện giám chết, chúng con sẽ thế nào?" Đường Mật ngừng khóc hỏi.

Mục Hiển hiển nhiên không gượng được nữa, bắt đầu thở dốc: "Đi… đi tìm Ngân Hồ về."

Đường Mật cảm nhận được điều không lành, vội hỏi: "Ông ta ở đâu?"

"Không biết, vân du tứ hải." Mục Hiển cố gượng.

Đường Mật chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn, vội hỏi: "Điện giám cho rằng ai có khả năng hãm hại người nhất, nếu con còn sống, nhất định sẽ báo thù cho điện giám."

Mục Hiển tựa hồ còn muốn nói nhưng không còn khí lực, thở hồng hộc mấy hơi, khóe môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Đường Mật cuống lên, định tống một đạo chân khí cho lão nhưng không ngờ lão dốc chút sức tàn, đặt tay lên ngực nói: "Đến… phòng… ta… tìm… chìa khóa… ở… ở đây."

Chữ sau cùng thốt ra nhẹ như tiếng thở, Đường Mật cho rằng còn nghe được gì đó nữa, lặng lẽ đợi một lúc mới nhận ra rằng không đợi được gì nữa.

Đường Mật khẽ đặt thi thể Mục Hiển xuống đất, móc được một cái chìa khóa đồng trong ngực áo lão, ném vào ngực áo mình. Để giảm tiêu hao không cần thiết cho thân thể, nó nằm xuống cạnh Mục Hiển, yên tĩnh điều tức.

Nó vốn nội lực suy nhược, dù có thêm chút nội lực của Mục Hiển cũng không đủ để điều tức liệu thương, chỉ bảo vệ được tâm mạch. Nên nó phải chú ý đến nhịp tim, nhịp bình thường hoặc nhanh quá đều hao phí sức lực, càng nhanh đền gần cái chết. Chậm rãi đều đều mới là thích hợp nhất, nhưng đập quá chậm dễ khiến thân thể lạnh đi, sẽ bất tri bất giác mất đi nhiệt độ của sự sống.

Hiện tại cần phải sống sót. Đấy là trận chiến tiêu hao với chính thân thể mình, không được lãng phí bất kỳ chút sức lực nào, suy nghĩ cũng không cần nữa. Đường Mật nói với mình như thế, lặng lẽ đợi tử vong hoặc người khác đến cứu.

Không biết đợi được bao lâu, nó nghe thấy tiếng bước chân đến gần rồi có người nhẹ nhàng đỡ nó dậy, không nói câu nào đi luôn. Nó vui mừng cực độ, cho rằng viện thủ Thục Sơn đã tới, ngẩng lên nhìn mới biết đang nằm trong lòng cự viên, liền thắt lòng, không biết nên ứng đối thế nào.

Một chốc sau, nó nhận ra cự viên chỉ ôm mình đi xuyên rừng, hoàn toàn không hành động gì khác, lòng liền hơi lỏng ra, tuy cự viên đã to lớn hơn nhiều nhưng vẫn còn bóng dáng con khỉ con lúc trước, nhất là đôi mắt đen nhánh như lưu ly không thay đổi gì. Đột nhiên nó chợt nghĩ ra vì sao mình quen thuộc với đôi mắt ấy như thế, hình như đã thấy ở đâu rồi, hạ giọng hỏi: "Chúng ta gặp nhau từ lâu rồi, tại Tàng thư các, đúng không?"

Cự viên không đáp, liếc nhìn nó rồi rảo bước đi nhanh.

Nhưng Đường Mật khẳng định được rằng lúc nó xem sách về Thi vương ở Tàng thư các, chính cự viên đã lén quan sát rồi biến mất. Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật đôi mắt đó cực kỳ đặc biệt, đen nhánh như lưu ly, hoàn toàn không có tròng trắng, rõ ràng không phải mắt con người, thật ra cái đầu hồ đồ của nó tư duy kiểu gì mà cho rằng một người đã lén nhìn mình? Lòng nó đầy hối hận, vì sao mình ngu xuẩn như vậy, nếu biết sớm không phải con người lén quan sát thì chí ít cũng sinh lòng phòng bị đôi chút, đâu dễ dàng lọt vào tròng của kẻ khác.

Lúc đó nó mới nhận ra uổng cho mình tự nhận thông minh, kỳ thật từ lâu đã thành một con cờ của người ta, nhưng bị lợi dụng từ lúc nào nhỉ? Manh mối nhiều như thế, bắt đầu từ đâu đây? Cường địch như vậy, dù sống sót cũng đấu nổi chăng? Bất giác nó tâm phiền ý loạn, huyết khí dâng lên, cổ họng mặn chát, phun ra một ngụm máu.

