Cách lễ thọ hai, ba ngày, Thục Sơn đã vô cùng náo nhiệt. Đường Mật nghĩ thế, nhận ra kỳ thật nó thích náo nhiệt hơn vẫn tưởng nhiều.
Nghe nói cả Phú Nguyên trấn gần đó cũng đầy khách, phòng ốc trên Thục Sơn có thể đem đãi khách đã sử dụng hết rồi, dọc dãy bậc thang đá thường có người lạ lên lên xuống xuống, có người đầy chất giang hồ hào hiệp, có người văn nhã như thư sinh.
Không chỉ thế, Ngự Kiếm đường cũng bị quấy nhiễu hơn bao giờ hết. Tối đó Đường Mật và Mộ Dung Phỉ luyện xong sư hí, trên đường trở về chợt cảm giác trên đầu có chim đêm lướt qua, cả hai ngẩng lên nhìn quanh, chỉ thấy trời đêm thăm thẳm mênh mang, trăng tỏ sao sáng, nửa cánh chim cũng không thấy đâu. Đồng thời nghe thấy từ nóc Tín Thổ điện vang lên tiếng hai người đang đàm luận.
Đường Mật và Mộ Dung Phỉ nhìn nhau, lén đến gần Tín Thổ điện, ẩn mình vào một gốc bách xanh ngàn tuổi nghe lén. Nói là nghe lén, kỳ thật không đúng lắm. Hai người trên nóc vốn không hề nói thầm, tuy không đến mức gào to song giọng nói không hề e ngại bị nghe thấy.
Giọng nữ trầm trầm, mềm mại cất lên: "Hóa ra nhiều năm rồi ngươi không về, năm nay ta cũng đột nhiên nảy ra ý định quay về xem sao."
Giọng nữ này mười phần đặc biệt, không hề trong trẻo uyển chuyển như giọng nữ bình thường, mà trầm trầm trơn tuột, khiến Đường Mật có cảm giác tơ lụa cọ vào da thịt.
Giọng nữ vừa dứt, không khí thoảng mùi rượu thơm ngát, rồi giọng nam tử hùng hậu vang lên: "Ngân Hồ rời Thục Sơn rồi, nơi này còn gì thú vị nữa, quay lại có ý nghĩa gì?"
"Đúng, năm xưa chúng ta còn ở đây, ai ngờ rằng có ngày Tiêu Vô Cực và Mục Hiển lại được mặc áo xám." Nữ tử nói, giọng đầy vẻ khinh miệt.
"Mục Hiển cũng được, dù sao Ngự Kiếm đường cũng là nơi dạy dỗ kiếm đồng, tính cách cẩn thận như y cũng coi là thích hợp. Ngươi coi Tiêu Vô Cực kìa, tính cách vừa hủ lậu vừa thiển cận, trừ võ công cao ra thì còn điểm gì hơn người?" Nam tử nói với giọng có phần không phục.
Nữ tử lại cười: "Ha ha, tiếc là võ công của người ta cao đến mức ngươi không nói gì được nữa." Rồi nàng ta thở dài, tiếp tục cảm khái: "Tiêu Vô Cực, Tư Đồ Minh, Mục Hiển, Mục Hoảng, còn cả thằng nhóc Cố Thanh Thành nữa, năm đó có ai ngờ họ lại là năm nhân vật đầu não của Thục Sơn? Ôi, ngươi xem những người thuộc lớp này, đúng là phong vân biến chuyển."
Lúc đó vang lên tiếng bốp, tựa hồ là tiếng vật gì đó kiểu hồ rượu đập xuống đất vỡ tan, rồi giọng nam tử vang lên: "Đi thôi, Mục Hiển thấy thế sẽ biết chúng ta đến mời y uống rượu, không rõ tiểu tử này hiện giờ còn là Tam bôi đảo nữa không."
"Được, đi thôi." Giọng nữ hơi ngừng lại rồi tiếp tục: "Chà, tiểu quỷ nghe lén, ra đi."
Đường Mật và Mộ Dung Phỉ đều ngẩn người rồi ngoan ngoãn ra khỏi gốc cây, ngẩng nhìn nóc điện, chỉ thấy một nam một nữ đứng trong bóng tối nên không nhìn rõ dung mạo nhưng cả hai đều như cây ngọc trước gió, tà áo bay bay, khí độ đó thoạt nhìn là biết không phải hạng tầm thường.
Nữ tử bảo: "Ngươi coi kìa, coi đi, lại là một đôi tiểu quỷ lén ra đây tặng nhau cỏ Đồng quản. Chà, khiến người ta nhớ lại chuyện năm xưa." Nói đoạn thân hình nàng ta loáng lên như cánh chim bay lên nóc điện, mấy lần nhô lên hụp xuống là biến mất trong bóng đêm.
Nam tử cười nói bám theo, giọng y vang vang giữa trời đêm: "Tĩnh nữ kỳ luyến, di ngã Đồng quản. Đồng quản hữu vĩ, thuyết dịch nữ mỹ." (Trinh nữ yêu mến, tặng ta cỏ Đồng quản, Đồng quản đỏ au, đẹp lòng mỹ nữ)
Người nói vô ý nhưng nhắc đến cỏ Đồng quản khiến Đường Mật không vui. Tuy nó không có ý với ai nhưng trong ngày lễ tặng cỏ oanh oanh liệt liệt, được người khác tặng cỏ luôn là việc đầy quyến rũ và được hoan nghênh cực độ. Những đến giờ nó vẫn chưa nhận được nửa nhánh cỏ nhỏ xíu nào, dù thế nào thì như thế cũng tổn thương đến chút lòng hư vinh của nó. Đường Mật cho rằng nếu chỉ luận dung mạo, Bạch Chỉ Vi không kém đệ nhất mỹ nữ của Ngự Kiếm đường, cũng là đại mỹ nữ Nhạc Nam Phù của Nghĩa Kim điện bao nhiêu, sao tình cảnh lại khác biệt đến thế? Người ta thì nhận hết nhánh cỏ này đến nhanh cỏ khác.
Nghĩ vậy, nó lại nhìn Mộ Dung Phỉ, thầm nhỉ: "Y chắc cũng là nhân vật nhận được nhiều lắm đây." Bèn hỏi: "Còn ngươi nhất định nhận được nhiều nhánh cỏ đỏ lắm nhỉ?"
Mộ Dung Phỉ mỉm cười lắc đầu: "Khẳng định không nhiều như ngươi nghĩ."
"Sao thế?"
"Mấy năm trước còn nhiều, hiện tại ít lắm, vì ta không tặng lại ai, người ta tặng ta làm gì nữa."
Đường Mật nói với khẩu khí nửa đùa nửa thật: "Ngươi không tặng người khác có phải không muốn vì một người mà đắc tội với nhiều người không?"
Mộ Dung Phỉ thoáng ngượng ngùng: "Hóa ra cô nương coi Phỉ này là người như thế."
"Không phải ư? Ngươi lúc nào chả lễ mạo, không đắc tội với ai, không ai không bảo ngươi là người tốt."
"Cô nương thì không phải vậy ư? Cũng long lanh mọi bề."
Đường Mật xòe tay, có vẻ chán nản: "Dù thế cũng làm gì có ai tặng ta nửa cọng cỏ nào."
Mộ Dung Phỉ mỉm cười lắc đầu: "Chuyện đó không can hệ gì đến việc đắc tội với người ta. Ta đoán rằng Bạch Chỉ Vi cũng không nhận được?"
Đường Mật gật đầu.
"Hai cô hả, chỉ nhìn qua cũng thấy là người quá thông minh. Cô thì quỷ kế đa đoan, Bạch Chỉ Vi lại quá sắc sảo, nam nhân đều không thích nữ nhân quá thông minh." Mộ Dung Phỉ nói thẳng.
Đường Mật cười thầm: Thằng nhóc này, được bao lớn mà dám nói nam nhân nữ nhân với tỷ tỷ đây. Nó ngẩng lên, nói với Mộ Dung Phỉ cao hơn mình cả cái đầu: "Sai, trẻ nít mới sợ nữ nhân thông minh, nam nhân chân chính chỉ thích nữ nhân thông minh. Nam nhân càng mạnh mẽ càng thích nữ nhân thông minh."
Mộ Dung Phỉ thoáng tỏ vẻ kinh ngạc rồi nở nụ cười: "Thế này đi, đợi đến khi cỏ Đồng quản héo mà không ai tặng hai cô thì ta tặng. Dù sao con gái cũng không bằng được con trai, ngay cả một nhánh cỏ cũng không nhận được thì không ra gì."
Đường Mật nhận ra cả hai đã đến chỗ chia tay: "Không cần, không cần, hai bọn ta mặt dày lắm, chả thấy có gì không ổn cả." Đoạn vẫy tay với Mộ Dung Phỉ, nhảy chân sáo vào Mai uyển. Sau lưng nó vang lên giọng Mộ Dung Phỉ: "Đường Mật, ngày mai nhớ dậy sớm, phải đến Trùng Dương điện trên Vô Lượng phong chuẩn bị."
Hôm sau, Đường Mật lần đầu tiên lên Vô Lượng phong, nơi chưởng môn Thục Sơn cư ngụ, cùng Bạch Chỉ Vi, Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ được gặp năm nhân vật đầu não của Thục Sơn ngay trước khi trò sư hí bắt đầu.
Chưởng môn nhân Tiêu Vô Cực là một nam tử trung niên mặt vàng, chừng ngoài bốn mươi. Đường Mật cho rằng với giang hồ đệ nhất đại môn phái như Thục Sơn, ngoại hình của Tiêu Vô Cực quá bình thường, cũng còn may là hai mắt y tinh quang nội liễm, khí chất trầm tĩnh ổn định, dù thế nào cũng có phong phạm chưởng môn một phái.
Một người nữa nó chưa gặp bao giờ là cha Tư Đồ Thận, tông chủ Khí tông Tư Đồ Minh. Niên kỷ ông ta không hơn Mục Hoảng, Tiêu Vô Cực bao nhiêu nhưng trông trẻ hơn nhiều. Đường Mật cho rằng người này không thẹn với xuất thân Khí tông thiện nghệ tu dưỡng. Sắc mặt ông ta hồng nhuận, trước ngực phất phơ năm chòm râu dày công giữ gìn, cộng thêm màu áo nguyệt bạch đặc thù của Khí tông, nhìn vào rất đậm vẻ tiên phong đạo cốt.
Cố Thanh Thành và Mục Hiển thấy Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ mời Đường Mật cùng Bạch Chỉ Vi làm đuôi sư tử thì đều có vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì. Mục Hiển đợi bốn đứa bái kiến chưởng môn và các vị tông chủ rồi mới bảo: "Hôm nay nhiều tân khách, ngay cả Thanh Nguyên tự cũng phái Huyền Trí đại sư dẫn đệ tử đến dự, các ngươi phải toàn lực biểu diễn cho tốt, cho họ thấy hài tử của Ngự Kiếm đường chúng ta xuất sắc thế nào."
Mộ Dung Phỉ thay mặt đáp: "Nhất định không phụ kỳ vọng của chưởng môn, điện giám và các vị tông chủ." Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Lúc đó Tiêu Vô Cực mới từ tốn lên tiếng: "Tên con và Hoàn Lan thì ta đã nghe nói đến. Hi vọng trò sư hí hôm này không chỉ khiến tân khách vui vẻ mà khiến võ lâm thiên hạ chứng kiến đệ tử xuất sắc nhất lứa này của Thục Sơn chúng ta là thế nào. Được rồi, chuẩn bị đi."
Bốn đứa vâng lời, đi ra hậu điện.
Đi xa rồi mà Đường Mật vẫn có cảm giác ai đó đang nhìn, ngoái lại còn thấy năm nhân vật đầu não đứng đó, chỉ là diện mạo mơ hồ, nhờ vào màu áo khác nhau mới nhận ra từng người.
Nhưng màu xám có đến hai người, trong lòng nó mơ mơ hồ hồ cảm giác được có gì đó quan trọng ẩn chứa trong đó.