Đường Mật ra khỏi kiếm thất, thấy bóng Lý Tam chạy nhanh dọc thông đạo, liền đề khí định thi triển khinh công, mới phát hiện nội tức bất ổn, vội đổi thành Ma La vũ không cần nhiều nội lực cũng thi triển được. Quả nhiên võ công do tà ma sáng tạo ra cực kỳ nhẹ nhàng, một chút nội lực cùng với thân hình biến hóa là nó lướt đi như bay.
Sắp đuổi kịp, nó tuốt kiếm đề khí nhảy bật tới, đâm vào bối tâm Lý Tam. Hắn đang chạy nhanh, cộng thêm Đường Mật không hề hành động như các hiệp khách trong phim ảnh, luôn hô to kinh thiên động địa "chạy đi đâu" khi đuổi theo địch mà vô thanh vô tức áp sát, nên tất nhiên hắn không phòng bị nhát kiếm của nó. Sắp đắc thủ, trong óc Đường Mật lại loáng qua ý niệm: Đâm nhát kiếm này xuống, ta sẽ sát nhân. Nó nghĩ vậy, không đành hạ thủ, mũi kiếm chệch đi, đâm vào tay trái Lý Tam.
Lý Tam bị đâm trúng, kinh hãi lao tới, mũi chân trái điểm xuống đất, chân phải làm trụ quay tròn, ngoắt lại tuốt nhuyễn kiếm ra chặn Vị Sương kiêm. Đường Mật biết không thể ngạnh tiếp với gã tạp dịch nổi vồng mạch máu kia, liền dựa vào bộ pháp linh hoạt của Ma La vũ mà giao đấu, hi vọng cầm chân được một lúc, đợi Mục Hiển tới.
Thông đạo không hẹp lắm, đủ cho năm sáu người đi hàng ngang, công phu Ma La vũ của nó trải qua huấn luyện đặc biệt của Mộ Dung Phỉ để thi triển trong không gian của hai mươi khối gỗ lơ lửng, thành ra công phu của Lý Tam hơn hẳn nhưng vẫn bị nó cầm chân thành công.
Đang lúc giao đấu, Đường Mật chợt có cảm giác khí lạnh ập tới sau lưng, tuy nó không có kinh nghiệm đối địch, chỉ dựa vào trực giác cũng biết có binh khí đâm tới, liền thụp người xuống, cảm giác vai trái bị vật nhọn đâm vào. Khoảnh khắc đó, nó không thấy đau, chỉ thấy vật gì đó lạnh ngắt đâm vào huyết nhục, sau đó mới nhói buốt lên tận óc. Kẻ đánh lén không đánh trúng nơi yếu hại, lại bạt kiếm đâm tiếp. Đường Mật lăn dưới đất một vòng, tay phải cầm kiếm chống xuống đất, loạng choạng đứng dậy, giơ kiếm ngang ngực, giận dữ nhìn địch nhân.
Trước mặt nó lúc ấy có hai địch nhân, một là Lý Tam, một là Tôn Loan vừa đến ra tay đánh lén. Đường Mật thấy Tôn Loan, nhất thời quên cả đau đớn, gầm lên: "Đầu to đâu, lẽ nào ngươi giết y rồi, ngươi không xứng là điện phán."
Gương mặt trẻ trung của Tôn Loan hiện lên nét nanh ác, không đáp câu hỏi của Đường Mật mà lạnh lùng bảo: "Ta vẫn bảo các ngươi nhìn quen quá, hóa ra là mấy đứa nhóc luyện võ công tà ma. Lần trước các ngươi phá hoại việc tốt của bọn ta, lần này lại xen vào khiến sự tình rối hết lên, coi như tự tìm lấy cái chết."
Đường Mật chỉ nghĩ đến một việc, có lẽ Trương Úy đã ngộ hại, đầu óc nó hỗn loạn, không hiểu đã phá hỏng việc tốt nào, liền nói đầy phẫn hận: "Các ngươi giết kẻ vô tội mới là hành vi của tà ma. Dù gì bằng hữu của ta cũng bị các ngươi giết rồi, một mình ta chẳng có gì phải sợ nữa. Hôm nay các ngươi muốn ra khỏi đây, cứ bước qua xác ta."