Cự viên ôm nó, điểm lên mấy huyệt đạo, không nói câu nào mà giúp nó bình phục nội tức. Đường Mật càng nghi hoặc, không hiểu cự viên định làm gì, điều duy nhất nó chắc là cự viên không muốn lấy mạng nó.

Bị cự viên ôm đi một lúc, Đường Mật cảm giác trước mắt thoáng đãng, hóa ra đã ra khỏi khu rừng, đến sơn đạo. Cự viên đặt nó xuống, tựa hồ lắng nghe rồi đột nhiên mở miệng: "Người của môn phái các ngươi sắp đến rồi, nếu ngươi cho rằng ta có ơn với ngươi thì đừng cho ai biết việc này."

Giọng cự viên trầm trầm, rin rít, tựa hồ lâu lắm không nói chuyện, mỗi chữ đều cực kỳ gian nan. Nói xong, không nhìn nó mà quay mình lướt vào rừng.

Không lâu sau, Đường Mật quả nhiên nghe rõ tiếng bước chân từ trên núi vọng xuống, ngoài xa có người hô: "Đằng kia có người."

"Là kiếm đồng của Thục Sơn chúng ta."

"Có phải Đường Mật mà bọn Trương Úy đang tìm không?"

Giọng nói càng lúc càng gần, một toán đệ tử Thục Sơn vây tới, Đường Mật nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên: "Là Đường Mật, thụ thương nặng lắm."

"Mau phóng pháo hoa, mời Mạc điện phán tới."

"Giúp Đường Mật điều tức đã." Ngọn pháo hoa vàng chóe vút lên không, tiếng nổ sắc lẹm lọt vào tai Đường Mật, đầu óc nó quay cuồng, dần cảm thấy khiếp đảo trước viễn cảnh tiếp tục sống sót.

Đúng, có lẽ ta sống sót, nhưng đồng thoại kết thúc mất rồi.

Mạc Thất Thương rời khỏi căn trướng mới dựng, vầng dương đã lặn xuống non tây, đệ tử Thục Sơn canh gác bên ngoài vây lại, Bạch Chỉ Vi kéo áo y, buông ra hai chữ không đầu không đuôi: "Sao rồi?"

Mạc Thất Thương gật đầu: "Vốn bị thương nặng lâu như thế, sinh cơ khó còn nhưng hài tử đó khá thông minh, dốc hết nội lực còn lại bảo vệ tâm mạch, tính mạng coi như giữ được."

Tất thảy đều thở phào, Mạc Thất Thương đổi ngữ khí: "Chỉ là tứ chi Đường Mật không thông khí huyết quá lâu, ta không dám đảm bảo sau này vẫn linh hoạt như thường. Có lẽ Đường Mật phải rời Thục Sơn."

Chúng nhân yên tĩnh lại, Bạch Chỉ Vi cảm giác thở cũng khó khăn, định hỏi gì đó nhưng không thể mở miệng. Lúc đó Tiêu Vô Cực dẫn Cố Thanh Thành và Tư Đồ Thận mặt mày nặng nề đi tới gọi Mạc Thất Thương: "Mạc trưởng sứ qua đằng kia một chút."

"Trưởng sứ" là chức vụ của Mạc Thất Thương tại Thục Sơn, dưới chưởng môn và các tông chủ có năm trưởng sứ phụ trách dạy đệ tử và xử lý sự vụ, nhưng vì Mạc Thất Thương ở Ngự Kiếm đường lâu nên chúng đệ tử quen gọi y là Mạc điện phán, bình thường Tiêu Vô Cực cũng quen gọi y là lão Mạc, giờ đột nhiên gọi là "Mạc trưởng sứ" khiến Mạc Thất Thương đột nhiên rúng động, dự cảm được có việc trọng đại, không dám nói với mấy đệ tử, vội vàng đi ngay.

Bạch Chỉ Vi không còn lòng dạ nào nghĩ xem vì sao xưng hô Mạc Thất Thương thay đổi, vốn định vào trong trướng, nhưng mới nhấc chân lên thì ngã bổ nhào, may mà Trương Úy đi sau đỡ lấy. Cô nhướng mắt lên, ánh mắt hơi loạn, hỏi gã: "Làm sao đây đầu to?"

Trương Úy nghe Mạc Thất Thương nói, vốn không biết nên làm gì nhưng từ sát na đỡ Bạch Chỉ Vi, không hiểu gã lấy đâu ra dũng khí: "Còn sống là tốt rồi, những việc khác cứ mặc kệ, tương lai chúng ta sẽ cùng hạ sơn. Chúng ta đi cùng Đường Mật."

Cả hai khuyên những đệ tử Thục Sơn khác tản đi, rồi vào trong trướng, thấy Đường Mật nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn nóc trướng, gương mặt vàng vọt như phủ một lớp sáp nến mỏng mảnh manh đến mức chỉ chạm vào là rách. Đường Mật nghe tiếng bước chân, mỉm cười hỏi: "Sao lại là hai ngươi, ta còn tưởng là vô số người thầm mến ta nhân lúc này bộc lộ tâm ý kia."

"Bên ngoài có xếp hàng kìa, chúng ta là số một và số hai." Bạch Chỉ Vi đáp, vốn định cười nhưng nước mắt bất chợt nhỏ xuống.

Thần sắc Đường Mật hơi ngưng trệ, đưa tay nắm chặt tay Bạch Chỉ Vi mới nhận ra cánh tay không còn nghe theo nó điều khiển. Nó hơi ngượng ngùng, mỉm cười: "Đầu to, có phải ngươi cướp vị trí số một của thần tiên muội muội không, mau xin lỗi."

Trương Úy cảm giác lòng nhói lên, không hiểu lúc này nên nói gì. Vốn trước khi vào, gã nghĩ ra cả mớ từ ngữ an ủi, đồng thời quyết định giấu nó rằng tứ chi có khả năng bị phế, nhưng lúc thật sự mở miệng thì lại như tảng đá vạn cân chặn lên họng, đừng nói mở miệng, ngay cả thở cũng chật vật. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"Đường Mật, xin lỗi." Không hiểu vì sao lúc lên tiếng, gã lại nói thế.

Đường Mật lại cười: "Bảo ngươi xin lỗi thần tiên muội muội cũng không xong."

"Xin lỗi Đường Mật, bọn ta ở cạnh ngươi là được." Trương Úy chợt thấy những lời áp chế trong cổ họng không chịu khống chế nữa: "Xin lỗi, lúc ngươi đi, ta không lo lắng… Ta chỉ cho rằng ngươi thông minh, võ công lại cao, không việc gì gây khó được. Xin lỗi, ta nên cùng ngươi đi tìm ngươi, nếu ngươi có chuyện gì, cả đời ta sẽ ở cạnh ngươi."

"Để làm gì, tứ chi phế hết, nên rời Thục Sơn, đúng không?" Đường Mật bình thản hỏi.

Bạch Chỉ Vi và Trương Úy ngẩn ra, không biết tiếp lời thế nào.

Đường Mật bình thản mỉm cười: "Ban nãy ta đã hỏi Mạc điện phán, kết quả cũng nằm trong ý liệu." Đoạn cố ý mỉm cười tinh ranh: "Ta nói rồi mà, cố ý đợi đầu to ngươi nói ra câu ở cạnh ta mà thôi, ngươi không được nuốt lời. Ừ, tiếc thật, vốn tưởng ngươi nói tiếp, cái gì mà làm trâu làm ngựa đó."

Trương Úy không nghe ra hàm ý trêu đùa, lập tức đáp: "Được, làm trâu làm ngựa cả đời."

Đường Mật nhìn hai gương mặt xán lạn chân thành, không hiểu vì sao mũi cay cay, tựa hồ lệ sắp trào ra, định đưa tay lên che nhưng tay không còn tri giác, vội quay lưng lại phía hai bằng hữu, nói cực khẽ: "Đa tạ."

Dứt lời nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, lặng lẽ nhỏ lên giường.

Hồi lâu, cả ba cứ im lặng.

Lúc Đường Mật quay đầu lại, trên mặt đã đượm nụ cười, ánh mắt nhìn Trương Úy và Bạch Chỉ Vi sáng rực, giọng nói toát lên sức mạnh kỳ dị: "Yên tâm, ta đã sống sót thì không dễ ngã gục một lần nữa."

Nó chợt nhận ra còn thiếu hai người: "Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đâu?"

Bạch Chỉ Vi nói: "Chúng ta thắng rồi, không tìm thấy đội trưởng Lý Liệt nên do hai người đó theo chưởng môn và các tông chủ đi gặp hòa thượng Thanh Nguyên tự, hình như là nghi thức gì đó…" Cô chợt nhận ra có điều không ổn: "Kỳ quái, ban nãy chưởng môn và tông chủ sao lại quay về, lẽ nào nhanh thế…."

Cô chưa dứt lời, một làn khí lạnh cuốn vào trướng, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ vội vàng lướt vào, thấy tình trạng của Đường Mật thì đều lo lắng, Mộ Dung Phỉ hỏi: "Đường Mật, thật ra là chuyện gì? Ai đả thương cô nương?"

"Lý Liệt."

Bốn đồng bạn nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn nó đợi nghe tiếp.

Đường Mật chuyển chủ đề: "Mộ Dung Phỉ, hai ngươi và chưởng môn sao đến nhanh thế?"

