Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 89

Trước Sau

break

Lúc đó Cùng Kỳ đã bị chọc giận tột độ, vẫy mạnh hai cánh lao lên lưng chừng không, chăm chăm nhìn Đường Mật, chuẩn bị lao xuống. Đường Mật hơi hoảng loạn, không hiểu yêu thú nhảy được bao xa, khinh công và bộ pháp của nó có tránh được không, đành tự lên gân hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay sát na Cùng Kỳ lao xuống, Đường Mật nhìn chuẩn hướng lao của yêu thú, thi triển Ma La vũ lao sang một hướng bất ngờ, định tránh khỏi. Theo lý thuyết, mãnh thú khi thi triển toàn lực sẽ khó lòng thay đổi được hướng lao, không ngờ Cùng Kỳ có hai cánh sau lưng, thân hình chưa đáp xuống đất, một cánh đã quạt về phía Đường Mật. Lưng nó toát mồ lạnh trước tính cơ động linh hoạt của yêu thú, cũng may đã kịp tuốt Vị Sương ra đâm lại. Vũ khí vào tay nó, tình thế cũng khá hơn, Cùng Kỳ vì bị thương lần trước nên không dám ngạnh tiếp, há mồm phun ra một dải bạch khí.

Đường Mật biết dải khí thể này có độc, đâm ra lại vui mừng, không tránh né mà đâm thẳng một kiếm nữa vào Cùng Kỳ. Cùng Kỳ không ngờ nó không sợ độc khí, nên không tránh được nhát kiếm, bị đâm trúng chân trước. Ai ngờ lông yêu thú vừa dày vừa cứng, nhát kiếm chém xuống như bùn chảy vào lòng biển, vô tung vô tích. Đường Mật thầm kêu không ổn, kiếm của nó ngắn hơn kiếm thường, xuất ra một nhát không đắc thủ, không dám tưởng tượng có tránh được đòn trả đũa của Cùng Kỳ không nữa.

Cũng lúc ấy, một dải hỏa cầu đập trúng bụng Cùng Kỳ khiến quái thú loạng choạng lùi lại, không tận dụng được cơ hội tuyệt hảo để tấn công Đường Mật. Đường Mật nhảy lùi lại liếc nhìn phía sau, hóa ra Bạch Chỉ Vi chui ra khỏi vạt rừng, đứng ngoài xa trợ lực.

Cùng Kỳ bị hỏa cầu công kích, thân thể hơi lắc hai lần chứ không hề thương tổn gì, há miệng phun ra sương đỏ không ngớt. Lần này lớp sương không tấn công Đường Mật hay Bạch Chỉ Vi mà bao phủ chính nó. Bạch Chỉ Vi tiếp tục phát ra hỏa cầu, đập vào màn sương như chạm phải lớp bông, vô thanh vô tức lần lượt rơi xuống đất rồi tan biến.

Trương Úy cũng đến cạnh Đường Mật: "Xem ra chỉ còn cách đấu với nó." Đoạn tuốt kiếm ra.

Đường Mật và Trương Úy, cộng thêm Bạch Chỉ Vi, chia ra ba hướng đồng thời công kích đầu, đuôi và bụng Cùng Kỳ. Lúc đó kiếm pháp của cả ba không thể coi thường, cao thủ bình thường hoặc yêu vật bị tấn công như thế tất khó lòng đoạt lại thượng phong nhưng Cùng Kỳ lanh lẹ lại mạnh mẽ, da không sợ đao kiếm, chỉ hơn mười hiệp là dần áp chế cả ba.

Trương Úy nhận ra tình hình không ổn, cả ba dốc hết sở học nhưng cơ hội đào tẩu cũng không có, càng đánh càng nguy hiểm, gã bảo: "Đường Mật, ta gọi dực mã đến đấy, bọn ta không thể ở lại chỗ này."

"Dực mã không bay vào được." Đường Mật vừa đánh vừa đáp.

"Đến nước này chỉ đành để nó thử, ta thấy yêu vật này còn chưa giở bản lĩnh ra, hiện tại nó tuy nóng nảy nhưng chưa thật sự giận dữ, hình như đang lấy chúng ta ra giải sầu. Thêm chút nữa thì không ổn đâu." Trương Úy nói đoạn, ngửa mặt hú gọi bực mã.

"Ngươi dùng Trầm Địch đi, chúng ta chống chọi thêm lúc nữa, có lẽ tìm được cách đến chỗ gian nhà đá xem sao." Đường Mật vẫn không ngã lòng.

"Đợi đến khi Trầm Địch bị công phá rồi mới nghĩ cách thì muộn mất, Đường Mật, đừng cố chấp nữa, chúng ta không phải đối thủ của quái vật." Trương Úy khuyên.

Thoáng sau, tiếng dực mã hí vang phía trên lớp sương đen rồi không thấy động tĩnh gì.

"Ta nói rồi, nó không hạ xuống được." Đường Mật nói.

"Đang nghĩ cách xuống đấy." Trương Úy đáp.

Đường Mật cảm giác được Cùng Kỳ tấn công hung mãnh hơn, cả ba chật vật chống đỡ. Nó thầm kêu không ổn, lẽ nào lại như Trương Úy nói, ban nãy gã chỉ đùa thôi mà hiện tại lạ xảy ra như thế?

Nó hơi phân thần, kiếm pháp phòng ngự không đến nơi đến chốn, tay áo bị Cùng Kỳ xé toạc, may mà Bạch Chỉ Vi đỡ hộ một đòn, nó mới không sa vào cảnh tệ hơn. "Đường Mật, đừng tơ tưởng gian nhà nữa, mạng quan trọng hơn." Bạch Chỉ Vi quát.

Đường Mật đâm kiếm ra, chợt nghe trên đầu có tiếng vỗ cánh, dực mã từ trên trời đáp xuống.

Trương Úy thấy dực mã xuyên qua được lớp sương đen và rừng cây gai, liền kêu to: "Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, xích lại chỗ ta."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đang yếu thế, chiêu nào cũng chỉ mong giữ mình, muốn rút khỏi chiến cục nào có dễ, nào ngờ Cùng Kỳ thấy dực mã xuống được liền hiểu rằng đám cây vẫn vây khốn nó có vấn đề, bèn bỏ rơi cả ba lao lên trời.

Trương Úy vội lấy Trầm Địch ra, nhảy vào giữa Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: "Mau lên ngựa."

Cả ba nhảy lên lưng ngưa, dực mã hí vang, thân thể run rẩy, Đường Mật nhận ra tay nó dính máu đang khô dần, ánh lên màu đỏ sậm trong đêm, liền kêu to kinh hãi: "Dực mã thụ thương."

Cả ba nhìn kỹ, quả nhiên cánh và thân dực mã chi chít vết thương, máu chảy đầy lớp lông đen, vì không nổi bật lắm trong màn đêm nên ba đứa không chú ý.

Bạch Chỉ Vi khẽ kinh hãi: "Trương Úy, dực mã của ngươi liều xông vào."

Trương Úy lớn lên cùng dực mã, không khỏi đau lòng với tình trạng của ái mã, khẽ vuốt ve đầu nó: "Cố chịu chốc nữa, bọn ta ra được sẽ chữa cho ngươi."

Đường Mật ngẩng lên nhìn vòm không bị cành gai phủ kín, Cùng Kỳ đang vẫy cánh tìm lối ra nhưng thân thể nó lớn gấp đôi dực mã, khe hở mà dực mã liều chết lao qua được thì nó không thể lao qua, công cốc lượn hai vòng rồi đành hậm hực đáp xuống.

Lúc đó quầng sáng của Trầm Địch che phủ kín dực mã và ba người trên lưng. Nhưng Cùng Kỳ không phải yêu vật thấy ánh sáng của Trầm Địch là tránh, ngược lại nó không hề do dự lao luôn tới, ngọn trảo sắc nhọn lao tới như biển gào vỗ mạnh vào vầng sáng vàng nhạt, Trầm Địch lóe sáng rồi vụt tắt.

Ba đứa không ngờ Cùng Kỳ phát lực công kích đạt đến uy lực đó, càng không ngờ công năng bảo vệ của Trầm Địch đột nhiên bị công phá, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cũng may Cùng Kỳ tựa hồ cũng bị Trầm Địch gây thương tổn, thân thể to lớn bị văng đi vài trượng, hồi lâu không bò dậy được.

"Đi mau." Trương Úy hét to giục dực mã. Dực mã nhận lệnh vẫy cánh bay lên thinh không ngập trong hắc vụ và gai góc. Đường Mật nóng nảy bảo Bạch Chỉ Vi: "Mau, thi triển phong thuẫn."

Bạch Chỉ Vi hiểu ngay, cùng Đường Mật thi triển phong thuẫn, vừa gạt hắc vụ ra để dực mã nhìn rõ đường, dễ dàng tránh được cành gai, vừa giúp nó chặn được những cành quất vào. Chỉ là phong thuẫn của hai cô không thể bảo vệ toàn thân dực mã.

"Ta bảo vệ phần đầu, ngươi tùy tiện chọn một bên sườn, cố đừng để dực mã thụ thương nhiều." Bạch Chỉ Vi nói.

"Ta giúp một tay." Trương Úy đột nhiên nói, đẩy mạnh song chưởng, một lớp khí vô hình bảo vệ một sườn dực mã, tuy không đạt được phạm vi như phong thuẫn của hai cô nhưng xác xác thật thật là một lớp bảo vệ.

Đường Mật ngẩn người, vừa duy trì phong thuẫn bảo vệ dực mã vừa hỏi: "Đầu to, việc gì thế? Ngươi biết thi triển pháp thuật từ lúc nào?"

Trương Úy cười hì hì: "Nhờ lần kiếm hồn phát cuồng, ta cảm giác được thứ gì đó vẫn chế ước và khốn trụ ta thi triển tâm lực bị khoét thủng, ta có thể vận dụng đôi chút tâm lực."

"Việc tốt thế mà giờ mới nói, đầu to đáng chết." Đường Mật bật cười đánh ra một chưởng, ngoẹo đầu nhìn mới thấy nóc tòa nhà đá vẫn loáng thoáng hiện ra dưới lớp hắc vụ mênh mông, bất chợt nghĩ hóa ra từ trên không cũng xuống đó được, định mở miệng thì lại liên tưởng đến thương thế của dực mã nên mím môi im lặng.

Dực mã miễn cưỡng đưa ba đứa về được Ngự Kiếm đường, kiệt lực gục xuống. Trương Úy thương nó nên tối đó ngủ tại chuồng ngựa để chăm sóc. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi về Mai uyển tìm thuốc giúp dực mã chỉ huyết liệu thương, vốn định luân phiên với Trương Úy cùng chăm sóc con ngựa nhưng gã nổi tính ngang, không yên tâm với bất kỳ ai, nên hai cô đành thôi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Sáng hôm sau, hai thiếu niên vẫn đứng đợi dưới gốc đào trước cửa Mai uyển lại thiếu một người, người có mặt chắp tay sau lưng, cố gắng nhìn xuống mũi chân.

Đường Mật cười hỏi: "Sử Thụy, giày rách hả?"

Sử Thụy kinh hoảng ngẩng lên: "Không, không phải, chào hai vị."

Bạch Chỉ Vi đã quen với việc sáng nào cũng thấy y đợi ở đó, y lại không lẵng nhẵng bám theo, chỉ chào hỏi như bạn bè bình thường nên cùng đi một đoạn đường cũng không khiến cô bực mình, khẽ gật đầu coi như chào y.

Sử Thụy cứng người, chợt phất cánh tay giấu sau lưng, chưởng phong cuốn đến mặt Đường Mật và Bạch Chỉ Vi. Cả hai đều tập võ, theo bản năng khi bị tấn công, lách người ra phía sau, định thần nhìn kỹ. Một nhánh cỏ Đồng quản đỏ rực chợt xuất hiện trước mặt.

"Bạch Chỉ Vi, tặng cô nương này." Giọng Sử Thụy vang lên, thanh âm từ trong lồng ngực phát ra lồng lộng, như tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân vang vang.

Bạch Chỉ Vi ngẩn ra thoáng chốc, từ từ ngẩng lên đón lên nhánh cỏ xuân mềm mại, hơi đỏ mặt đáp: "Ồ, đa tạ." Rồi rảo bước đi mất.

Sử Thụy ngẩn ra nhìn theo bóng thanh mảnh một lúc rồi mới hỏi Đường Mật đang cười hì hì xem náo nhiệt: "Đường Mật, ngươi cho rằng nhánh cỏ đó có tác dụng không?"

"Tác dụng gì?" Đường Mật hơi bất ngờ, rồi kêu lên lanh lảnh: "A, của ngươi là nhánh cỏ Đồng quản đầu tiên chuyển màu đỏ phải không?"

"Ừ, nghe nói vậy." Sử Thụy ngượng ngùng.

"Nghe nói?" Đường Mật thở dài, lắc đầu bảo: "Chà, Sử Thụy. Ngươi mua đúng không? Mất bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi đồng."

Đường Mật biết toàn bộ tài sản của y là gần hai trăm đồng thắng bạc, hai mươi đồng không phải là số tiền nhỏ với y, liền phẫn hận nói: "Ai bán cho ngươi? Ngươi bị lừa rồi. Nhánh cỏ Đồng quản chuyển đỏ đầu tiên của năm nay đã được tặng rồi, ngươi đưa ta đi tìm kẻ đó, ta lấy lại tiền cho ngươi."

"Đặng Phương."

Lão đại Nghĩa Kim điện Đặng Phương đang mơ màng ngủ chợt cảm giác thân thể lành lạnh, tựa hồ chăn đắp bị kéo tuột, một giọng nói cất lên bên tai: "Ai cũng dậy đi học giờ buổi sớm rồi, ngươi còn ngủ, định nằm mơ phát tài hả?"

Đặng Phương gắng mở mắt, thấy Đường Mật đang cười cười, liền đáp: "Mặc kệ, đêm qua ta luyện đến khuya, không tin đi hỏi Vương Động."

"Ta muốn mua cỏ Đồng quản, nhánh đầu tiên chuyển màu đỏ, nghe nói ngươi có phải không?" Đặng Phương xòe hai ngón tay ra: "Ừ, hai mươi đồng."

Đường Mật gạt hai ngón tay của y đi, tức giận: "Lừa đảo, tối qua ngươi bán cho Sử Thụy rồi."

Đặng Phương sững người, tỉnh hẳn lại, dụi dụi mắt nhìn Sử Thụy đứng sau lưng Đường Mật, lập tức xoay chuyển tâm tư: "À, xin lỗi, ta quên mất."

Đường Mật vô mạnh vào trán y: "Nói nhăng, canh hai tối qua, đại mỹ nữ Tư Đồ Duyệt của Khí tông, tỷ tỷ Tư Đồ Thận đã lấy được nhánh cỏ Đồng quản chuyển đỏ đầu tiên của năm nay ở Thanh Hồng các Vô Thận phong, vào canh ba Mộ Dung Phỉ của Thuật tông lấy được nhánh thứ hai, hơn nữa phía sau Thuật tông mọi ngọn cỏ đều đỏ hết rồi, nhánh của ngươi cùng lắm chỉ hái ở đó mà thôi."

Đặng Phương giật mình trước tin tức chính xác của nó: "Sao, sao ngươi biết?" Đường Mật đắc ý ôm vai, lắc lắc đầu: "Thuật tông có ôn tuyền, khí hậu ấm hơn, năm nào cỏ Đồng quản ở đó chả chuyển đỏ đầu tiên. Còn tin tức của ta vì sao linh thông thế thì ngươi cứ đọc số đầu tiên của Thục Sơn nguyệt báo là biết." Rồi nó biến sắc, hung hăng uy hiếp: "Mau lên, Đặng Phương, trả lại tiền cho Sử Thụy, như một nam tử, mau lên."

Đặng Phương tuy nhiên không hiểu Thục Sơn nguyệt báo là thứ gì nhưng câu "giống một nam tử" đánh trúng tử huyệt của y, do dự một chốc rồi lưu luyến móc ra một túi tiền nhỏ ném cho Sử Thụy: "Đi mau, đi mau, ta còn phải thay áo, Đường Mật, ngươi là con gái mà không xấu hổ gì cả, đi mau."

Lúc ra khỏi Tùng uyển, phát hiện các hồng y thiếu nữ và lam y thiếu niên mặt mũi đỏ bừng đeo kiếm vội vàng lướt qua bên mình, đầy háo hức đón chờ thời khắc được mong chờ nhất của mùa xuân, không khí toát lên phong vị ấm áp, xôn xao. Lại đến thời điểm đó rồi, nó chợt mỉm cười.

Được nó tốn công sắp xếp, Thục Sơn nguyệt báo chính thức ra mắt vào hôm cỏ Đồng quản chuyển đỏ. Một con gấu mèo chỉ lớn cỡ bàn tay và một còn chim trĩ màu ngọc bán Thục Sơn nguyệt báo được chép cẩn thận lên những tờ giấy ngả vàng. Vì phát hành vào đúng lễ tặng cỏ Đồng quản nên nhanh chóng bán sạch, khiến con khỉ ở nhà càng phải cắm đầu sao chép.

Tin tức thu hút nhất là "cỏ Đồng quản của công tử Hoàn Lan tặng ai?" Gần như không độc giả nào thất vọng vì nhân vật nữ được tặng chính là đệ nhất mỹ nữ Quân Nam Phù. Vậy Quân Nam Phù có tặng lại không? Tờ báo miêu tả rất kỹ rằng vào sáng ngày hai mươi tháng Tư, đệ nhất mỹ nhân khi lên Kiếm tông học đã tặng lại một nhánh cỏ nhỏ xíu đỏ rực.

"Đường Mật, ra đi, góc tường phía đông Mai uyển." Lý lý chợt chạy đến.

Đường Mật đang ở trong nhà đếm tiền, lập tức nhảy dựng lên gọi: "Chỉ Vi, mau đến chuồng ngựa gọi Trương Úy."

Góc tường phía đông Mai uyển cách thực đường không xa, Đường Mật nhanh chóng đi một vòng bên ngoài bức tường, chuyển một vại muối dưa trống không ở thực đường đến sát tường, chiều cao của nó đứng lên vại vừa hay lộ ra nửa khuôn mặt khỏi tường, thích hợp quan sát lén tình hình bên kia.

Bên tường có một cô bé thanh mảnh đang đi đi lại lại, tựa hồ nóng lòng đợi ai đó, tay cầm mấy tờ giấy úa vàng, bị vò đến độ sắp rách nát ra.

Bạch Chỉ Vi đưa Trương Úy đến, gã định hỏi thì bị Bạch Chỉ Vi bịt mồm, ra hiệu im lặng rồi kéo gã nhảy lên nóc vại muối dưa.

Một chốc sau, Quân Nam Phù tất tả từ xa tiến lại. thấy mấy giờ giấy trong tay cô bé thì cười nhạt với vẻ khinh thường: "Tiết Gia Hòa, không ngờ ngươi thích đọc mấy thứ tin tức lá cải này."

Tiết Gia Hòa thoạt trông văn nhược, mang vẻ đẹp nhìn vào là thấy thương mến, dù đối diện Quân Nam Phù cũng không kém hơn mà tạo cho người ta cảm giác xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ. Cô bé xòe tờ giấy trong tay ra cho Quân Nam Phù xem: "Đúng thế, ta muốn tự hỏi ngươi xem tin này là thật hay giả."

Quân Nam Phù hơi nhướng cái cằm mảnh mai lên, khẩu khí cứng rắn hiếm thấy: "Tiết Gia Hòa, đừng có dùng cái giọng ấy nói với ta, cha ta là thủ hạ của cha ngươi không có nghĩa là ngươi thích thì có quyền thẩm vấn ta."

Tiết Gia Hòa cũng thấy mình hơi thất thố, hoặc bị khí thế của Quân Nam Phù chấn nhiếp, khẩu khí uyển chuyển hẳn: "Đúng vật, Phù tỷ tỷ biết Gia Hòa và Hoàn Lan ca ca đã định thân, sao lại tặng ca ca cỏ Đồng quản, xem ra tin này là lời đồn đại vô căn cứ mà thôi, viết ra chỉ để kiếm tiền."

Không ngờ Quân Nam Phù bật cười: "Không phải tin nhảm đâu, ta tặng Hoàn Lan cỏ Đồng quản là đúng, chính ra là tặng lại vì trước đó y tặng ta."

Tiết Gia Hòa chắc không ngờ Quân Nam Phù nhanh chóng thừa nhận như vậy trước mặt mình, thần sắc hơi cương ngạnh, ngập ngừng bảo: "Ngươi cũng biết là nam tử tặng cỏ Đồng quản cũng chẳng có gì đặc biệt, như các ca ca ta, vào ngày đó thì gặp nữ tử nào cũng tặng một nhánh. Nhưng nữ tử thì khác, chỉ có thể tặng cho người thật sự trong lòng mình, ngươi biết rõ ta và Hoàn Lan ca ca có hôn ước, sao còn làm vậy?"

"Đừng có rêu rao về cái hôn ước đó, người khác không rõ chứ ta biết tỏng. Chẳng qua Hoàn Lan lúc còn ngây ngơ nói đùa một câu, khi ấy ta cũng có mặt, biết ngươi hiểu rõ Hoàn Lan vào thời điểm ấy còn chưa hiểu lấy vợ nghĩa là gì nên lừa y đáp ứng. Nói thật là Tiết Gia Hòa từ bé đã tâm cơ hơn người đấy nhỉ." Quân Nam Phù khinh khỉnh đáp.

"Quân Nam Phù, ta biết ngươi chưa từng chịu phục ta, vì ngươi xinh đẹp hơn, thông minh hơn ta nhưng việc gì cũng phải thua ta, cả cha mẹ ngươi cũng yêu quí ta hơn." Tiết Gia Hòa ném Thục Sơn nguyệt báo trong tay ra: "Ngươi vốn không thích Hoàn Lan ca ca, chẳng qua thích cạnh tranh với ta mà thôi."

"Không phải, ta thích Hoàn Lan, từ bé đã thích, ta đến Thục Sơn chỉ vì Hoàn Lan cũng đến đây… Ngươi đừng tự trát vàng lên mặt, ta tranh chấp với ngươi khi nào? Kể cả Hoàn Lan, ta cũng không cần tranh với ngươi, vì ngươi không phải đối thủ của ta." Quân Nam Phù đáp, khí thế từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ ưu nhã lại cao ngạo, hệt một vị công chúa chân chính.

Tiết Gia Hòa dù sao cũng bé hơn, càng nói càng kém thế, môi liền run lên: "Nếu nói về tâm cơ thì muội sánh sao được với tỷ tỷ. Nghe nói tỷ đã có một vị phu tế định thân từ bé, cũng ở Ngự Kiếm đường luôn. Muội nghĩ người không chịu nhường ai bất cứ thứ gì như Lam ca ca mà biết việc này thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"

Thần sắc Quân Nam Phù từ đầu vẫn trấn tĩnh chợt biến đổi, vội nói: "Ngươi nói nhăng gì hả, ngươi nghe ai đồn? Ta định thân với ai?"

Tiết Gia Hòa thấy Quân Nam Phù hơi thất thái, liền cười nhạt: "Trên đời không có chuyện gì giấu được mãi, ta không cần cho ngươi biết ai nói với ta, bất quá chuyện này tất không phải giả, nếu ngươi cho rằng ta nói nhăng thì gọi phu tế tương lai của ngươi đến ba mặt một lời."

"Không cần, việc đó là ý của cha ta, không liên can đến ta, ta không thích y, ngươi muốn ly gián thì cứ nói với Hoàn Lan, cả ba cùng nói rõ ràng, cắt đứt luôn. Chỉ là chúng ta cắt đứt rồi thì ngươi cũng không khá hơn đâu." Quân Nam Phù tỏ vẻ uy hiếp.

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc