Lúc Đường Mật và Bạch Chỉ Vi về đến cửa Mai uyển, thấy điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển đi tuần tra, đứng ở cửa nói mấy câu với Tần ma ma của Ti viện rồi mới đi về phía Tùng uyển.
Đường Mật nhìn theo bóng áo xám của Mục Hiển, chợt tỏ ra tỉnh ngộ: "Ái chà, ông ta có chứng cớ vắng mặt."
Bạch Chỉ Vi đã quen nghe nó nói nhăng nói cuội, nên bình thản bảo nó giảng giải cho mấy từ ở thời không khác mà cô bé không hiểu nổi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Mục điện giám mỗi tối đều đi tuần khắp các nơi, chúng ta chỉ cần đi hỏi xem tối qua ông ta có đi tuần không là chí ít cũng chứng minh được Mục điện giám không phải người áo xám rồi." Đường Mật tỏ vẻ vui mừng, cặp mắt tròn sáng rực, hoàn toàn giống với trẻ con giải đáp được câu đố.
Kỳ thật nó chưa từng xử lý vụ án nào, những vụ phá án đăng trên báo cũng hiếm khi đúng với sự thật, nên tuy nó nói mồm mà trong lòng rối bời, giờ đột nhiên tìm được phương hướng lần theo, cũng như trong đêm tối mịt mùng không trăng sao, chợt thấy sao băng lóe qua trong nháy mắt, tuy không phải là ánh sáng nhưng cũng coi như không hoàn toàn chìm trong đêm đen vô vọng.
Bạch Chỉ Vi nhìn bạn, cảm giác gương mặt không giấu nổi niềm vui kia đầy khí chất trẻ con, liền cười bảo: "Được, ngày mai chúng ta đi nghe ngóng. Đường Mật, thế này mới đúng, người mới giống trẻ con. Không hiểu ngươi gặp phải chuyện gì mà ngày thường tinh ranh quá."
Đêm đó Đường Mật rúc trong chăn, nửa mê nửa tỉnh tự hỏi: "Ta ở chốn này, liệu có thật sự trở thành trẻ con không?"