Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 95

Trước Sau

break

"Không phải chúng ta thấy nó bị hủy rồi sao?"

"Có lẽ không chỉ có một đĩa."

"Vậy phải bắt đầu lý giải thế nào về việc giết Mục tông chủ từ đâu? Việc này cũng như Cùng Kỳ mà thôi, tối đa chỉ chứng minh được Mục điện giám là người yêu tà."

"Từ bé ông ta đã hận đệ đệ song sinh, cho rằng mình bị coi là hậu duệ của ma huyết vì có thêm một người em giống hệt, sau đó ngày càng mê man với yêu vật và tà thuật, còn Mục tông chủ lại ghét Ma vương đến cực đoan nên sau cùng ông ta bày kế giết Mục tông chủ." Đường Mật khẳng định. Text được lấy tại http://truyenyy.com

Bạch Chỉ Vi thấy lại vẻ tự tin quen thuộc của Đường Mật, cảm giác cũng có lý: "Bằng cớ đâu? Ta nói ra bằng cớ chứng minh Mục điện giám sát nhân."

"Không có, nếu tra được gì đó về Thi vương, có khi tìm được bằng cớ quan trọng." Đường Mật cảm thán: "Tiếc là Thi vương đã tan biến khỏi cõi đời này rồi."

Nó chợt kéo tay Bạch Chỉ Vi, ánh mắt khẩn thiết: "Không được, ta phải đến xem gian thạch ốc đó, Chỉ Vi. Ta cho rằng bên trong vật gì đó rất quan trọng, không chỉ với Mục điện giám mà cả với ta. Thật đấy, ta không nói ra được lý do nhưng lòng luôn canh cánh cảm giác ấy."

Bạch Chỉ Vi tất nhiên ủng hộ nó vô điều kiện. Đường Mật cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để Trương Úy xuống nước, liền kéo cô đến chỗ gã mượn dực mã, ai ngờ gã nghe xong lý do, ngẫm nghĩ một lúc liền cự tuyệt: "Không được, ta không cho mượn. Thứ nhất thương thế của dực mã quá nặng, sau đó lại cố đưa chúng ta về, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Thứ hai, căn nhà đó quá nguy hiểm, ta không tán thành ngươi mạo hiểm chỉ theo cảm giác."

"Ngươi, ngươi… đầu ngươi toàn cỏ khô hả?" Đường Mật bực tức giậm chân: "Ta đã chủ động chìa cành cải lãm biểu tượng hòa bình cho ngươi mà ngươi lại như thế, ta không chỉ cần ngươi mới bay được." Đoạn mặc kệ Trương Úy có hiểu không, nó phất tay đi ngay.

Đường Mật giúp Âu Dương Vũ bay thử mấy lần phi dực được cải tiến, nhưng lần đó khi bay đến phía trên khe núi hắc vụ thì nó vẫn lo lắng. Khe núi tối om dưới trời đêm, màn sương đen nhanh vẫn bất động, từ trên không nhìn xuống như vùng nước lặng.

Qua lớp phòng độc, nó hít sâu một hơi, lao xuống làn mê vụ đen xì. Dựa vào Định phong châu, liên tục đổi hướng, linh xảo tránh khỏi cành cây quệt vào mình, phi dực được cải tiến rồi cơ động hẳn, bọc một lớp da Ngao ngưu sống dưới đáy biển sâu vừa dày vừa chắc, tuy mấy lần suýt bị cành cây đâm vào nhưng sau cùng vẫn bình yên đáp xuống nóc thạch ốc.

Nó xếp gọn phi dực vào sau lưng, cẩn thận nhảy xuống, phát hiện cửa quả nhiên không có khóa, khẽ đẩy là mở. Vì không có cửa sổ, bên trong tối om xòe tay không thấy ngón, đầu ngón tay nó cháy lên ảo hỏa, lần mò đi vào. Dưới ánh ảo hỏa liên tục biến ảo, nó thấy một người thân hình uy vũ đứng sững trong bóng tối, liền giật mình lùi lại một bước.

Nó kề tay lên chuôi kiếm, lặng lẽ đợi người đó phản ứng, nhưng người đó không động đậy, không phát ra tiếng động nào. Giữa không gian nhỏ hẹp, chỉ có tiếng thở của Đường Mật vang lên, nó thử bước tới nhưng người ấy vẫn trơ ra, bèn gí ảo hỏa lên.

Dưới ánh lửa nhấp nháy, hóa ra là một bộ áo giáp ô kim đẹp đẽ đứng dưới đất, ảo hỏa năm màu chảy khắp từ đầu đến chân.

Đường Mật ngang thần quan sát lớp giáp rách, cảm giác hơi quen mắt, nhớ kỹ lại thì lòng lạnh hẳn, vội nhìn thật kỹ. Không sai, chính là cái á giáp nó nhìn thấy trong ảo cảnh, mặc trên mình Ma vương Hoa Tuyền; bất giác nó đưa tay ra khẽ chạm vào từng phiến giáp ô kim xếp san sát nhau, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay truyền lên, đầu óc run rẩy tỉnh ngộ, căn nhà không cửa này chính là mộ Ma vương Hoa Tuyền.

Mục điện giám nuôi Cùng Kỳ ở đây để bảo vệ mộ của Ma vương, nghĩ vậy, bất giác nó nhìn ra vạt rừng bên ngoài cánh cửa, quả nhiên Cùng Kỳ đã phát hiện có người xâm nhập, đang nóng nảy đi lại.

Cũng may có rừng cây che chắn nên nó không cần lo lắng về Cùng Kỳ, tiếp tục chăm chú tìm kiếm trong căn nhà, xem có phát hiện thêm gì không. Căn phòng trống trơn, chỉ có bên tường đặt một tấm gương đồng cao bằng thân người. Tuy nó biết mộ huyệt thường bày gương đồng trừ tà nhưng ở đây có đặt gương thì lại không tầm thường, nên vẫn quan sát thật kỹ từng bộ vị tấm gương, hy vọng lần ra manh mối quan trọng nào đó, có điều với kiến thức về thuật cơ quan như hiện giờ mà nó vẫn không phát hiện được gì.

Có lẽ thật sự không có gì đặc biệt, nó tiếp tục tìm khắp mọi nơi trong căn nhà đá nhỏ, nhưng sau rốt công cốc.

Nó bất tri bất giác tìm khắp gian nhà, quay lại cửa mới chú ý ở đó có một ngọn đèn gắn tường nhỏ xíu bằng đồng. Nó thò tay vào, không có dầu trong phao, hiểu ngay ngọn đèn không phải để đốt, liền xoay ngang xoay dọc, "cạch cạch" hai tiếng, cơ quan nào đó bị chạm vào.

Cùng với tiếng cơ quan khởi động, khu rừng chặn trước thạch ốc tách ra. Đường Mật kêu khổ không ngớt, lần đầu tiên tự hận đầu óc mình "nhanh nhạy" quá, đương nhiên cửa ở đây không cần khóa vì bên ngoài chẳng phải có một lớp "cửa" kiên cớ bằng cây đó sao. Nó định khép lại nhưng đã muộn, Cùng Kỳ ở bên ngoài nhảy vọt vào. Nó không tránh được, lùi mấy bước vào trong nhà, bạt Vị Sương ra chuẩn bị nghênh chiến. Không ngờ hình thể Cùng Kỳ quá lớn, không lọt qua được khung cửa đá nhỏ xíu, cố lách đầu khiến nó không tiến không thoái được. Đường Mật nhận ra cơ hội, liên vung kiếm xuất chiêu.

Nhát kiếm này ngưng tụ toàn bộ công lực của nó, xuất thủ trầm ổn lại nhanh nhẹn, lặng lẽ xuyên qua bóng tối, đâm vào mi tâm Cùng Kỳ. Nhưng mọi sinh linh đều có siêu năng lực giữ mạng vào lúc sinh tử quan đầu, rút được đầu ra ngay sát na Vị Sương đâm tới, loạng choạng ngã xuống đất, giữ được tính mạng một cách kỳ tích.

Tình thế hiện tại: Đường Mật ngồi trong nhà ngẩn ra nhìn Cùng Kỳ còn yêu thú bò bên ngoài cũng ngẩn ra nhìn nó.

Trước khi tình huống vô liêu này xuất hiện, Đường Mật từng mười hai lần thử vung kiếm xông ra nhưng đều bị Cùng Kỳ bức lùi lại. Cùng Kỳ cũng có tới hai mươi tám lần thử gầm hét uy hiếp, dùng đuôi quất, cào vào cửa theo nhiều cách để bức Đường Mật ra nhưng không thành công. Đường Mật lại tìm kỹ khắp gian nhà mà không tìm thấy thứ gì hoặc cơ quan nào, đành bất lực ngồi xuống tảng đá lạnh lẽo, đối diện với Cùng Kỳ đang tử thủ ở phía ngoài. Nó biết với khinh công và kiếm pháp hiện giờ, mỗi lần lao ra cửa đều chỉ thiếu chút nữa là có thể thoát thân nhảy lên nóc, nhưng dù cố thế nào thì cũng không lấy đâu ra mấy giấy thời gian đó, đều bị Cùng Kỳ bức lùi.

Nếu lưng không đeo phi dực, thân thể càng linh hoạt, tốc độ sẽ cao hơn. Nó nghĩ vậy, nhưng cũng hiểu không có phi dực thì càng hết hy vọng rời khỏi đây, có điều không tìm ra cách tăng tốc hoặc cầm chân Cùng Kỳ trong giây lát.

Thời gian cứ trôi đi, Đường Mật biết càng lâu thì Cùng Kỳ càng có lợi thế. Không tính tới việc vì lâu quá, nó sẽ mất sức chiến đấu bởi đói khát, chỉ nghĩ đến cảnh lúc nào đó Mục điện giám từ trên trời đáp xuống là nó đã không lạnh mà run.

Cùng Kỳ trông coi phía ngoài đại khái cũng tính đến nước đó, không còn xáo động mà bình tĩnh nằm dưới đất như con mèo lão luyện rình chuột, nhắm hờ mắt, lặng lẽ đợi con mồi.

Đường Mật chợt thấy giận người thiết kế ra chốn này, vì sao lại dọn sạch mọi thứ, ngay cả một viên đá để ném cũng không có. Chợt một ý niệm lóe lên trong đầu, nhưng rồi bị nó phủ quyết ngay, quá mạo hiểm, vạn nhất không thành công thì phải làm sao? Nó ngẩng nhìn Cùng Kỳ ở ngoài cửa, yêu thú đang lén mở một mắt nhìn nó, ra dáng đợi xem nó chết thế nào, lòng nó liền cứng rắn hẳn: Chỉ còn cách đó thì liều thử xem sao.

Nó hé lớp phòng độc hít sâu một hơi không khí rồi nhanh chóng gỡ ra, nắm chỗ than vụn trong tay, lần thứ mười ba vung kiếm xông ra khỏi thạch ốc.

Cùng Kỳ ngoài cửa bật lên, đầu tiên lùi lại để tránh nhát kiếm của Đường Mật rồi lao tới. Đường Mật nắm bắt thời cơ, vung tay ném lớp than vụn vào mắt Cùng Kỳ, dải vụn đen vương hết lên mặt yêu thú. Mắt Cùng Kỳ dính than, lăn nhào xuống đất, Đường Mật thừa cơ nhảy lên nóc nhà, nhanh nhẹn xòe phi dực ngự phong bay đi.

Không còn lớp phòng độc, mùi thối lộng óc chui vào mũi nó… Càng bay cao, càng đển gần khu vực khí đen dày đặc, mùi này càng nồng. Dần dần, cảnh vật trước mắt nó mơ hồ dần, thân thể không bị ý thức khống chế nữa, mất lần vì tinh thần hoảng hốt, cơ hồ nó đâp vào ngọn cây nhọn hoắt rồi.

Nó biết đấy là dấu hiệu trúng độc, tất phải thoát khỏi vòng vây của độc vụ trước khi mất đi ý thức, liền mím môi, cố giữ tỉnh táo lách khỏi mớ ngọn cây nhọn sắc, hướng lên vầng trăng non ngày càng hiện lên rõ ràng bên ngoài lớp sương. Ý thức của nó ngày càng mờ nhạt, tựa hồ đã đến giới hạn, sát na nó cảm giác hoàn toàn mất khả năng khống chế thì trước mắt chợt sáng bừng, thấy ngay vầng trăng cong cong ở chân trời chưa bao giờ sáng đến thế.

Vầng trăng non không bị sương mù che phủ, sáng trong đến mỹ lệ, ký ức cuối cùng nó còn nhớ được là thế.

Lúc nó mở mắt ra, hơi ấm đang vây lấy toàn thân, hé mắt nhìn thì thất trước mặt là một đống lửa rừng rực, cạnh đó là một bóng người quen thuộc đang nhìn. Nửa thân mình thiếu niên đó chìm vào bóng tối, tựa hồ hòa lẫn cùng màn đêm, nửa còn lại hòa vào ánh lửa, đôi mắt màu hổ phách lấp lóe theo từng tia lửa.

"Trong sơn cốc đó có gì quan trọng mà cô nương không cần cả mạng hả?" Y hỏi.

"Không biết, chỉ cảm thấy rất quan trọng với ta nhưng thấy rồi lại không biết quan trọng ở chỗ nào." Nó đáp, định nhổm lên nhưng xương cốt trong người cơ hồ rời hết ra, khẽ động là đau đớn khôn tả.

Y vội đi tới đỡ nó nằm xuống: "Đừng động, toàn thân cô nương đều bị thương."

"Nằm thế này khó chịu lắm."

Y cười, quay lưng về phía ánh lửa nên nó không thấy được ý vị của nụ cười.

"Vẫn tưởng cô nương kiên cường lắm, hóa ra việc thế này cũng không chịu được." Y ngồi xuống cạnh nó, khẽ đỡ nó dậy, để nó gối lên đùi.

"Thế này sẽ dễ chịu hơn." Y nói: "Cũng may cô nương mắc trên cây, tuy bị cành lá cào thương toàn thân nhưng không nặng, ít nhất cũng không tan xương."

"A, thảm rồi, cào vào mặt ta hả? Rách hết mặt mũi rồi." Nó nóng lòng hỏi.

Y cười nhẹ: "Đúng thế, mặt cô nương ngang dọc bảy tám vệt, coi như không lấy ai được nữa."

"Trời ơi, làm thế nào bây giờ, chết đi còn hơn." Nó đưa tay che mặt, thật lòng cuống lên.

"Không sao, Thục Sơn có nhiều thuốc chữa ngoại thương tốt. Không được thật sao? Còn tại hạ mà, sao lại không lấy được ai?" Y nói, khẩu khí thành thực lại chứa đôi phần nói đùa.

Nó ngẩn ra nhìn thẳng vào ánh mắt màu hổ phách chứa nét mê ảo kỳ dị dưới ánh lửa.

"Đừng đùa những việc thế này." Nó thở dài, tiếp tục nói: "Ta từng thích một người cách ta rất xa, cân nhắc rất lâu, cho rằng với dáng vẻ trẻ con hiện giờ của mình dù nói lời thích người đó thì vạn nhất bị cự tuyệt, ta vẫn có thể giả bộ là trẻ con không hiểu sự đời nên mới nói nhăng. Nhưng hiện tại ta hối hận lắm, nếu cơ hội quay lại, ta nhất định sẽ không cố ý làm mặt xấu, nũng nịu kiểu trêu đùa mà nói: Chán thật, không vui tí nào. Ngươi biết không, đùa cợt với việc này chỉ chứng minh rằng mình không có đủ dũng khí."

Nó tự thấy Lý Liệt càng nhìn, nó càng nói nhiều, tâm tư giấu kín trong lòng như thủy triều dâng lên. Độc khí chưa tan hết, nó cảm giác ý thức hơi mơ hồ, gần như đang say rượu.

"Lý Liệt, có rượu không? Chúng ta uống một chút, cùng say đến khi trời sáng." Nó hỏi, mặt hiện lên nụ cười ngu ngơ.

"Không có, cô nương ngủ một chốc đi. Tại hạ đã phát tín hiệu cho bằng hữu của cô nương, họ sắp đến rồi. Hai người đó lo lắng cô nương còn ở trong hắc vụ hiệp cốc nên vào tìm. Cũng mau tại hạ cho rằng cô nương lớn mệnh, thành thử cứ kiên trì tìm ở bìa rừng, bằng không chẳng biết lúc nào mới tìm thấy. Nói thật, nếu thật sự rơi vào trong cốc thì khỏi cầm tìm nữa, mạng cô nương chắc chắn không còn…" Lý Liệt thao thao bất tuyệt, giọng vừa nhẹ vừa thấp, như thể thôi miên, thoáng sau Đường Mật đã chìm vào giấc mộng.

Lúc tỉnh lại, nó thấy Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đang nhìn mình đầy lo lắng. Trương Úy thấy nó tỉnh lại liền đi tới hỏi: "Đường Mật, thế nào rồi?"

"Không sao, mặt nát hết rồi, ngươi không thấy hả?"

"Không nhận ra, mặt người đen xì, toàn thuốc cao."

"À, mặt bôi thuốc cao không phải vì toàn vết thương ư?" Đường Mật bật cười, vết thương khẽ động, đau nhói lên, nó chợt thấy hơi tức khí, vung tay đánh tới: "Đồ khốn nhỏ mọn, đều vì ngươi không cho ta mượn dực mã, nếu mặt bị rách, tương lai không lấy được ai thì ta liều với người."

