Ngày thi võ đến, chia thành bốn hạng mục: sách lược, cưỡi ngựa, bắn cung, đấu võ, ba hạng mục đầu loại bỏ ba người người đứng cuối trong mỗi lần thi, hạng mục sau cùng theo tên mà tỷ võ giành điểm, thành tích sau cùng gộp lại từ cả bốn phần thi.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi không lo lắng về thi sách lược, Trương Úy tuy không có kinh nghiệm cầm quân thực tế nhưng đây chỉ là thi binh pháp, gã đã thuộc nằm lòng thì phần này không có gì đáng ngại.
Còn về thi cưỡi ngựa và bắn cung thời hai cô không biết.
Điện thứ ba ở Ngự Kiếm đường sẽ dạy các kiếm đồng bắn tên và cưỡi ngựa nên khẳng định Trương Úy không học những thứ này ở Thục Sơn. Hai cô đã thấy gã cưỡi ngựa trước khách sạn, biết kỹ thuật của gã không tệ, không hiểu khi tham dự thi có hơn người khác hay không thôi.
Bạch Chỉ Vi hỏi thăm Hy Hoa công chúa về tình hình người tham gia thi võ, mới biết do các nước nhiều năm không thi võ, lần này thu hút vô số kỳ nhân dị sĩ, giang hồ hào kiệt tham dự. Hai cô bé biết Trương Úy chỉ tham gia cho vui mà vẫn không khỏi toát mồ hôi cho gã.
Quả nhiên Trương Úy thuận lợi qua được phần thi sách lược, tiếp đó là phần thi cưỡi ngựa.
Thi cưỡi ngựa diễn ra trên diễn võ trường ở ngoài Dĩnh Thành, lão bách tính cũng được vào xem. Tuy thế nhưng những người vào xem được đều có địa vị hoặc đôi chút danh tiếng. Thi võ là việc lớn được ngàn vạn người chú ý, lão bách tính muốn xem náo nhiệt quá nhiều, nên thông hàm vào xem vốn miễn phí trở nên vô giá, không phải cứ có tiền là mua được.
Bạch Chỉ Vi cũng là nhân vật có máu mặt ở Dĩnh Thành, vào ngày thi cưỡi ngựa, cả hai đã có thông hàm vào diễn võ trường. Khu vực dành cho lão bách tính phổ thông chỉ là hai gò núi do nhân công đắp lên, không có ghế ngồi, người đến sớm chọn được vị trí tốt.
Hai cô chọn vị trí ở lưng gò, thầm tính vị trí này không cách xa, địa thế khá cao lại rộng, nhìn rất rõ ràng. Không lâu sao, quanh họ đông dần, nhi nhào tìm chỗ ngồi, một chốc sau thì ngay cả chỗ đứng trên hai gò núi cũng không còn nữa.
Tuy đang mùa đông nhưng nước Sở ở phương nam, người đông cộng với ánh nắng mặt trời khiến ai nấy đều nóng nực. Hai cô nhìn thấy Mộ Dung Phỉ đang ngồi cùng phụ thân ở đài cao được thiết lập để đón khách nước khác, đều lấy làm hâm mộ. Ngoài xa hơn nữa còn một tòa đài cao để trống, Bạch Chỉ Vi đoán: "Nơi đó chắc chuẩn bị cho mấy nhân vật quan trọng của nước Sở."
Thoáng sau, trên đài cao còn trống xuất hiện một toán người ăn vận kiểu cung đình, đám đông quanh Đường Mật và Bạch Chỉ Vi xôn xao, bàn tán ồn ã: "Đại vương, chắc là đại vương đến."
Cách xa nên Đường Mật không nhìn rõ dung mạo đại vương, cảm giác là một nam tử còn rất trẻ, mặc áo đen thêu vàng, khí phái hoa lệ.
"Sở vương hình như còn trẻ lắm." Nó thuận miệng thốt.
"Y là ấu đệ của mẫu thân ta, mới vừa mười sáu, may mà thế chứ nếu y lớn hơn chút nữa, mẫu thân ta thế nào cũng tìm cách gả ta vào cung." Bạch Chỉ Vi nói.
"Dù tuổi hợp nhau cũng không được, biểu huynh muội là anh em cận huyết, dễ sinh ra con si ngốc lắm." Đường Mật lên tiếng.
"Thật hả?" Bạch Chỉ Vi cảm thấy lý lẽ này rất mới lạ.
Cả hai đang trò chuyện, chợt sau lưng có người nói khẽ: "Xin hỏi, trong hai vị ai là nữ công tử của Hy Hoa công chúa?"
Bạch Chỉ Vi ngoái nhìn, một quân nhân mặc trang phục giáo úy đang theo sát, cúi người nói: "Hy Hoa công chúa sai tại hạ đến mời tôn giá sang lễ đài xem."
Bạch Chỉ Vi không vui: "Sao mẹ lại biết ta ở đây nhỉ, bảo là ta ở đây cũng được."
Giáo úy vẫn cúi người cung kính, nhưng khẩu khí không chịu lùi nửa bước: "Công chúa dặn tại hạ phải mời được người, không mời được thời không được về phục mệnh."
"Vậy ngươi cứ ở đây đi." Bạch Chỉ Vi quay đầu đi. Text được lấy tại http://truyenyy.com
"Công chúa nói vạn bất đắc dĩ, tại hạ có thể động võ." Giọng giáo úy thấp trầm nhưng kiên định.
Bạch Chỉ Vi quay lại, tuốt Vụ Ẩn bên hông ra nửa tấc, lặng lẽ nhìn giáo úy, không nói nửa chữ.
Đường Mật vội dàn hòa: "Chỉ Vi đi đi, đánh nhau ở đây không ổn. Mẫu thân ngươi chỉ có ý tốt thôi, ở đây không nhìn rõ như ở lễ đài."
"Vậy chúng ta cùng đi." Bạch Chỉ Vi nói.
"Đại vương ở đó, người lạ không vào được." Giáo úy can.
Đường Mật nhận ra tình hình đang căng thẳng, vội nói: "Ta đến đó cũng không hợp, cũng không quen với cảnh đó, Chỉ Vi mau đi đi, không cần thiết vì thế mà cãi lệnh mẫu thân, rồi vì vấn đến này mà bà không vui, không cho ngươi quay lại Thục Sơn thì ngươi sẽ hối hận đấy."
Bạch Chỉ Vi không phải người ngang ngược, Đường Mật nói cũng đúng nên cô hẹn gặp ở cửa diễn võ trường cùng đi xem Trương Úy thi. Đoạn theo giáo úy sang lễ đài.
Đợt thi cưỡi ngựa đầu tiên bắt đầu, một mình Đường Mật cũng không đến nỗi cảm thấy vô vị, chăm chú quan sát tỷ thí.
Đường Mật nhận ra cuộc đua này gần giống với đua ngựa vượt chướng ngại vật, chi là chướng ngại hung hiểm hơn ở thế giới cũ nhiều: Trên đường đua vòng theo hình trái xoan có một cái ao nông chắn ngang, hai bãi cát, ba thanh gỗ gắn đầy sắt nhọn. Khó khăn nhất là một đường hào đổ đầy dầu và hai thanh gỗ tẩm dầu, tạp dịch châm lửa khiến ngọn lửa bốc lên rùng rùng, Đường Mật ở xa cũng ngưởi thấy mùi dầu thô cháy khét lẹt.
Dù nó không thạo cưỡi ngựa, cũng hiểu lửa tạo thành sức uy hiếp không nhỏ với bất kỳ sinh vật nào, nên muốn vượt qua hai chướng ngại đó, kỵ sĩ cần được vật cưỡi tin tưởng, để cỗ vũ nó vượt được nỗi sợ hãi, dũng mãnh tiến lên. Quả nhiên, ở đợt thi đầu tiên, mười bảy con ngựa xuất trường thì có tới ba con không dám vượt hào lửa, chủ nhân quất roi thế nào cũng không nhúc nhích.
Chúng nhân thấy kỵ sĩ vung roi quất bừa liền cười vang, Đường Mật nghe thấy người ngồi cạnh nói: "Người ở đâu nhỉ, không biết có môn phái sư thừa không, thật mất mặt sư phụ."
"Không biết, dù sao cũng không phải Thục Sơn phái."
"Sao thế?"
"Thục Sơn lấy đâu ra người tham gia thi võ, đều do đồng môn cử tiến." Người nói có vẻ khinh thường.
Đường Mật cảm giác được nó bất ngờ lọt vào Thục Sơn đúng là đột nhiên chuột sa chĩnh gạo, nhưng không biết nên lo lắng hay vui mừng.
"Xem kìa, cái gì đấy?" Đám đông kêu lên.
Đường Mật nhìn theo, thấy có người cưỡi động vật giống hươu đang đứng ở vạch xuất phát. Nói cho đúng thì động vật đó đầu mọc sừng hươu, đầu ngựa, móng trâu, đuôi lừa, thân hình lớn hơn hươu nhiều, nhưng lại nhỏ hơn ngựa. "Là Tứ bất tượng." Đám đông có người kiến đa thức quảng nhận ra: "Chắc là người phái Côn Luân."
Đường Mật nghểnh đẩu lên, định xem nhận vật phái Côn Luân thế nào, hóa ra người đó nhỏ thó, diện mạo khô quắt, rất thích hợp cưỡi Tứ bất tượng, có điều đứng giữa một hàng ngựa cao lớn đâm ra trông khá buồn cười, đám đông lo lắng cho y lúc nhảy qua chướng ngại có thiệt thòi không.
Tiếng trống xuất phát vang lên, chín thớt khoái mã và Tứ bất tượng cùng lao lên. Thoáng sau, Tứ bất tượng bị bỏ cách một thân mình, chúng nhân đều cho rằng nó thua chắc thì Tứ bất tượng khi còn cách chướng ngại đầu tiên hai trượng chợt đằng không, bốn chân vẫn tung vó lướt đi như trên đất bằng, nếu không trung xuất hiện mấy đóa mây lành thì tất ai cũng tưởng nó đang đằng vân giá vụ. Tứ bất tượng ung dũng vượt qua chướng ngại, đáp xuống phi tiếp, vượt liền mấy chướng ngại, bỏ xa mấy thớt ngựa.
Chúng nhân ồn ào kinh ngạc, Đường Mật biết rằng khả năng nhảy của Tứ bất tượng có cao đến đâu cũng không thể lướt trên không, nhất định đó không phải là Tứ bất tượng thồng thường mà là yêu thú nào đó hoặc người của phái Côn Luân sử dụng pháp thuật lúc vượt qua chướng ngại. Nghĩ đến đây, nó lại lo lắng cho Trương Úy chưa đến lượt thi, hi vọng lượt của gã không có quá nhiều động vật biến dị tham dự.
Nỗi lo của Đường Mật quả nhiên không thừa, đến lượt thứ năm, cũng là tổ của Trương Úy, đám đông liền xôn xao, trong trường xuất hiện hai con dị thú.
Đã giữa trưa, đám đông vì bắt đầu thấy mệt, phần vì xem xong bốn lượt nên không còn hứng thú nữa, đại đa số đợi lần này kết thúc sẽ về nghỉ ngơi ăn uống rồi quay lại xem tiếp các đợt thi buổi chiều.
Hai con dị thú xuất hiện, họ lại hưng phấn hẳn, chụm đầu bàn luận.
Một con yêu thú trông khá giống ngựa, mình trắng đuôi đen, đầu mọc lên một cái sừng nhọn cong như mảnh trăng non, dáng vẻ hất sức đẹp đẽ. Đường Mật chú thấy chân con vật đó không có móng mà là trảo bén như sư tử. Lúc dị thú hô hấp, hai cánh môi hở ra để lộ hàm răng sắc. Hàm răng cũng không đều đặn như của động vật mà nhấp nhô như răng của loài chó. Nhìn hàm răng vô tình lộ ra, lấp lánh dưới ánh nắng ban trưa, Đường Mật giật mình, biết ngay động vật trông giống ngựa này là loại ăn thịt.
Dị thú còn lại có vẻ ngoài còn hung hãn hơn, lưng có hai cánh, trông giống hổ nhưng hình thể lớn hơn nhiều. Hai thớt ngựa đứng cạnh dị thú đều bất an gõ móng, tựa hồ muốn tránh xa, xem ra nếu kỵ sĩ không kéo cương chắc mấy thớt ngựa đã bỏ chạy rồi. Thoáng sau, thớt ngựa ở bên trái dị thì vì quá hoảng sợ, chân trước khuỵu xuống, ngã ra đất, mặc cho kỵ sĩ ghìm cương thế nào cũng không đứng dậy.
Chúng nhân thấy vậy liền cười vang, có người hỏi: "Con vật đó là gì mà khiến ngựa sợ thế nhỉ?"
"Không rõ, có lẽ là dị thú rất hiếm thấy, hoặc là yêu vật, lần này không thiếu nhân tài đến tỷ võ."
Trong bốn kỵ sĩ ở giữa hai con dị thú, một người cưỡi hắc mã là Trương Úy. Tiếng trông vang lên, kỵ mã liền giục ngựa lao lên, Trương Úy và hai con dị thú đứng cùng ở vị trí xuất phát.
Đường Mật không ngờ con ngựa của Trương Úy lại có thực lực sánh được với dị thú, cũng hưng phấn nhảy lên lớn tiếng: "Đầu to, cố lên, đầu to cố lên."
Có lẽ vì lạ lùng trước lối cổ vũ "cố lên" này mà dù diễn võ trường khá ồn ào, vẫn có nhiều người ngoái nhìn nó. Đường Mật không còn lòng dạ nào để ý đến ánh mắt người khác, bởi hắc mã của Trương Úy và hai con dị thú đã đến thanh gỗ đầu tiên, con hổ có cánh nhảy lên, giang cánh trên không lướt qua chướng ngại, vượt hơn hắc mã và lợi xỉ mã.
Nhưng lòng hiếu thắng của hắc mã và lợi xỉ mã hiển nhiên rất lớn, nhảy qua giá gỗ rồi liền tung chân chạy, thoáng sau đã sắp bắt kịp.
"Con hổ kia biết bay, chẳng phải sẽ thắng ư?" Đường Mật nghe thấy người bên cạnh hỏi.
"Theo quy tắc chỉ cần qua được thanh gỗ và lửa là hợp cách." Có người đáp.
Lúc con hổ có cánh chỉ còn cách hai đối thủ nửa thân thì cả ba chạy đến bãi cát. Vừa vào nơi mặt cát mềm nhùn, hai dị thú chân có móng liền bộc lộ rõ ưu thế, móng quặp xuống đất dễ dàng nên tốc độ không hề bị cát ảnh hưởng. Hắc mã của Trương Úy vì cả bốn vó ngập sâu xuống cát, sải nước kiệu cũng chật vật, nên bị hai con dị thú bỏ lại phía sau.
Trương Úy quật cường có thừa, giục ngựa mạnh hơn. Hắc mã không hiểu vì được cổ vũ hay cũng có tính tình như Trương Úy, càng dốc sức lướt tới, nhưng bản năng trời sinh của hai con dị thú chiếm ưu thế ở mặt cát nên nó không đuổi được.
Quái sự xảy ra đúng lúc đó.
Con hắc mã đang vật lộn với mặt cát thì lưng nó đột nhiên thò ra hai cái cánh lớn màu đen ngòm. Không chỉ Trương Úy đang cưỡi tỏ ra kinh ngạc, ngay cả con ngựa tựa hồ cũng không quen với vật đột nhiên mọc ra đó, tốc độ chậm lại, thử vẫy vẫy cánh.
Mọc cánh nhưng con hắc mã không bay lên nổi, song vì được gió trợ lực nên phi trên mặt cát dễ hơn. Trương Úy và hắc mã đồng thời phát hiện việc này, gã hô to, hắc mã vẫy cánh gia tốc lao nhanh tới.
Đường Mật hưng phấn hẳn, tuy không hiểu vì sao hắc mã của Trương Úy mọc cánh, nhưng vẫn lớn tiếng hô: "Đầu to cố lên, giải quyết chúng đi." Chúng nhân quanh nó cũng bị đột biến dưới trường thi khiến cho sôi động, tiếng hò hét cổ vũ vang lên không ngớt, nhất thời khung cảnh sôi lên.
Con hổ có cánh vốn dẫn đầu, thấy sắp bị đuổi kịp liền lệ khí đại phát, khẽ gầm lên, há miệng cắn lợi xỉ mã gần như chạy song song, đâu ngờ lợi xỉ mã không phải tay mơ, hất cái sừng trên đầu vào miệng địch thủ, cằm con hổ chảy máu dầm dề.
Con hổi nổi giận, vừa hay chạy đến lòng hào đầy dầu, nó thò chân xuống lửa, hất vào mình lợi xỉ mã. Lợi xỉ mã bị dầu văng trúng, dã tính đại phát, không chịu cho kỵ sỹ trên lưng khống chế nữa, lao vào đánh nhau với con hổ.
Con hổ có cánh tựa hồ không sợ nhiệt, cố ý hất dầu nóng văng tứ tung công kích lợi xỉ mã, dùng cánh tạo thành gió để thế lửa cùng dầu nóng lan đi tứ phía. Thoáng sau, cả chân núi đầy ních người xem cháy rực lên.
Lúc đó đang mùa đông, dù nước Sở ở phương nam nhưng cỏ trên đỉnh núi đã khô héo, dính dầu nóng liền bùng lên. Khí trời hanh khô, thế lửa mỗi lúc một mạnh, không khống chế nổi. Đám đông vừa mới hớn hở xem tỷ thí giờ gào hét chạy lên trên núi.
Đường Mật hòa lẫn vào dòng người thục mạng, chật vật ngoảnh lại định xem tình huống Trương Úy thế nào. Tiểu tử đó đang vung Trầm Phong chặn lửa, giục hắc mã lao lên. Nó nóng lòng, thầm mắng: "Tiểu tử ngươi còn không chạy, lẽ nào định cứu người." Không hiểu từ lúc nào, kỵ sỹ cưỡi lợi xỉ mã đã bị hất ngã, nằm trong giữa biển lửa, Trương Úy đang đến cứu người đó.
Đường Mật đang cân nhắc xem có nên giúp đỡ không thời thấy từ hai bên lễ đài có hai người nhảy xuống, là Bạch Chỉ Vi và Mộ Dung Phỉ. Đường Mật yên tâm hẳn, nhận ra mình đang sa vào nguy hiểm.
Nó bị đám người hoảng loạn xô đẩy lên đỉnh núi, vì quay lại nhìn xuống mà xém bị người phía sau xô ngã. Nó biết ngàn vạn lần không thể ngã, bằng không sẽ bị giẫm đạp, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Đường Mật định thi triển khinh công, đạp lên đỉnh đầu đám đông thoát thân, nhưng lại lo lắng ai nấy đang kinh hoảng, vạn nhất có người bị nó giẫm trúng ngã xuống rồi bị người khác giẫm đạp đến chết thì sao. Nó đang phân vân thì phía trước vang lên tiếng hô: "Cứu mệnh, cứu mệnh, đừng giẫm tôi." Đoàn người phía sau càng điên cuồng chạy lên, gào hét: "Lửa cháy đến rồi, cháy đến rồi, chạy mau." Họ cắm đầu cắm cổ xô đẩy toán chặn phía trước.
Chợt nam tử đi trước nó trượt chân. Nó đưa tay đỡ nhưng không ngờ mới phân thần, bước chậm lại một chút, phía sau liền có người đẩy vào lưng nó. Nó mất thăng bằng, bị nam tử đang ngã kéo theo, sắp nhào xuống đất rồi bị vạn người đạp lên.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, nó cảm giác eo được đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, cả người bay lên không, không kịp suy nghĩ đã lướt qua đám đông lúc nhúc bên dưới, đáp xuống chỗ an toàn.
"Cố tông chủ." Nó nhìn người ôm mình, kêu lên kinh ngạc.
Cố Thanh Thành không đáp, lướt đi gấp gáp một lúc, đặt nó xuống nơi an toàn rồi mới cất tiếng pha sắc giận: "Con quên khinh công rồi hả, nếu bị người ở đây giẫm chết chẳng phải mất hết mặt mũi Thục Sơn hả?"
Đường Mật chưa từng thấy Cố Thanh Thành nổi giận, rụt đầu vào tỏ vẻ oan ức: "Lúc đó con nghĩ nếu đột nhiên nhảy lên, giẫm vào đầu ai đó, vạn nhất người ta sợ hãi ngã lăn ra rồi bị thương thì sao, chi bằng cứ chạy theo họ thì hơn."
Cố Thanh Thành mỉm cười: "Sao còn nghĩ đến lắm "ai đó" thế, con tưởng nếu mình không thoát thời sẽ không ai ngã xuống chắc?"
"Tất nhiên không, lúc đó con đang tìm cách giữ mạng mà không liên lụy đến ai, kết quả phân thần mà suýt xảy ra đáng tiếc." Đường Mật giải thích, nhớ lại tình hình mà vẫn còn sợ, tốt xấu gì nó cũng biết võ công, nếu bị người ta giẫm đạp chết thì đúng là oan uổng.
"Con còn nhỏ nhưng suy nghĩ chín chắn, tiếc là trong những lúc thế này cần quyết đoán." Cố Thanh Thành nói.
Đường Mật cũng biết mình có tật này, bất quá lần này nó không thấy mình sai, vốn định phân biện mấy caai, chợt phát hiện Cố Thanh Thành không mặc y phục Thục Sơn mà mặc áo xanh, ăn vận bình thường nhưng phong thái vẫn ngời ngời. Nó thầm thở dài hỏi: "Cố tông chủ sao lại đến đây?"
"Kỳ thi võ này là việc lớn, lại nhắm vào Thục Sơn, ta tất nhiên phải đến. Vốn nếu lúc đó con đồng ý cùng ta hành tẩu giang hồ thì cũng đưa con đến xem." Cố Thanh Thành nhìn về phía diễn võ trường: "Xảy ra biến cố này, người Thục Sơn trong triều đình nước Sở chắc sẽ phiền hà."
"Vì sao, không phải phe ngoại thích chủ trương sao, xảy ra hỗn loạn thời liên can gì đến Thục Sơn?"
"Ngoại thích bất quá chỉ đưa ra chủ trương, phụ trách thực hiện là quân nhân người Thục Sơn. Hom nay Sở vương giá lâm, kết quả họa loạn xuất hiện, thế đã nghiêm trọng rồi, cộng thêm nhiều người bị đạp chết như thế tất sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, tội lơ là chức trách khó tránh. Không chỉ thế, kỳ thi võ này không có người Thục Sơn tham gia, nhất định sõ có lời đồn rằng Thục Sơn cố ý làm loạn kỳ thi. Tóm lại, việc này hoàn toàn là do có người nhắm vào Thục Sơn chúng ta, không chỉ đả kích người Thục Sơn trong triều, đồng thời làm hỏng thanh danh Thục Sơn phái." Cố Thanh Thành lo lắng.
Giờ Đường Mật mới biết vì sao trước khi thi cưỡi ngựa, giáp úy đó nhất định bắt Bạch Chỉ Vi rời khỏi chỗ xem, hóa ra Hy Hoa công chúa sớm biết sẽ xảy ra biến có. Bất quá chủ mưu không tình được rằng Trương Úy lại xuất hiện vào thời khắc sau cùng, nên nó bảo: "Có người Thục Sơn tham gia thi, là Trương Úy cùng tổ với con, Cố tông chủ cũng thấy y."
"Ban nãy ta thấy rồi, đang định hỏi con sao y lại ở đây, còn nữa, y lấy đâu ra một con dực mã non?"
"Dực mã thời con không biết, bất quá bạn cũ của cha y biết chí hướng của y là tham gia thi võ thành tướng quân, nên tiến cử y tham dự thử xem sao, chứ không quan trọng thắng bại." Đường Mật hỏi tiếp: "Cố tông chủ, tên hai con dị thú là gì?"
Nhắc đến hai con dị thú, thần sắc Cố Thanh Thành ngưng trọng hẳn: "Con giống như ngựa tên Bác, là dị thú ăn thịt cả hổ lang, nhưng nếu có người thuần phục được nó cũng không lạ lắm. Con hổ có cánh kia là yêu vật cực kỳ tà ác, tên Cùng Kỳ, hiểu được tiếng người, gặp người chính trực liền ăn thịt, gặp kẻ gian nịnh thì đợi kẻ đó mang thức ăn đến cho. Yêu vật như thế thì ai mới thu phục được nhỉ, giờ nhớ lại nhưng không hình dung được diện mạo người đó."