Sắc mặt Mộ Dung Phỉ càng khó coi, do dự một lúc mới đáp: "Một đội được cử đi tìm ngươi nhưng chưa thấy thì thấy thi thể Mục điện giám."

Bạch Chỉ Vi và Trương Úy gần như kinh ngạc kêu lên một tiếng "A". Đường Mật đã đoán được đại khái, bình tĩnh hít sâu một hơi: "Hoàn Lan, nhĩ lực của ngươi cao siêu, nhờ ngươi một việc nhé, nếu có người lại gần đây, lập tức nhắc ta."

Cả nhóm cực kỳ ăn ý, lập tức hiểu Đường Mật định nói chuyện gì đó quan trọng, không thể cho người khác biết. Quả nhiên Đường Mật tiếp tục nói với giọng bình tĩnh: "Mục điện giám bị Lý Liệt giết, còn y bị người ta lợi dụng, người chủ mưu thì ta không biết."

Nó hơi ngừng lời, nhìn bốn gương mặt thiếu niên đơn thuần bên giường: "Hiện tại trừ bốn các ngươi, ta hoài nghi tất cả."

Đoạn nó lể lại những chuyện xảy ra trong núi, cộng cả suy đoán của mình, rồi thở dài: "Đều là suy đoán mà thôi. Hiện tại ta không có bằng cớ hoặc manh mối, chỉ có thể hoài nghi mỗi người đẩy ta đến kết quả đó. Có lẽ sẽ tìm được thứ gì đó có giá trị sau lưng chúng."

"Mỗi người?" Trương Úy bất giác lên tiếng hỏi.

"Đúng, như Sử Thụy. Ta và Bạch Chỉ Vi đến thôn ở đầu cầu, thấy vật cũ của Mục điện giám, khiến ta hình thành ấn tượng rằng điện giám từ bé đã ghét Mục tông chủ, là bởi Sử Thụy nhầm đường, hơn nữa y trở thành xa phu vì xa phu trước đó đột nhiên bỏ việc, y chủ động xin làm. Hiện tại nghĩ lại thì xa phu bỏ đi một cách thật khả nghi, Sử Thụy đến cũng quá khéo. Còn nữa, nếu không phải Sử Thụy dạy cách ném xúc xắc thì chúng ta muốn thắng tỷ võ phải tốn không ít công, ta hoài nghi như thế vì có người cố ý muốn dọn đường hộ cho chúng ta."

"Chẳng phải hoài nghi cả Trinh Lộ tỷ hả? Ném xúc xắc là ý kiến của tỷ ấy." Mộ Dung Phỉ tiếp lời.

"Đúng, nên hoài nghi." Đường Mật đáp chém đinh chặt sắt: "Ta không có cách gì, thời gian một năm này quá dài, ta không phân biệt được những việc đó là ngẫu nhiên hay có người cố ý sắp đặt, cũng không biết nên theo manh mối nào để tóm được hắn."

Trương Úy giao hảo với Sử Thụy, cảm giác y tuy hơi khác đời nhưng không phải hạng người tâm cơ thâm trầm, vốn định biện bác hộ vài câu thì Bạch Chỉ Vi lên tiếng: "Đúng, y biết rõ mình đã mười bốn rồi, vào Ngự Kiếm đường cũng không thể qua được ngũ đại điện thí mà vẫn ở lại, đích xác khả nghi."

Theo kinh nghiệm, Trương Úy biết lúc này không nên tranh với Bạch Chỉ Vi nên cố giữ im lặng, có điều lòng gã dấy lên lo lắng.

"Thương thế của cô nương thì sao? Nghe Mạc điện phán nói…" Mộ Dung Phỉ rầu rĩ, không nói nốt được nửa câu sau.

Hoàn Lan nãy giờ vẫn im lặng, chợt tiếp lời: "Đang ở nước Ngụy, cách đô thành Đại Lương không xa, chi bằng ngươi theo ta về Ngụy vương cung chữa trị. Ngụy cung ngự y Thạch Thiên Minh cùng Mạc điện phán tề danh là đương thế thần y, may ra có cách." Nói đoạn y nhận ra chỉ mời Đường Mật thì không ổn, vội bổ sung: "Tất cả cùng đến chơi."

Chúng nhân cho rằng chủ ý này không tệ, hơn nhiều để Đường Mật đang bệnh tật phải vượt đường xa về Thục Sơn bằng xe ngựa, thương lượng một lúc liền quyết định để Mộ Dung Phỉ đi điều tra việc xa phu năm xưa và Sử Thụy, còn Trương Úy và Bạch Chỉ Vi cùng Đường Mật đến Ngụy vương cung.

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc