"Đường Mật chỉ vì hao phí tâm lực quá độ trong ảo ảnh nên hôn mê mà thôi." Cố Thanh Thành nói đoạn, ôm Đường Mật lên, nhìn ba gương mặt thiếu niên đầu lo lắng, bật cười bảo: "Đào hoa chướng chỉ ảnh hưởng đến người ta như nằm mộng. Những gì các con thấy trong ảo canh là suy tư, chấp niệm, tâm kết hoặc những mảnh vỡ ký ức. Theo lý thì tỉnh lại là sẽ quên hết hoặc không nhớ nữa, nhưng sử dụng Kim cương ảo diệt chú đánh thức thì tình cảnh trong ảo cảnh sẽ lưu lại trong đầu óc, bởi tình cảnh này thường không hay hoặc bị bẻ cong nên thương tổn duy nhất là ký ức không vui còn lại chứ không còn gì nữa, cứ yên tâm."
Trương Úy ngoái lại nhìn những kiếm đồng khác vừa tỉnh lại, quả nhiên đều như tỉnh mộng, hoàn toàn không hiểu trời trăng gì hết.
Mộ Dung Phỉ lén liếc Bạch Chỉ Vi, chợt rúng động lùi cách xa một chút.
"Ta đã sai hồn thú đi mời Mục điện giám, các con nghỉ đi, đợi khi Đường Mật tỉnh lại, ta sẽ bảo người đến gọi các con." Cố Thanh Thành ôm Đường Mật đi về Trường Minh các.
Trương Úy, Bạch Chỉ Vi và Mộ Dung Phỉ đợi chừng một tuần trà liền có tạp dịch đến gọi. Cả ba đến chính sảnh Trường Minh các, Cố Thanh Thành và Mục Hiển đã ngồi hai bên, Đường Mật đang đứng đó.
"Hồ điện phán bị thương, ta vừa hỏi rồi, nói là sức mạnh kiếm hồn của các con quá mạnh, không bị các con khống chế nên phát cuồng." Cố Thanh Thành liếc mấy thiếu niên, rồi quay sang nói với Mục Hiển: "Lúc đó Thành đang dẫn đệ tử vào núi, đột nhiên thấy hoa đào của Thục Sơn đều tụ hết về Vong Ưu phong liền biết có việc bất thường xảy ra. Kiếm hồn của mấy kiếm đồng này không đơn giản, hoa đào trong vòng mười dặm đều bị gọi tới, năm nay Thục Sơn coi như không còn cảnh hoa đào mà ngắm nữa."
Lời Cố Thanh Thành có nửa phần đùa cợt nhưng Mục Hiển nghe ra hàm ý nửa phần trách móc, để kiếm đồng cầm vũ khí nguy hiểm như thế, ít nhất lão cũng có phần tắc trách. Lão lạnh lùng liếc mấy kiếm đồng, phát giác trừ Hoàn Lan, những người bị phạt trong vụ sư hí đều có mặt, bất giác hơi nhức óc, quyết định lấy Mộ Dung Phỉ ra khai đao: "Mộ Dung Phỉ, sao ngươi lại liên quan đến việc này?"
Mộ Dung Phỉ cũng không hiểu vì sao lại đến đây, chỉ cho rằng mình cùng nhóm với Trương Úy thì đến theo, giờ nghe Mục Hiển hỏi liền không biết xử trí thế nào, chả lẽ lại thừa nhận kiếm hồn của bản thân cũng quá mạnh?
Đường Mật thấy y khó xử liền lên tiếng: "Thưa điện giám, Mộ Dung Phỉ là người cứu chúng con khỏi Đào hoa chướng, không liên can gì đến việc này. Còn kiếm hồn của chúng con mạnh vì từng thắng được người Ma cung."
Đoạn nó tuôn một tràng, thêm mắm dặm muối giảng giải lại việc gặp người Ma cung ở nước Sở, đổi Mộ Dung Phỉ thành Trương Úy. Mục Hiển hừ lạnh: "Các ngươi tam kiếm hợp bích thắng được Đông Ngao? Thập kiếm hợp bích cũng không phải đối thủ của hắn. Rõ ràng hắn bày kế hãm hại các ngươi để gây họa cho Thục Sơn, thông minh thường ngày của ngươi ở đâu hả, hay vì thấy được sức mạnh là nổi lòng tham?"
Mục Hiển liếc một vòng, ai nấy đều lạnh ngắt sống lưng, cúi đầu không dám nói gì.
"Các ngươi đưa kiếm lên đây." Mục Hiển nói, đưa tay ra cho Đường Mật.
Đường Mật nắm chặt chuôi kiếm theo bản năng: "Điện giám, không có kiếm thì con tu luyện thế nào được ở Thục Sơn?"
"Ta chỉ lập một kết giới trên kiếm, đợi khi các ngươi đủ sức khống chế kiếm hồn thì kết giới sẽ tự giải, hiện tại, vì có nó, các ngươi chỉ có thể điều động sức mạnh của mình cùng kiếm hồn chi lực vốn có."
Mộ Dung Phỉ thấy cả ba đưa kiếm cho Mục Hiển, do dự mãi nhưng sau rốt nắm chặt Bách Vũ không nói gì.
Theo lý, bọn Đường Mật hủy mất cảnh đẹp hoa đào trải dài mười dặm rực rỡ trong ngày xuân của Thục Sơn chính là tin tức động trời, nhưng mọi kiếm đồng sa vào ảo ảnh hôm đó tỉnh lại đều như vừa nằm mơ xong, thêm nữa Mục Hiển cũng cho rằng không nên đồn rộng việc này, thành ra mọi việc trôi qua êm ả.
Bất quá ở Ngự Kiếm đường có một người thích đi nghe ngóng, hoặc có thể nói người đó thích đặc thù tìm hiểu chân tướng mọi việc, liền bám theo Đường Mật, kiếm đồng duy nhất biến mất hôm đó khi tất cả kiếm đồng khác tỉnh lại, hỏi han luôn mồm.
"Lý Lý, thật sự là ta hao phí tâm lực quá nhiều nên mới được Cố tông chỉ đưa đi." Đường Mật giải thích.
Lý Lý bĩu môi, con ngươi đen nhánh đảo đi đảo lại: "Vì sao người khác không đưa người đi mà là Cố tông chủ? Ta thấy có vấn đề."
Đường Mật vốn nằm trên trường kỷ trong phòng, giờ chợt hứng thú ngẩng lên hỏi: "Ngươi thấy có vấn đề gì?"
"Ta thấy tuy điện giám nói các ngươi cùng bị ảo ảnh mê hoặc nhưng nhất định không đơn giản như thế, có phải ngươi tẩu hỏa nhập ma nên tông chủ mới vận công liệu thương cho? Còn nữa Hồ điện phán và Trình Nhung thụ thương không nhẹ, do ngươi gây ra hả?" Lý Lý vừa nói vừa áp sát Đường Mật, cơ hồ gí sát mặt vào mặt nó.
Đường Mật nghe thấy đáp án muốn nghe, đột nhiên nổi hứng nghĩ: Con người đúng là kỳ quái, rõ ràng biết Cố Thanh Thành đối tốt với mình sao lại vãn hi vọng nghe được người khác cũng nói thế? Lẽ nào người khác nói thế thì mình cũng coi việc đó là thật?
"Thật sự không phải thế đâu, Lý Lý, việc đó kỳ thật không liên can đến ngươi. Dù biết cũng không thể bán tin lấy tiền cơ mà. Ta thấy tính ngươi thế này, không làm ký giả thì phí quá." Đường Mật vuốt vuốt gương mặt dính sát với nó, tỏ vẻ khoa trương.
"Ký giả là người làm gì?" Lý Lý hỏi.
Đường Mật lại nhận ra mình nói hớ, đầu óc chuyển động rồi cười hì hì: "Nói ra dài lắm. Đấy là nhân vật số một do ta nghĩ ra. Nói đơn giản thì ngươi cũng thấy mọi tin tức lớn nhỏ chẳng phải đều có người muốn biết ư? Vậy ta nghĩ cứ viết ra giấy những tin tức mà mọi người đều thích rồi bán một đồng một tờ, thứ giấy để viết tin này ta gọi là báo, người nghe ngóng tin tức rồi viết lên báo thì là ký giả." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lý Lý sáng mắt: "Trời ạ, Đường Mật, đầu óc ngươi đúng là sáng láng, việc này thích hợp với ta quá đi mất." Cô bé lại nghĩ ra một việc: "Nhưng việc này cần nhiều người lắm, lấy đâu ra đây, ở bang hội nhà ta còn được, ở đây thì hiếm người quen biết."
Đường Mật ngẫm nghĩ rồi đáp: "Thế này đi, ký giả thì do người cung cấp tin cho ngươi đảm nhiệm, tin tức chia thành mấy loại, càng hấp dẫn càng nhiều tiền, còn về bán báo thì giao cho hồn thú." Đoạn nó vẫy tay trái, gấu mèo Hành Trì xuất hiện trên ghế, nó tùy tiện lấy một sợi dây buộc lên cái bụng tròn vo của Hành Trì, rút gần chục tờ giấy trên bàn nhét vào, kiếm một cái túi nhỏ buộc chặt rồi chỉ vào mũi Hành Trì dặn: "Nghe cho rõ đây, cứ ai ném một đồng tiền vào túi thì ngươi để người đó lấy một tờ giấy, không đưa tiền thì cắn ngay, hiểu chưa?"
Hành Trì ngoẹo đầu nhận lệnh rồi gật gù. Lý Lý vỗ tay khen hay, đoạn nói: "Tỳ hưu là mãnh thú, e có người sợ hãi, chi bằng để hồn thú của ta đi bán." Rồi cô phất tay trái gọi: "Ngọc Cẩm." Một con chim trĩ màu ngọc đáp xuống vai.
Đường Mật vốn cho rằng trong các kiếm đồng mới học thuật triệu hoán hồn thú chỉ có nó tùy tâm sở dục gọi được hồn thú, không ngờ Lý Lý cũng sử dụng thành thạo như thế. Giờ nhớ lại lời Cố Thanh Thành nhắc nhở rằng tỷ võ không đơn giản, đố thủ của nó phải hạng giá áo túi cơm, xem ra không giả.
"Không được, còn một việc phiền hà." Lý Lý nhớ ra gì đó, kêu lên: "Chẳng lẽ báo chỉ có một tờ, lấy ai sao ra đây? Phải trả nhiều tiền đấy."
Đường Mật biết đôi chút về thuật ân loát nhưng với điều kiện hiện tại ở Thục Sơn thì không thể điêu khắc được kiểu in chữ ngược, hơn nữa cũng rất phiền phức. Đột nhiên Bạch Chỉ Vi từ đầu đến giờ không góp chuyện chợt lên tiếng: "Gọi Linh Bích chép, ta thấy nó viết chữ rồi, viết nhanh lắm." Đoạn cô theo mô thức đã tập phất tay trái gọi: "Linh Bích." Con khỉ lông xanh liền xuất hiện trên giường.
Con khỉ nghe rõ nhiệm vụ liền ôm đầu lăn dưới đất, tỏ vẻ không đồng ý, Đường Mật liền làm mặt dữ: "Không làm thì đuổi ngươi đi." Con khỉ liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Đường Mật cho rằng cách kiếm tiền từ làm báo đã cơ bản hoàn chỉnh, Lý Lý nhanh nhảu đồng ý chia đôi lợi nhuận, tạm thời cả hai ấn đinh mỗi tháng phát hành một kỳ lấy tên là Thục Sơn nguyệt báo, nội dung gồm những tin quan trọng và tin đồn ở Thục Sơn, còn cả các mục như phỏng vấn nhân vật, biên tập bình luận… Nhân thủ gồm những "nhân công rẻ mạt" Trương Úy, Bạch Chỉ Vi, Trang Viên, Chu Tĩnh làm biên tập viên, mấy người này còn miễn phí tài trợ hồn thú đi bán báo. Đường Mật gần như thấy được tươi lai tươi sáng của Thục Sơn nguyệt báo, tờ báo được lập lên từ hai kẻ lợi dụng người khác một cách vô sỉ đến tàn khốc.
Rồi cả hai tiếp tục thảo luận về nội dung cụ thể của nguyệt báo, Lý Lý dựa vào kinh nghiệm đề nghị: "Nếu muốn số đầu có người xem nhất định phải có chuyện về Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ hoặc nhân vật như Cố tông chủ, những người dù nam hay nữ ở Thục Sơn đều háo hức muốn biết, nam muốn biết cách họ luyện võ, còn nữ thì cái gì về họ cũng muốn biết cả." Đoạn bổ sung: "Ừ, cần thêm cả tình hình gần đây nhất về Trương Úy nữa."
Đường Mật nhớ ra chuyện Quân Nam Phù từng tặng cỏ Đồng quản cho Hoàn Lan, vội nói: "Vậy bắt đầu từ Hoàn Lan. Giờ không phải là tháng Tư hả, cỏ Đồng quản sắp đỏ rồi, giờ đăng phỏng vấn công tử Hoàn Lan là hợp nhất. Ta phụ trách hỏi chuyện y."
Mấy hôm sau, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vì muốn lôi kéo Trương Úy không chú ý đến việc tặng cỏ cho Quân Nam Phù, tối nào cũng kéo gã đi luyện võ, rồi nhồi nhét vào đầu gã nào tỷ võ là việc quan trọng thế nào, nào đối thủ mạnh đến đâu, rồi phải ý thức cả những nguy cơ rằng mọi đối thủ đang xoa tay xoa chân đợi tỷ thí.
Nói ra thì cả ba cũng có kỳ ngộ, vì ăn quả thụ yêu nên nội lực tăng mạnh, được xem hình vẽ trong bí động nên nhận thức về võ học cũng mở mang hơn hẳn, cộng thêm con khỉ lông xanh thường đi theo, chỉ dạy cho nhiều điểm hữu dụng nên ngày nào luyện võ cũng thu hoạch không nhỏ. Vì lần trước kiếm hồn phát cuồng, Trương Úy cảm thấy tầng lớp vách sắt bao quanh tâm linh bị khoan một lỗ, hiện tại gã có thể sử dụng phần nào tâm lực, tuy nhược điểm là gã sẽ nhìn thấy ảo ảnh nhưng không hiểu sao, trong lòng gã không coi ảo ảnh ra gì. Còn thú hoạch lớn nhất của Đường Mật sau lần đó là phát hiện kiếm hồn ẩn trong cái lược hóa ra điều động được, còn vì sao chỉ lần đó mới điều động nổi thì nó cho rằng vì sức mạnh của mình chưa đủ, không ở trong điều kiện nhất định thì không thể. Nhưng thế cũng vô vị, hiện giờ sức mạnh đó đã bị kết giới phong tỏa, đợi khi nó mạnh lên tất sẽ dùng được. Nghĩ thế nên nó cho rằng tiền đồ không đến nỗi tệ lắm.
Mấy hôm sau là buổi học kiếm thuật ở Kiếm tông. Buổi tối khi kết thúc, Đường Mật từ biệt Trương Úy và Bạch Chỉ Vi rồi liền phái Hành Trì đi đưa tin cho Hoàn Lan rồi cẩn thận lén đến hậu sơn Kiếm tông đợi.
Không đi được bao xa đã nghe sau lưng có người hỏi: "Đường Mật, sao lại lén lút thế, ăn trộm hả?"
Đường Mật quá quen với giọng nói này, giật mình chảy mồ hôi lạnh, thầm nhủ: Đại ca, lén lén thế này là để tránh đại ca đấy. Lập tức quay đầu lại cười ngọt ngào: "Lý Liệt, đấy không phải lén lút, ta vừa đi vừa luyện tập khinh công."
Lý Liệt cười ha hả, đến gần nó: "Càng lúc càng thấy cô nương thú vị."
"Ta vốn thú vị mà, chỉ có ngươi không hiểu thôi. Thật ra ta thấy ngươi càng nhìn càng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong." Đường Mật nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách đang áp sát, khen ngợi bằng giọng cực độ chân thành.
Lý Liệt ngẩn ra, lập tức né ánh mắt đi, tỏ vẻ không thể tin nổi. Đường Mật thầm nhủ: Quả nhiên còn trẻ con, mới mười sáu, mười bảy tuổi thì giả đò là lão luyện tình trường thế nào được, ta cứ từ từ đợi ngươi lộ ra sơ hở.
"Đi ăn cơm tối nào." Lý Liệt phất tay áo, nói đi là đi.
"Không đi, ta không muốn ăn, ăn mãi một món gì ngon cũng chán."
"Cô nương thích ăn gì?" Lý Liệt hỏi.
Đường Mật thầm nhủ: "Chúng ta bắt nai nướng ăn, cách đây không lâu ta thấy có nai trong rừng."
"Được, giờ đi luôn." Lý Liệt đến kéo nó.
Nó nhanh nhẹn tránh đi, bật lùi về phía sau: "Hiện tại không được, đến dãy bậc đá đợi ta, ta có việc giải quyết trước đã."
"Việc gì?" Lý Liệt hỏi.
"Việc đó đó."
"À."
Đường Mật lắc đầu, thầm nhủ sao tiểu tử ngươi trông thì thông minh mà lại đần độn thế này, chỉ ngang với đồng chí đầu to. Nó đành nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Ta muốn đi vệ sinh, mời ngươi đến dãy bậc đá đợi ta, đa tạ." Lần này thiếu niên Lý Liệt đỏ mặt đi ngay.
Dằng dai như thế nên nó trễ hẹn với Hoàn Lan. Nhìn từ xa, trong khu rừng nhuộm màu vàng tịch dương, Hoàn Lan đang ngồi đợi trên tảng đá đen, trêu cợt Hành Trì.
Hành Trì bình thường lúc nào cũng "trưa chả vội tối chả cần" với người khác, không ngờ lại đùa nghịch thoải mái với Hoàn Lan, lăn lộn theo ngón tay y. Đường Mật bĩu môi, thầm nhủ: Người ở thế giới này đều bảo ngươi là mãnh thú, Hoàng Đế đánh Xi Vưu còn sử dụng ngươi cơ đấy, chẳng qua là tin đồn mà thôi. Ta nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi là gấu mèo, còn là gấu mèo cái kia.
Đại khái Hoàn Lan đùa vui đến nhập thần, nên tâm linh mẫn duệ như y cũng không phát giác Đường Mật đến phía sau, gương mặt nở nụ cười ngây thơ. Đường Mật thầm nghĩ đến hai từ "ngây thơ" liền ngẩn ra, kỳ thật hiếm khi thấy y cười. Giờ y cười rồi, chẳng qua cũng là trẻ nít như Trương Úy mà thôi, cái gì mà đệ tử xuất sắc nhất lớp trẻ Thục Sơn, kỳ tài trăm năm khó gặp, hình như không liên quan đến nụ cười đó.
Hoàn Lan không ngẩng lên, tiếp tục dùng ngón tay đùa với Hành Trì, lật lật cái bụng tỳ hưu tròn vo nói: "Ai cũng bảo hồn thú và chủ nhân giống nhau, ta ban nãy còn lấy làm lạ sao hồn thú của Đường Mật lại là tỳ hưu hung mãnh. Hóa ra chỉ được cái vỏ, thật ra cũng ham chơi lắm."
"Chà, hóa ra ngươi biết ta đến rồi, khiến ta mừng hụt, tưởng rằng khinh công đạt đến mức đồng chí Hoàn Lan cũng không nghe ra." Đường Mật vừa cười vừa nói.
Nghe thấy hai tiếng đồng chí, Hoàn Lan bật cười, biết Đường Mật gọi thế là có việc cần nhờ, lần trước nhờ chỉ dẫn võ công thông qua điện thí, lần này không biết là việc gì.
Đường Mật thấy y không nói gì nhưng tâm tình không tệ, biết rằng lời mời hôm nay không có vấn đề gì, liền ngồi xuống tảng đá, kéo tay áo y: "Hoàn Lan, ngồi xuống đi, ta có việc quan trọng cần nói."
Hoàn Lan máy động ngồi xuống, cố nén tâm trạng thấp thỏm không hiểu vì sao lại dâng lên: "Có việc quan trọng gì hả?"
Thấy gã tỏ vẻ nghiêm trọng, Đường Mật cười cười kéo tay: "Kỳ thật không cần nghiêm túc thế đâu, không phải việc liên quan đến sinh tử, ta và bạn bè cùng làm một tờ báo. Muốn phỏng vấn ngươi."
Hoàn Lan không hiểu, ngẩn ra hồi lâu, chẳng biết trả lời thế nào.
Đường Mật thấy y ngơ ngác, dáng vẻ đâm ra khả ái, liền tâng bốc về kế hoạch làm báo, rồi cường điệu về tầm quan trọng của bài phỏng vấn, đồng thời không quên nhấn mạnh rằng y sẽ nổi danh thêm như thế nào ở Thục Sơn.
Đợi những lời "hoành tráng" của Đường Mật chấm dứt, gương mặt Hoàn Lan lạnh lẽo trở lại, đáp thật đơn giản: "Ta không muốn bị phỏng vấn."
Đường Mật hư bị gõ một gậy vào đầu, hoang mang: "Vì sao?"
"Ta không muốn nhiều người biết việc của mình." Y đáp quả quyết.
"Vậy thì một phần được không? Tỷ như những việc không quan trọng."
"Không quan trọng thì người ta muốn biết làm gì."
"Với ngươi thì không quan trọng nhưng với người khác thì chưa chắc. Ngươi cứ tiết lộ một vài tin tức không quan trọng cũng tạo lập được hình tượng, đấy gọi là công bố thông tin cá nhân, người làm lãnh đạo phải biết điều này chứ nhỉ. Ví như tổng thống Mỹ còn đưa cả ảnh chó cưng lên mạng, còn nữa…" Đường Mật chợt nhận ra nói đến lĩnh vực sở trường là nó trơn tru hẳn, nói hớ cả một số điều không nên, vội chuyển chủ đề: "Việc đó, việc đó thì…coi như nể tình quen biết, ngươi cho ta phỏng vấn vậy."
"Cái gì mà tổng thống với mạng, ta không hiểu." Hoàn Lan nhíu mày.
"Được, nói thế này vậy, về ca ca Ngụy vương của ngươi, nhất định dân gian có nhiều tin đồn lắm, có tin là do ca ca ngươi cố ý lộ ra khiến thần dân càng kính ngưỡng. Hoàn Lan, tốt xấu gì ngươi cũng xuất thân cung đình, những thứ đó cũng như võ công, đều là sức mạnh của ngươi." Đường Mật nói.