Bốn người lên bờ, bỏ tơ nhện ra, nhìn quanh một lượt, phát hiện trong động chỉ có một lối thông sang nơi khác, đứng trước cửa động liền cảm giác gió nóng táp vào mặt. Gió nóng nung người nhưng không đến nỗi không chịu nổi, cả bốn thương lượng một chốc rồi quyết định vào.
Cửa động nối với thông đạo thăm thẳm, thạch bích hai bên được mài nhẵn bóng. Bốn người đi vào trong, Mộ Dung Phỉ thông thạo thuật cơ quan đi đầu dò đường, được một đoạn mà không phát hiện cơ quan phòng bị nào.
"Người Ma cung không cẩn thận như chúng ta." Mộ Dung Phỉ nói: "Có lẽ chúng cho rằng khó ai ở dưới nước được lâu như thế."
"Ta thấy chỗ này để người từ dưới nước lên hong khô y phục." Mộ Dung Trinh Lộ nói, giơ tay lên xem, phát giác đi qua thông đạo lồng lộng gió nóng, trừ dưới nách thì hầu như toàn thân không còn ướt nữa, bèn giơ tay quá đầu, nói với Mộ Dung Phỉ bằng giọng đùa vui: "Tiểu Phỉ, làm theo tỷ, người Ma cung nhất định cũng làm thế, hong khô y phục rồi mới vào trong."
Mộ Dung Phỉ nhìn Mộ Dung Trinh Lộ càng nói càng hăng, tay giơ quá đầu, quay người trong không gian không lấy gì làm rộng rãi lắm, phảng phất muốn hong khô y phục thật mà y không biết nên khóc hay cười, chỉ mong không quen nàng ta. Y từ bé đã được giáo dục thành người hàm dưỡng phong độ, biết tiến biết thoái, nhưng mỗi lần gặp vị đường tỷ này là lại luống cuống. Y lại nhớ đến Đường Mật, cô nương đó tuy tính cách không hoàn toàn giống Mộ Dung Trinh Lộ nhưng cũng mang lại cho y cảm giác tương tự, chả trách Mộ Dung Trinh Lộ vừa gặp là thích, nói với y rằng nhất định phải đưa được Đường Mật về Mộ Dung gia. Y còn nhớ lúc Mộ Dung Trinh Lộ nói vậy, mắt sáng lên, hoàn toàn ra vẻ hận vì gặp cô bé quá muộn, lại tiếc nuối vì cô bé không phải con dâu của Mộ Dung gia.
Nghĩ đến việc phải đối diện với hai Mộ Dung Trinh Lộ, Mộ Dung Phỉ lại đau đầu.
Mộ Dung Trinh Lộ thấy không ai hưởng ứng, liền tỏ vẻ thật thà nói với ba người kia: "Chỗ này có lẽ có công dụng đó thật. Đồn rằng Ma vương rất chú trọng hình thức, lúc nào cũng chỉn chu rực rỡ. Có lần nàng ta và Đọa Thiên đại nhân tỷ võ, kết quả vì y phục của đại nhân xộc xệch, nàng ta liền không muốn đấu nữa, đợi đại nhân tắm gội. Dù địch hay bạn, Ma vương đều không thích đối phương ướt sũng tiến vào lãnh địa. Nơi này không có cơ quan bảo vệ, rất có thể vì để người ta yên tâm hong y phục, xem xét lại hình dáng." Nói xong, nàng ta soi lên thạch bích nhẵn bóng như gương đồng, chỉnh lại mái tóc hơi rối.
Suy đoán của nàng ta tuy cổ quái ly kỳ, Bạch Chỉ Vi lại cho rằng có lý: "Chả trách Đọa Thiên đại nhân và vương là tử địch, đồn rằng đại nhân là người không chấp nên tiểu tiết, tính tình hai người này thật hoàn toàn tương phản."
Sử Thụy cũng thấy những lời đồn này hết sức thú vị, hoàn toàn bất đồng với thái độ hoảng kinh cùng lời lẽ kính sợ dị thường của dân gian khi nói về Ma vương và Đọa Thiên, y càng hâm mộ người Thục Sơn hơn.
Ba người đi thêm một chốc, đến một khung cửa đá cực lớn.
Trên bức tường trước cửa khảm khung đồng điêu khắc nhị long hí châu, do bốn cái vòng đồng tâm tạo thành, hai cái vòng ngoài cùng đều khắc mười hai thiên can địa chi, chiếc vòng thứ ba khắc từ một đến mười hai, chiếc thứ tư khắc đến ba mươi.
"Này, tiểu tử Thuật tông, xem có cơ quan nào không?" Mộ Dung Trinh Lộ bảo Mộ Dung Phỉ.
Mộ Dung Phỉ nhận ngay ra loại khóa liên quan đến ngày tháng: "Nếu đệ đoán không sao, người Ma cung đều biết ngày tháng để mở khóa, ví như ngày hai mươi tháng Mươi năm Mậu Dần sẽ quay chữ Mậu ở chiếc vòng đầu tiên đến đến dưới mắt rồng, tiếp đó chuyển chữ Dần ở vòng thứ hai. Lần lượt số mười và hai mươi ở hai vòng thứ ba và thứ tư cũng làm tương tự, thạch môn sẽ mở ra."
"Nếu thế thật, chẳng phải chúng ta không vào được ư? Nếu cứ tính toán ngày tháng kiểu đó thì chết già ở đây cũng chưa chắc thu được kết quả. Chẳn lẽ chúng ta phải nghĩ cách bắt người của Ma cung tra hỏi." Bạch Chỉ Vi nhíu mày.
"Hoặc nghĩ cách ẩn mình đợi người Ma cung quay về, chúng ta lén xem ngày ra vào là bao nhiêu." Sử Thụy lên tiếng.
"Đều quá mất thời gian. Tiểu Phỉ, người lập ra cách tính ngày tháng này phải có thói quen nào chứ, đúng không?" Mộ Dung Trinh Lộ hỏi.
"Đại đa số đều có thói quen nào đó, nhưng sao chúng ta biết ngày nào có ý nghĩa với người Ma cung?" Mộ Dung Phỉ hỏi ngược.
"Thử lấy ngày lễ thọ của Ma vương xem sao?" Bạch Chỉ Vi buột miệng.
"Ai biết được ả sinh khi nào, chỉ có cách về tra Triệu thư, bất quá Triệu thư cũng cho rằng ghi chép về Hoa Tuyền không lành, ghi hay không chẳng quan trọng." Mộ Dung Trinh Lộ lắc đầu, nhún vai.
Mộ Dung Phỉ hơi động thần sắc, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Thử ngày mười năm tháng tám năm Đinh Hợi xem sao."
Mộ Dung Trinh Lộ nhướng mày, thoáng tỏ ra nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay làm theo ngày Mộ Dung Phỉ bảo, lay động khung đồng. Nàng ta hỏi: "Tiểu Phỉ, ngày đó là gì?"
"Có thể là sinh nhật Ma vương." Mộ Dung Phỉ đáp.
Mộ Dung Trinh Lộ xoay đến đúng ngày đó, Bạch Chỉ Vi đẩy thạch môn nhưng khung cửa trơ trơ.
"Không đúng rồi. Tiểu Phỉ, sao đệ biết ngày sinh của Hoa Tuyền? Có nhầm không?" Mộ Dung Trinh Lộ không nén được nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
Mộ Dung Phỉ không đáp, nhìn khung đồng hồi lâu mới nói: "Thử ngày mười ba tháng Tư năm Ất Dậu."
Sử Thụy thấy Mộ Dung Phỉ nói ra ngày tháng này, thần sắc Bạch Chỉ Vi và Mộ Dung Trinh Lộ đều biến đổi. Mộ Dung Trinh Lộ do dự đưa tay xoay vòng đồng, ngay khi số ba mươi của chiếc vòng trung tâm khớp với mắt rồng thì một tiếng cách vang lên, tựa hồ cơ quan nào đó được mở.
Bạch Chỉ Vi thử đẩy, cánh cửa đá vô thanh vô tức mở ra.
"Tiểu Phỉ, vì sao đệ lại đoán là ngày sinh Đọa Thiên đại nhân?" Mộ Dung Trinh Lộ càng không hiểu.
Mộ Dung Phỉ thản nhiên cười đáp: "Đoán mò thôi, lấy ngày sinh của tử địch là mật mã mở cửa rất phù hợp với tác phong của Ma vương." Đoạn y bước vào khung cửa trước tiên.
Bạch Chỉ Vi theo sau, cho rằng sự việc không đơn giản như thế. Mộ Dung Phỉ tuyệt đối không phải loại người đoán mò, bất chợt cô thấy hiếu kỳ với y.
Chúng nhân vừa vào trong, trước mắt bừng sáng lên, phải nheo mắt lại một lúc mới thích ứng được. Đợi khi nhìn rõ, bốn người đều tự khen: Đúng là nhân gian tiên cảnh.
Hóa ra họ đến một lòng cốc bốn mặt là núi cao vây phủ. Trong cốc hoa nở như gấm dệt, cây cối xanh om, có cả dòng suối trong veo uốn lượn róc rách, ánh bạc lấp lánh. Giữa hoa cỏ, đình đài lầu các nửa ẩn nửa hiện, mái diềm khảm vàng dát ngọc tinh xảo xa hoa. Một con khổng tước lông trắng uốn lượn trên trời, dưới đất mấy con hươu sao tung tăng. Khói sương lờn vờn thoạt có thoạt không, ánh lên muôn vàn màu sắc như chốn vườn tiên.
"Phong cảnh Thục Sơn tuy đẹp nhưng hùng vĩ, cảnh trí khác hẳn chốn này." Mộ Dung Trinh Lộ nói, hít sâu một hơi: "Ừ, gió ấm mơn man, hương hoa ngào ngạt, Ma vương đúng là biết hưởng thụ."
Cả toán định đi tiếp. Mộ Dung Phỉ ngăn lại, nhìn con đường rải đá vụn dẫn xuống cốc sâu: "Nơi này không người canh giữ, biết đâu lại có cơ quan bẫy rập."
Y móc mấy đồng tiền trong ngực áo ra ném về mấy chốc nghi ngờ nhưng không kích phát cơ quan, đang chuẩn bị cất bước thì Mộ Dung Trinh Lộ kéo lại: "Đừng đi, có chuyện không ổn."
"Sao cơ?" Y hỏi.
Mộ Dung Trinh Lộ ngẩng đầu lên nhìn thinh không, lẩm bẩm: "Chúng ta đi đã bao lâu ở nơi không có ánh nắng? Tổng cộng không đến nửa canh giờ. Lúc xuống nước sắp chính ngọ, giờ phải đang trưa mới đúng. Nơi này tuy bị núi cao cách trở, không thấy vầng dương nhưng còn hướng đổ bóng thì sao?"
Ba thiếu niên đều cúi đầu nhìn xuống bóng in dưới đất, hóa ra dù là bóng người hay hoa cỏ lầu các đều hướng về phía tây bắc, hình ảnh này chỉ xuất hiện vào giữa trưa.
"Ảo ảnh." Bạch Chỉ Vi hiểu ngay.
"Ảo ảnh cực mạnh, kết giới bảo vệ." Mộ Dung Trinh Lộ gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Phỉ: "Tiểu Phỉ, đường tỷ lại cứu đệ, giờ đến lượt đệ tử Thuật tông nghĩ cách hóa giải."
Mộ Dung Phỉ biết tuy Mộ Dung Trinh Lộ là môn nhân Kiếm tông nhưng tạo nghệ pháp thuật không kém y, giờ nàng ta đưa ra câu đố, nhất định y phải nghĩ được cách giải quyết mới xong. Nhưng phá giải ảo ảnh luôn là đối kháng giữa tâm lực với tâm lực, bên nào mạnh hơn, không dễ bị mê hoặc là sẽ thắng lợi. Rõ ràng người bày kết giới mạnh hơn y, thậm chí cao hơn cả toán, phá giải thế nào đây?
Mộ Dung Phỉ nhắm mắt thu liễm tâm thần, thử dùng phương pháp phá giải ảo ảnh đột phá kết giới. Bởi ảo thuật mê hoặc tâm linh thông qua mắt, rồi từ tâm linh mà mê hoặc mọi cảm quan khác, chỉ cần một người ý thức được bản thân đang ở trong ảo cảnh, coi mọi thứ trước mắt là hư ảo thì sẽ chiếm tiên cơ, còn lại là tìm điểm đột phá chân thực, tụ lực vào một điểm chống lại sức mạnh mê hoặc mình.
Y ngưng thần nín thở, vận dụng mọi cảm quan trong bóng tối, dần cảm nhận được hơi thở chảy trong thân thể, lỗ chân lông mở rộng trong không khí, phảng phất vô số xúc giác trong veo từ mỗi tấc da đang tiến vào thế giới hư không.
Dần dần y cảm nhận được gió nóng quất lên mặt như đang đứng trước ngọn lửa rừng rực, cảm giác mát lạnh ban nãy tiêu tan, da lấm tấm mồ hôi. Y không ngờ nhanh chóng tìm được điểm đột phá như thế, bất giác vui mừng, toàn lực cảm ứng hơi nóng trong không khí. Thoáng chốc, y cơ hồ nắm bắt được thứ gì đó, trước mắt là hỏa diễm, sa mạc thậm chí nham tương, chứ quyết không phải ngày đẹp trời và nhân gian tiên cảnh, y nghĩ vậy liền mở bừng mắt.
Trước mắt y vẫn là cảnh đẹp hươu nai tung tăng, mặc cho y cảm giác được hơi nóng mà toát mồ hôi, mặc cho cảm quan của y đã thoát khỏi mê hoặc thị giác mà vẫn không thấy được điều gì chân thực. Y chấn kinh trước sức mạnh kinh hồn của ảo ảnh, nhìn cảnh sắc với vẻ kính sợ tận đáy lòng, hồi lâu mới nói: "Đường tỷ, kết giới này đệ không thể phá nổi."
Mộ Dung Trinh Lộ thở dài: "Tâm lực thiên phú của Tiểu Phỉ cao như thế mà không được thì ta không cần thử nữa, chúng ta tám lạng nửa cân mà thôi." Đoạn nói với Bạch Chỉ Vi: "Muội đừng mất công thử nữa, từ bé Tiểu Phỉ đã được trời phú cho tâm lực, khi y không phá được kết giới dù biết rõ thì chúng ta nên tìm cách khác."
Bạch Chỉ Vi nhìn sang Mộ Dung Phỉ, y đang ngắm cảnh đẹp với ánh mắt sùng kính. Thật ra cô cho rằng ánh mắt y tựa hồ xuyên qua hoa cỏ lâu đài hư ảo, hướng đến sức mạnh hùng hồn ẩn tàng phía sau, cảm giác này khiến lòng cô thắt lại.
Đang lúc cả toán bó tay với ảo ảnh thì tất cả dần tan đi như sương sớm gặp ánh nắng, cảnh tượng chân thật ẩn tàng phía sau rốt cuộc cũng hiển hiện.
Cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm biết Mộ Dung Trinh Lộ đã cứu mạng họ, nếu bước thêm một bước sẽ sa xuống vực sâu vạn trượng, bên dưới là nham tương đỏ rực đang từ từ chảy, sóng nhiệt cuồn cuộn phả lên mặt bỏng rát.
Thật ra chỗ này không phải sơn cốc có núi non vây quanh, mà là một động huyệt khổng lồ do khoét rộng lòng núi tạo thành, có điều động huyệt quá lớn, sức người không thể thực hiện được.
Bên kia vực sâm trăm trượng, trên vách đá có một tòa tháp lưu ly màu lam, một thanh y nam tử thong thả bước ra, ở xa nên cả toán không nhìn rõ mặt hắn. Hắn vòng tay nói: "Các vị, nếu muốn sang xin cứ tự tiện, thứ cho tại hạ không thể đón từ xa."
Vách đá bốn người đang đứng nối với bờ kia bằng một sợi xích sắt cỡ cổ tay, Sử Thụy thò tay ra: "Nóng thật."
Bạch Chỉ Vi nói với người ở bờ kia: "Xin hỏi bằng hữu Đường Mật của bọn tại hạ có ở đó không?"
Người đó đáp: "Đường cô nương đích xác làm khách ở đây. Mỗ đã thống nhất với Đường cô nương là bằng hữu đến tìm qua được thì mới có thể đưa cô nương đi."
Bạch Chỉ Vi liếc Sử Thụy, thoáng tỏ ra phiền muộn.
Sử Thụy biết cô phiền muộn vì y không qua được, tuy y muốn ưỡn ngực nói đầy hào khí rằng: "Đừng lo, xem bản lĩnh của Sử tam thiếu này." Nhưng dù sao y cũng tự biết không thể, không phải lúc ra vẻ anh hùng, nên cúi đầu không nói gì.
"Thế có gì khó, bốn người chúng ta đều qua thì ngươi sẽ thả Đường Mật?" Mộ Dung Phỉ cao giọng hỏi.
"Tất nhiên, tại hạ và Đường cô nương đã thỏa thuận rồi." Người đó đáp.
Mộ Dung Phỉ nói với Bạch Chỉ Vi: "Người đó chịu giải ảo ảnh, bất tất giở trò gì trên dây xích, ta thử xem sao."
"Võ công của ta muốn qua còn miễn cưỡng, hơn nữa còn y." Bạch Chỉ Vi không nói rõ nhưng ai cũng hiểu cô ám chỉ ai. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Không sao, ta và đường tỷ có thể cõng các ngươi qua, khinh công của Thục Sơn chúng ta chú trọng đến chữ Ổn, bộ pháp vững vàng, cõng như thế cũng được mà." Mộ Dung Phỉ tỏ vẻ tự tin.
"Vậy, vậy ngươi cõng ta." Sử Thụy vội bước lên, thầm nhủ: Tuyệt không thể để tiểu tử này cõng Bạch Chỉ Vi.
"Ngươi nặng hơn, công phu của đường tỷ cũng cao hơn ta, để tỷ ấy cõng ngươi sẽ an toàn hơn." Mộ Dung Phỉ nói xong liền đến cạnh Bạch Chỉ Vi.
"Không được, nam nữ thụ..." Sử Thụy chưa nói xong đã bị Mộ Dung Trinh Lộ nhấc lên: "Thụ thụ bất thân phải không? Ngươi để Tiểu Phỉ cõng mà mất đi tính mạng thì phải làm sao, ta không chê ngươi thì kêu la cái gì hả?"
"Không phải, ta muốn bảo là họ nam…" Sử Thụy mới nói được nửa chừng đã bị Mộ Dung Trinh Lộ cõng lên lưng, nham tương chảy bên dưới rít ùng ục, làm nhòa đi tiếng y nói. Y run lên, không dám lải nhải gì nữa, chỉ lén liếc Mộ Dung Phỉ đang cõng Bạch Chỉ Vi ở phía sau, không hiểu trong lòng mình cảm giác thế nào.
Bốn người sang đến bờ kia, thanh y nhân ra đón, hắn chừng trên dưới bốn mươi, mắt ưng mũi sư tử, diện mạo anh vũ, dù mỉm cười ôn hòa nhưng không che hết được lệ khí.
Hắn thấy bốn người an toàn qua được liền nói: "Công phu khinh thân của Thục Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, thân nhẹ như yến, vững vàng như đá, tại hạ bội phục, xin mời theo tại hạ."
Bốn người theo thanh y nhân vào lưu ly tháp, cánh cửa đóng lại, ngăn cách hơi nóng, không biết tòa tháp làm bằng chất liệu gì mà ở nơi nóng nực này vẫn toát ra khí mát.
Một bóng đỏ lao nhanh tới, ôm Bạch Chỉ Vi nói: "Ban nãy dọa ta sợ quá, Mộ Dung Phỉ thiếu chút nữa rơi xuống vách."
Bạch Chỉ Vi biết ngay là Đường Mật nguyên vẹn không thiếu một phân, liền vui mừng: "Ban nãy ngươi mới dọa ta sợ quá, thật ra là chuyện gì?"
Đường Mật bĩu môi với thanh y nhân: "Vị Đông hộ pháp này muốn mời ta đến làm khách."
Bạch Chỉ Vi liếc nhìn Đông hộ pháp: "Mời khách kiểu này không khách khí tí nào, Xích Ngọc cung hành sự xưa nay vẫn lén lút thế hả?"
Đông hộ pháp mỉm cười, tựa hồ không để ý: "Tất nhiên có thể đường hoàng mời Đường cô nương đến làm khách, có điều Xích Ngọc cung chúng tôi và Lục thành chủ, cả Bạch thông hầu không có quan hệ tốt nên mới dùng hạ sách này."
Hắn khách khí nói với Đường Mật: "Đường cô nương, bằng hữu của cô nương đã an bình đến đây, có thể thực hiện việc đã đáp ứng rồi chăng?"
"À, đi gặp bằng hữu của ngươi hả?" Đường Mật bĩu môi: "Ta đi, chẳng qua trả lời mấy câu với lại đi cứu người, không cần gấp thế."
"Vậy tốt rồi, mời cô nương." Đông hộ pháp đưa tay mời Đường Mật lên lầu.
"Đường Mật, ngươi biết họ bảo ngươi làm gì hả?" Bạch Chỉ Vi kéo nó lại hỏi.
"Chỉ là hỏi han thôi, à, đại khái có liên quan đến cái kia." Đường Mật nhìn vào sâu trong tháp.
Bạch Chỉ Vi phát hiện trên bàn thờ thần có cung phụng một cây bảo kiếm, chính là Vị Sương của Đường Mật.
"Không phải Vị Sương, ở đây cơ." Đường Mật giơ kiếm lên: "Ta cũng không không hiểu lời vị Đông hộ pháp này nói, ta gặp bằng hữu của ông ta rôi, ông ta sẽ cho ta biết là chuyện gì."
Đoạn nó xua tay với chúng nhân, đi lên lầu.