Tôn Loan hừ lạnh: "Yên tâm, vốn ta không định để ngươi sống sót rời khỏi đây." Dứt lời kiếm của y xuất thủ.
Đường Mật vốn bị nội thương, miễn cưỡng đấu với Lý Tam đến giờ, cộng thêm cơn đau từ trên vai, liên tục chảy máu, đứng còn không vững, thấy kiếm của Tôn Loan đâm tới, nó giơ kiếm lên đỡ nhưng trong lòng cũng biết chỉ là lần giãy giụa vô dụng, đỡ hay không chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay muộn mà thôi. Nhưng kiếm của nó và Tôn Loan không chạm vào nhau, một cây phi kiếm trắng bạc nhanh hơn nó một bước chặn lại. Nó nhận ra cây kiếm đó, vui mừng quay lại gọi: "Điện giám."
Ở đầu thông đạo có một bóng người mặc áo xám đang vung tay phải cách không ngự kiếm, gương mặt sương gió đó cùng con mắt trắng ánh lên lạnh lẽo, trừ điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển còn ai nữa. Đường Mật nghe lão nói: "Đường Mật, lùi lại sau lưng ta."
Nó định chạy đến nhưng nhuyễn kiếm của Lý Tam lại công tới, không cần nó đỡ, cây phi kiếm vừa đấu với Tôn Loan vòng lại chặn hộ nó. Sát na đó, Tôn Loan nhận ra cơ hội, phóng phi kiếm trong tay đâm vào Mục Hiển không có binh khí hộ thân. Lão giơ tay trái, trong không khí tựa hồ xuất hiện một bức tường vô hình, cây kiếm bay đến trước mặt lão liền sững lại, không nhúc nhích nổi nửa phân.
Tôn Loan không ngã lòng, dốc sức ngự kiếm, hi vọng đột phá được pháp thuật phòng ngự của Mục Hiển, không ngờ cây kiếm cứ ì ra trên không, không mảy may nhích động, ngược lại trong tâm y nổi sóng. Lúc đó y mới biết mình không phải địch thủ của Mục Hiển, bèn búng người lao vào Đường Mật đang chạy đến chỗ Mục Hiển, vỗ mạnh một chưởng vào cổ nó.
Mục Hiển đành thu thuật phòng ngự lại, lách mình tránh khỏi phi kiếm, lướt tới bảo vệ Đường Mật, đồng thời tay phải vẫy lên không thu hồi phi kiếm. Tôn Loan liệu trước lão sẽ bảo vệ kiếm đồng, liền quát to với Lý Tam: "Ngươi còn không mau chạy?"
Lý Tam thấy phi kiếm quay cho hắn nhừ tử chợt rút lui, không kịp định thần đã nghe tiếng quát to đó, như tỉnh mộng nhấc chân chạy đi. Mục Hiển đuổi tới, vung kiếm gạt Tôn Loan ra, cùng y giao đấu. Đường Mật biết lão không thể phân thân, liền đề khí, tập trung tâm lực, phóng phi kiếm xong, chân nó nhũn ra ngã xuống.
Ngự Kiếm đường vốn là bản lĩnh khó học, Ngự Kiếm đường của kiếm đồng như Đường Mật thật ra chỉ đạt đến mức khiến bảo kiếm lơ lửng trên không, không có tác dụng đối địch. Nhưng Lý Tam đang chạy cắm đầu cắm cổ, không tránh được cây kiếm Đường Mật ném tới. Vị Sương là danh kiếm sắc bén cực độ, lực đạo tuy không lớn nhưng cắm sâu vào đầu gối hắn, bịch một tiếng, hắn ngã nhào.
Tôn Loan biết đại thế đã qua, dùng đấu tiếp với Mục Hiển cũng không còn hy vọng, nền dốc hết sở học liều mạng tấn công Mục Hiển mấy chiêu, bức lão lùi nửa bước, lại công thêm một hư chiêu, thân hình lắc nhanh nhảy khỏi vòng chiến, lao về hướng lối ra địa cung.
Mục Hiển không đuổi theo Tôn Loan mà lướt tới Đường Mật dậy, điểm huyệt cầm máu cho nó, rồi đẩy một làn chân khí vào giúp nó ổn định nội tức. Đường Mật cảm giác thân thể dễ chịu hẳn, chỉ vào thân ảnh bám lấy bức tường, lê cái chân bị thương: "Điện giám, đừng tha cho hắn, hắn lấy Huyết Ảnh lưu ly."
Mục Hiển hơi biến sắc, đỡ Đường Mật ngồi vững rồi liền vung tay chụp lấy cổ áo Lý Tam. Hắn tuy trọng thương nhưng sức mạnh kinh nhân, xoạt một tiếng, y phục sau lưng bị Mục Hiển xé rách một miếng to, cả người hắn bổ tới phía trước, ngã nhào xuống.
Mục Hiển liền chỉ trường kiếm vào Lý Tam nằm dưới đất, rít lên: "Nói, ngươi tên gì, ai bảo ngươi trộm Huyết Ảnh lưu ly?"
Lý Tam bĩu môi: "Ta tên Lý Tam, không ai bảo mà ta tự đến."
"Điện giám, hắn biết công phu Thục Sơn." Đường Mật nói.
Mục Hiển nhíu mày, chất vấn: "Ngươi học từ đâu?"
"Tự học, mỗi ngày ta quét dọn đều xem các kiếm đồng luyện võ, xem nhiều là biết thôi."
Cùng lúc, một giọng nói chen vào: "Đại ca, xảy ra chuyện gì? Ai đây?"
Mục Hiển ngẩng nhìn, ở đầu lối vào có một người đang đứng, chính thị đệ đệ song sinh Mục Hoảng có gương mặt giống hệt lão, liền bảo: "Kẻ trộm Huyết Ảnh lưu ly, tựa hồ là tạp dịch Ngự Kiếm đường."
Trong lúc nói, Mục Hoảng đã đến trước mặt Đường Mật và Mục Hiển, hơi cúi xuống quan sát Lý Tam, rối quay lại bảo Mục Hiển: "Đệ biết hắn là ai."
"Hả, là ai?" Mục Hiển hơi kinh ngạc, hỏi.
"Hắn là…" Mục Hoảng chưa dứt lời, đột nhiên xuất thủ, tống mạnh một chưởng vào ngực Mục Hiển, thân thể Mục Hiển như lá khô dạt về phía sau, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đường Mật thấy tình cảnh đó, kinh ngạc đến nỗi không thốt thành tiếng, ngẩn ra nhìn hai người, hoàn toàn không biến nên phản ứng thế nào.
Hai người đó, một đen một xám, hai gương mặt giống nhau đều giận dữ, hồi lâu không nói gì.
"Không ngờ ngươi lại thật sự xuống tay với ta." Sau rốt Mục Hiển lên tiếng.
"Ta cũng không ngờ ngươi lại phòng bị ta." Mục Hoảng cười nhạt lắc đầu: "Tiếc rằng dù ngươi vận khí chuẩn bị sẵn nhưng một chưởng đó vẫn thương tổn được ngươi."
"Đúng, là ta nhìn nhầm ngươi, không ngờ ngươi hạ thủ nặng như thế." Gương mặt Mục Hiển hơi đỏ lên, tựa hồ nội tức bất ổn.
"Vốn không chỉ thế, nhưng ta vẫn e dè võ công của ngươi, sợ xuất thủ nhẹ thì sau này không còn cơ hội." Mục Hoảng lại hỏi: "Sao ngươi lại nghi ngờ? Từ khi nào? Quả thật ngươi thâm tàng bất lộ." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Ngươi khổ tâm sắp đặt như vậy, lúc hành sự lại cẩn thận, sao ta có thể nhìn thấu. Chỉ tiếc là…" Mục Hiển nói đến đây cố ý dừng lời, tranh thủ thời gian điều chỉnh nội tức.
Mục Hoảng sầm mặt: "Tiếc cái gì?"
"Tiếc là ta quá hiểu ngươi." Mục Hiển trông sang Đường Mật ngồi tựa vào tường, đánh giá tình thế rồi bảo: "Lúc hài tử này nhắc nhở, đích xác ta không lần ra mục đích đằng sau sự việc là gì. Dù hôm nay thấy kẻ ăn cắp Huyết Ảnh lưu ly, ta cũng không lập tức liên hệ với việc xảy ra từ mấy tháng trước, nhưng ngươi lại xuất hiện ở đây. Hoảng à, kẻ muốn lấy được Huyết Ảnh lưu ly nhất trên đời chỉ có ngươi mà thôi."
Mục Hoảng hơi biến sắc: "Ngươi đoán được rồi, sao không xuất thủ?"
Ánh mắt Mục Hiển hơi mờ đi, thở dài gần như không thể nghe rõ: "Vì chỉ là suy đoán, ta hy vọng mình lầm." Lão ngừng một chốc rồi tiếp tục nói: "Ta luôn nhớ lúc ngươi còn nhỏ, chỉ chừng bảy, tám tuổi, vì bị coi là đời sau của tà ma, kết quả có người thả chó đen ra cắn chúng ta, lúc đó ta chỉ làm được một việc là ôm ngươi vào lòng cha chở. Ngươi đã khóc mà nói rằng, đại ca, đệ sẽ báo thù cho huynh. Nhưng sau đó chúng ta gặp con chó ấy bị sa bẫy thỏ trên núi, ngươi lại tha cho nó. Ta vốn cho rằng tận đáy lòng ngươi là trái tim nóng ấm."
Mục Hoảng nghe kể lại chuyện cũ, thần sắc hơi hòa hoãn, khẩu khí vẫn lạnh lùng: "Ta tha cho con chó chỉ vì ta biết đối tượng cần trả thù là chủ nhân của nó. Nhưng sau cũng ta cũng tha cho hắn vì khi ta đủ sức mạnh thì kẻ đó trở nên nhỏ nhoi như hạt bụi trong mắt ta, không đáng cho ta ra tay."
Dứt lời Mục Hoảng từ từ rảo bước đối diện với nam tử áo xám có gương mặt giống y, trong người cùng chảy một dòng máu, cơ hồ là cái bóng dưới dòng nước của y. Ngữ khí y thốt lên đượm tiếc nuối: "Hiển à, ta thật không hy vọng lại đến nước này với ngươi, nhưng ngươi chặn đường ta."
Đường Mật không biết thương thế của Mục Hiển thế nào nhưng hiểu rằng thêm được tí thời gian nào hay tí ấy, liền lớn tiếng: "Tông chủ, ta biết, để ta chết mà hiểu rõ, có được không?"
Mục Hoảng dừng bước, đuôi mắt liếc nó, hỏi Mục Hiển: "Ban nãy ngươi nói hài tử này nhắc nhở ngươi, có phải nhắc là đề phòng ta không?"
"Không, chúng nhắc nhở ta việc về Xích phong tứ dực xà, việc kiếm đồng bị Ảo điệp tấn công và kho thuốc bị mất trộm đều do ai đó giở trò. Bất quá ngươi vẫn cao hơn một nước cờ, ta không tìm ra kẻ chủ mưu là ai." Mục Hiển cố ý kéo dài thời gian: "Việc này chắc ngươi chuẩn bị lâu rồi."
"Không lâu lắm, còn nhớ không, có lần ngươi cùng ta uống rượu, nhắc đến một công dụng không ai biết của Lục âm địch, không chỉ thống chế được yêu vật mà có cả tác dụng với bán yêu, khiến chúng ngủ say hoặc tỉnh lại. Từ lúc đó ta đã bắt đầu tính kế cho việc này."
Đường Mật nghe thấy ba chữ Lục âm địch, nhớ rằng Ngọc Diện từng nói người áo xám ăn trộm vật này. Sau đó nó hỏi nàng ta Lục âm địch có tác dụng gì, Ngọc Diện đáp: "Có năm âm là cung, thương, giốc, chủy, vũ, còn âm thứ sáu chỉ có yêu vật mới nghe được, thành ra Lục âm địch là cây địch để khống chế yêu vật." Lúc đó nó không hiểu gì, cho rằng người áo xám ăn cắp cây địch để khống chế Xích phong tứ dực xà, nhưng việc xảy ra tối hôm lễ thọ Đọa Thiên, Xích phong tứ dực xà đã xuất hiện mấy lần, nên nó không hiểu được. Hiện giờ nó được hai gương mặt giống hệt nhau bổ sung chỗ còn thiếu trong các manh mối, thì chân tướng coi như bày ra trước mặt.
"Hóa ra là thế," nó lớn tiếng: "Mục tông chủ muốn lấy được Huyết Ảnh lưu ly giấu trong kiếm thất, nhưng chìa khóa chỉ chưởng môn mới có, thành ra mới định tìm cách đoạt lấy ngôi chưởng môn. Nhưng ông tự biết võ công không địch nổi Tiêu chưởng môn, biết được Lục âm địch có tác dụng với bán yêu, liền mượn cơ hội điện giám không phòng bị với mình, điện giám lại là người "tam bôi đảo", nhiều lần chuốc say điện giám, ăn trộm chìa khóa địa cung đi lấy Lục âm địch. Ban đầu ông định không chế Xích phong tứ dực xà, để bọn Hoàn Lan lấy được bảo vật khiến các kiếm đồng vào Ảo hải trong ngày mùng một, rồi bị Ảo điệp đả thương. Lần ăn trộm địch đó, ông gặp phải Ngọc Diện, cũng là ngày hoạt sâm chín, ông khiến chúng ngủ tiếp để Thục Sơn không phối chế được Cửu vinh hồi thiên đan, chưởng môn buộc phải vận công cứu người. Lúc tỷ võ, vì ông chuẩn bị trước, công lực khôi phục nhanh hơn người khác, sẽ dễ dàng lên ngôi chưởng môn, lấy được chìa khóa kiếm thất."
Vẻ mặt Mục Hoảng tỏ vẻ thú vị, lần đầu tiên quan sát nó kỹ càng: "Đúng là tiểu nha đầu thông minh, ta vốn cho rằng sự tình bị các ngươi làm loạn chỉ vì xảo hợp, không ngờ ngươi hiểu rõ đến thế. Xem ra ta đánh giá quá thấp mấy tên nhóc các ngươi, nói xem, ngươi còn nhìn ra được gì nữa?"
Đường Mật vẫn không hiểu sao lại dính vào kế hoạch của Mục Hoảng, cũng như vì sao sau cùng lão lại từ bỏ việc tranh đoạt ngôi chưởng môn. Nhưng nó nhận ra lão dừng chân, nhìn nó có phần hứng thú, bèn vắt óc nghĩ ra gì đó kéo dài thời gian: "Ta biết ông không dám thật sự lấy Lục âm địch đi vì biết Mục điện giám có thói quen kiểu tra bảo vật trong địa cung, nếu để ông ấy biết chuyện Xích phong tứ dực xà, vạn nhất sinh nghi có kẻ cố tình thao túng yêu xà thì sẽ xem còn "Lục âm địch hay không. Nên ông bày bố mưu kế, hi vọng hơn hết là khiến mọi sự trông có vẻ ngẫu nhiên, không thể tìm ra chứng cứ. Lần nào ông cũng trả lại cây địch, còn cố tình mặc áo xám, dù ban đêm có bị bắt gặp thì đa số mọi người sẽ cho rằng đấy là Mục điện giám, đúng không?"
Mục Hoảng đến gần Đường Mật thêm một bước, thần sắc khó nhận ra là giận hay vui: "Tiểu nha đầu ngươi thật ra lai lịch thế nào?"
Đường Mật mắng thầm: bà cô ngươi xuyên việt về đấy, ngươi có biết xuyên việt là cái gì không hả, đại thúc cổ đại? Ngoài miệng lại nói: "Không nhớ, được tông chủ Cố Thanh Thành đưa từ trong núi về."
Mục Hoảng cười ha hả: "Nếu đúng thế thì thật ý trời không cho Hoảng này thành đại sự." Đoạn lại nhìn Mục Hiển: "Nhất định ngươi lấy làm lạ sao ta lại bỏ ý tranh đoạt ngôi chưởng môn?"
"Đúng, vì sao? Hại ta lúc đó cho rằng mình suy đoán nhầm lẫn gì đó." Đường Mật nói: "Đằng nào cũng chết, để ta chết mà không mơ hồ."
"Được, để cho ngươi hiểu rõ, lúc ngươi học binh pháp, Diêm Giai Chi có cho các ngươi biết là trong thiên hạ không có tướng quân nào chiến thắng mãi không?"
"Vì dù tính toán thế nào cũng không tính hết được bất ngờ."
"Đúng, bất ngờ." Mục Hoảng hơi cảm thán: "Bất ngờ thứ nhất, ta không ngờ trong đàn Xích phong tứ dực xà lại có một con mang ngọn đèn Ma La vũ, càng không ngờ các ngươi vừa nếm mùi với yêu xà mà lại dám vi phạm lệnh cấm. Kết quả, vốn ta hi vọng việc về Xích phong tứ dực xà chỉ thu hút chú ý của kiếm đồng chứ không phải điện giám của các ngươi, nhưng các ngươi thi triển Ma La vũ trong lúc biểu diễn sư hí, thành thử chưởng môn cũng chú ý. Như thế, nếu liên kết các việc lại, rất có thể mọi người sẽ sinh nghi."
Đường Mật coi như đã hiểu, thầm nhủ nếu Mục Hoảng vì thế mà tức giận, tung một chưởng giải quyết nó thì thật oan uổng.
"Bất ngờ thứ hai, dù thế nào cũng là ta tính sai. Vốn ta tưởng để Tư Đồ Thận lấy cắp Cửu vinh hồi thiên đan của cha hắn rồi thì Lý Tam sẽ dễ dàng lấy cắp. Ai ngờ Tư Đồ Thận lỗ mãng như vậy, tùy tùy tiện tiện sử dụng mất, kết quả nhân lúc lễ thọ Đọa Thiên, Ngự Kiếm đường vắng người, Lý Tam ba lần vào lấy trộm Cửu vinh hồi thiên đan mà không có. Tiểu nha đầu, ngươi không hẳn nói đúng hết, tối hôm lễ thọ ta lấy cắp Lục âm địch vì tạm thời không muốn hoạt sâm xuất hiện, thứ hai là để một kiếm đồng đi đơn lẻ, đánh thức hoạt sâm quanh khu vực kiếm đồng đó tìm rồi hoạt sâm bị tiếng ca dụ ra, ta sẽ phối chế được thuốc. Tiếc là những việc đó đều bất đắc dĩ, cướp sâm trộm thuốc như thế quá nổi bật. Thành ra ta cân nhắc mãi, cho rằng như vậy sễ bị sinh nghi, sau cùng đã bỏ cuộc." Mục Hoảng lại hỏi Mục Hiển: "Ngươi nói xem ta lo lắng có thừa không? Từ lúc tỷ võ chưởng môn là ngươi đã phòng bị ta?"
Mục Hiển gật đầu: "Không sai, tuy không biết là ai đang giở trò nhưng ta cũng có bố trí. Chỉ là ngươi xử lý hay lắm, cố ý khiến Hoàn Lan nhìn thấy người áo xám, nên lúc biết kết quả tỷ võ, thật sự ta hơi nghi ngờ chưởng môn."
Mục Hoảng mất hứng với Đường Mật, lại tiếp lời với Mục Hiển: "Cuối cùng ta thuyết phục được Tôn Loan, bằng không phải giết mấy kiếm đồng này để trút hận. Ngươi xem, đáng tiếc biết bao, nếu không vì những việc đó thì mưu đồ của ta đã thuận lợi hoàn thành, hiện tại chúng ta cũng không phải thế này."
Mục Hiển đáp dứt khoát: "Ngươi sai rồi, sau cùng vẫn sẽ thế này. Dù ngươi dựa vào thân phậm chưởng môn thuận lợi lấy được Huyết Ảnh lưu ly, ta cũng sẽ không để ngươi thoải mái giết chóc. Ngươi biết rõ Đọa Thiên đại nhân chế tạo ra Huyết Ảnh lưu ly có công dụng giám định ai mang ma huyết trên mình nhưng ngài vẫn cất nó đi cũng chỉ vì không muốn kẻ vô tội bị đồ sát. Ngươi làn thế lẽ nào không phải là Ma vương? Đừng đem chiêu bài trừ ác giúp thiện ra làm cái cớ gây dựng vây cánh, như thế thì ngươi ngụy quân tử đến nực cười."
Cả đời Mục Hoảng hận nhất nghe đến hai từ Ma vương, liền nổi giận: "Ngươi và Tiêu Vô Cực cứ ôm lấy mớ lý lẽ cổ hủ đi, rõ ràng ngươi thấy chuyển thế của Đọa Thiên đã chết, hai năm rồi thì còn kỳ vọng gì? Ngươi chống mắt lên mà xem, kết giới ở dãy bậc đá yếu đi rồi, giờ cả ta và ngươi đều mở được. Còn nữa, ngươi có cảm thấy không, sức mạnh ở địa cũng cũng yếu đi. Ngươi không hiểu hả, cứ thế này, thế giới sẽ biến đổi. Hôm nay ta phải làm thế, dù là ngươi chặn ta cũng chỉ có đường chết."
Dứt lời, kiếm của Mục Hoảng được tuốt ra, đâm vào gương mặt y hệt mình với khí thế dời non lấp bể.
Đấy là lần thứ hai trong đời Đường Mật được thấy cao thủ giao đấu. So với lần này, tỷ võ chưởng môn khác nào cuộc biểu diễn điểm tới là dừng. Nó xem hai cao thủ lao qua lao lại vun vút trong thông đạo không lấy gì làm rộng rãi, kiếm phong va nhau chan chát, kiếm khí lạnh lẽo ràn rạt tỏa ra, mới hiểu hóa ra cao thủ liều mạng giao đấu là thế này. Mỗi chiêu công ra đều quyết đoán, phảng phất không cần lối rút lui, chỉ cần một chiêu là chế ngự được địch thủ, một khi bị chặn lại thì chiêu thức sắc bén cực độ đó lại nháy mắt đã biến đổi, hoặc công hoặc thủ, hoàn toàn không ngưng trệ.
Đang lúc nó bị trận đấu giữa hai đại cao thủ thu hút hết tâm thần, vô ý nhìn thấy một thân ảnh vẫn co rúm ở góc tường động đậy, thầm nhủ không ổn, lớn tiếng gọi: "Điện giám cẩn thận."
Nhưng đã muộn, cơ hồ cùng với tiếng kêu của nó, nhuyễn kiếm của Lý Tam đâm vào bụng Mục Hiển. Gương mặt đầy huyết quản nổi vồng lên hiện rõ nụ cười xiểm nịnh, nói với Mục Hoảng: "Tông chủ, tiểu nhân…"
Mục Hoảng không đợi hắn nói hết, vả ngay một cái đích đáng vào mặt hắn, Lý Tam ngồi phệt xuống, máu cùng hai cái răng phun ra. Tiếng gầm giận dữ của Mục Hoảng vang vọng trong thông đạo: "Sao ngươi dám đả thương hắn, sao ngươi dám?"
Lý Tam co rúm người lùi lại, lẩm nhẩm giải thích: "Tiểu, tiểu nhân muốn giúp tông chủ."
Mục Hoảng chưa tan cơn giận, trường kiếm run rẩy chỉ vào ngực Lý Tam, rít lên: "Ngươi là kẻ nào, trước mặt ta ngươi còn chưa có tư cách cầm kiếm, trên đời chỉ mình ta có tư cách giết hắn." Lão nhìn thấy ngực Lý Tam ướt đẫm, vì áo bào màu đen nên thoạt nhìn khó thấy, liền chỉ mũi kiếm vào nơi gồ lên trên ngực hắn, chất vấn: "Việc gì hả, Huyết Ảnh lưu ly đâu?"