"Ta sẽ chịu trách nhiệm." Trương Úy đáp nghiêm túc, lãnh một đòn khá nặng. Gương mặt thiếu niên góc cạnh rõ ràng dưới ánh lửa trở nên thâm thúy, gã tiếp lời: "Đường Mật, chúng ta làm hòa nhé. Việc đó ta sai lầm, nhưng ngươi cũng không đúng hết. Ta nghĩ, ta là nam nhân, dù thế nào cũng phải bỏ qua cho ngươi, trước đây ta hơi nhỏ mọn thật."

Đường Mật bật cười thầm nhủ: Ta là người lớn, ngươi còn nhỏ mà sao ta lại biết thành trẻ con giận lẫy thế này, một việc vặt mà giận lâu quá. Nên đáp: "Được, dàn hòa."

"Người ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, có người xếp trước ngươi rồi." Bạch Chỉ Vi ghé đến, liếc Đường Mật vẫn nằm trên đùi Lý Liệt, có vẻ không vui: "Đường Mật, lần này ngươi hơi quá rồi, không nói gì với ta mà đi luôn, đọc thư ngươi để lại ta giật mình thon thót."

"Xin lỗi, phi dực chỉ chở được một người, nếu không ta đã đưa ngươi đi cùng." Đường Mật đáp, kéo tay áo Bạch Chỉ Vi xin lỗi mới phát hiện tay hai đồng bạn đều chẳng chịt thương tích, không hiểu đã trải qua gì lúc tìm mình, lòng nó ấm lại, chẳng biết nói gì nữa.

"Lúc về ngươi cũng nên cảm tạ Trang Viên, Chu Tĩnh và Lý Lý, tiện thể thay mặt đầu to cảm ơn Đặng Phương và Vương Động." Bạch Chỉ Vi dặn: "Họ nghĩ cách gạt hai vị tư viện ở Mai uyển và Tùng uyển, bằng không cả đêm chúng ta không về, chẳng hiểu còn gây lên sóng gió gì."

"Đúng, đúng, là ta nợ mọi người." Đường Mật ngoan ngoãn nói. Bạch Chỉ Vi thấy nó xưa nay mồm mép mà giờ đổi giọng, tuy đang giận nhưng cũng phì cười, gương mặt hết hẳn căng thẳng.

Nhờ Bạch Chỉ Vi đã sắp xếp trước khi đi tìm Đường Mật nên được che giấu một cách thần bất tri quỷ bất giác. Độc vụ tựa hồ chỉ gây ra tê cứng, không tổn thương gì thêm tới Đường Mật, còn những vết thương ngoài da, nhờ công hiệu kỳ diệu của thuốc ở Thục Sơn, nhanh chóng khôi phục như cũ, không hề có vết sẹo nào. Đường Mật thấy thuốc linh nghiệm như vậy, bôi cả vào vết thương từ vai xuống sườn trái nhưng không thu được hiệu quả gì đáng kể, chợt thấy tiếc nuối, sau này đi đâu cũng phải đeo theo vết thương đó.

Lúc rỗi, nó kể về việc Mục Hiển và mộ Ma vương cùng Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, cả hai đều hết sức kinh ngạc. Ba đứa bày kế bấy lâu để lột mặt Mục Hiển nhưng tiếc là trong tay không có bằng cớ, ai khác nghe những lời này cũng thấy vô lý.

"Chi bằng cứ để Linh Bích tiếp tục theo dõi." Bạch Chỉ Vi nói: "Nếu điện giám còn đến rừng Ảo hải hoặc sơn cốc hắc vụ thì để Linh Bích về báo tin còn chúng ta đi tìm mấy vị tông chủ và chưởng môn, bắt quả tang là được."

"Hiện giờ chỉ còn cách đó, bất quá Linh Bích cũng phải cẩn thận." Đường Mật vỗ vỗ đầu con khỉ.

Ngày tháng trôi qua, con khỉ không phát hiện Mục Hiển có thêm hành động gì, mà tối đó nó đột nhiên chui qua cửa sổ vào, ôm theo một cuốn sách không dày lắm.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi khá mệt vì luyện võ buổi tối với Trương Úy, lúc đó đều ngủ say, con khỉ kêu chí chóe, kéo kéo mãi mới mơ mơ hồ hồ nhổm dậy.

"Chuyện gì hả?" Đường Mật lơ mơ hỏi.

Con khỉ giơ sách lên đầu rồi kêu chí chóe.

Đường Mật dụi mắt, bìa sách ghi mấy chữ quy quy chỉnh chỉnh "Lục đạo toàn thư thông yếu."

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc