Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 146-147: Không phải một mình

Trước Sau

break

Các thiếu niên lao vào bóng tối, lướt nhanh trong cơn gió se lạnh lúc cuối hạ đầu thu. Ma La vũ quả thật là võ công giữ mạng tuyệt diệu, lúc đầu, cả toán còn cảm thấy sau lưng có người truy đuổi nhưng sau đó chỉ còn tiếng gió rít bên tai.

Cứ thế lao lên dãy bậc đá ở Vô Lượng phong, Đường Mật chợt nhận ra điểm bất thường, hô to: "Đừng chạy nữa." Những người khác vội dừng bước, kinh ngạc quay lại nhìn nó.

Đường Mật ổn định hơi thở: "Chúng ta không thể cứ thế này đến Vô Lượng phong, ý đồ quá rõ ràng."

Thần sắc Mộ Dung Phỉ hơi biến đổi, nhìn đường đi nói: "Đúng, sau lưng không còn truy binh, hình như hơi bất thường."

Đường Mật nhìn tứ bề, khu rừng hai bên dãy bậc đá xào xạc trong gió, dù có người tiếp cận từ trong rừng cũng sẽ bị che mất âm thanh, lòng nó lạnh buốt: "Nếu truy binh đoán được ý đồ của chúng ta, chặn lối ở con đường xuyên rừng thì hỏng bét. Chúng đã tìm được cách đột phá kết giới Ngự Kiếm đường thì kết giới ở dãy bậc đá cũng không còn an toàn nữa. Chúng ta không thể chạy ở đây, không có gì che chắn, e rằng là nơi mất an toàn nhất."

Dứt lời, cả nhóm nghe thấy phía trước vang lên tiếng cười khẽ, bất giác cùng lùi nửa bước, giơ kiếm ngang ngực phòng bị. Phía trên dãy bậc đá xuất hiện một người bịt mặt mặc áo dạ hành đen, phân thủy thích màu bạc trong tay tỏa lam quang lạnh lẽo dưới trăng, người đó bật cười: "Coi như thông minh, tiếc là tỉnh ngộ quá muộn. Tiểu cô nương đầu lĩnh này ban nãy chạy như ruồi nhặng quả thật khả ái."

Giọng nói xem ra vẫn còn thiếu niên, Đường Mật thầm hối hận, biết kinh nghiệm lâm chiến không đủ, giờ không thể chịu nhún được, liền thẳng lưng lên nói: "Thế thì sao, hâm mộ công phu khinh thân của Thục Sơn hả? Bọn ta thích đi đường lớn chứ không giống tà ma oai đạo, làm việc gì cũng bịt mặt, giấu giấu diếm diếm."

Thiếu niên hừ lạnh: "Cho người chết thấy mặt Huyền Phong ta đây cũng không sao." Đoạn giơ tay gỡ khăn che xuống. Quả nhiên là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, sắc mặt đen xì, mắt phượng hơi xếch lên, mày liễu cau lại như dao, sát khí ngút ngàn.

Không đợi Đường Mật lên tiếng, Hoàn Lan cướp lời: "Người chết tất nhiên không cần che mặt." Đoạn y cung kiếm tấn công, kiếm của y nhanh mà lặng lẽ, Huyền Phong cảm giác được hơi lạnh thì kiếm đã đến trước mặt, cũng may phân thủy thích của hắn là binh khí ngắn, xuất chiêu nhanh hơn trường kiếm, bèn vung tay phải che mặt, chặn được nhát kiếm. Trên phân thủy thích có cơ quan, ấn xuống là song thích tách thành hai cái riêng rẽ, Huyền Phong vừa chặn đòn thì tay trái cũng đón lấy ngọn thích rơi xuống trả đòn Hoàn Lan. Hoàn Lan không ngờ đối thủ trong khi miễn cưỡng tiếp chiêu còn có thể đồng thời công kích, lòng cũng lạnh buốt, kiếm pháp của y cao siêu, nhát kiếm này tuy có vẻ dốc toàn lực nhưng thật ra vẫn chừa lối phòng ngự, xoay cổ tay chặn chiêu thức của Huyền Phong.

Huyền Phong vốn cho rằng chỉ truy kích ba kiếm đồng, nhận ra là những năm đứa nhưng đều còn nhỏ nên hắn không để tâm, nào ngờ gặp phải cao thủ, bèn không dám khinh địch, song thích trên tay xoay tít giao đấu với Hoàn Lan. Kiếm pháp của Hoàn Lan tuy tinh nhưng vì cận chiến với đối thủ sử dụng binh khí ngắn nên y không chiếm được thượng phong, lúc nào cũng phải đề phòng song thích, sau mấy lần liền nhận ra võ công của mình tuy cao hơn nhưng bị hạn chế, định cách xa một chút, không ngờ Huyền Phong vừa đấu vừa lùi, y thầm mừng rỡ, kiếm kiếm nối nhau xuất ra.

Đường Mật thấy chỉ năm, sáu chiêu mà Hoàn Lan đã bức Hoàn Lan lùi lên trên, cho rằng Huyền Phong chịu lép quá sớm, nó nghiêng đầu nhìn thấy trên bậc đá hắn lùi qua tựa hồ có ánh ngân quang, liền hiểu ra gọi to: "Bậc đá có Ẩn chu ti." Đoạn phóng phi kiếm ra. Bạch Chỉ Vi, Trương Úy, Mộ Dung Phỉ gần như đồng thời ném phi kiếm cứu người.

Lúc đó tấm lưới Ẩn chu ti ở dưới đất bay lên rồi chụp xuống Hoàn Lan, bốn đạo kiếm quang sắp hất bay tấm lưới thì một cái búa bay ra chặn ngang đường bốn cây phi kiếm. Ngự kiếm thuật của Trương Úy, Bạch Chỉ Vi, Đường Mật đều không cao, phóng kiếm ra rồi là không khống chế được, bị cái búa đánh rớt hết. Mộ Dung Phỉ đảo bàn tay, Bách Vũ kiếm xoay vòng trên không tránh khỏi cái búa, mắc vào tấm lưới, y giơ tay hất bay tấm lưới đi.

Hoàn Lan cảm nhận được sợi tơ mỏng mảnh những bền chắc lướt qua má, má nhói lên, hiểu ngay da mặt đã bị cào rách, tuy không bị trói nhưng lửa giận bốc lên trong lòng, vung kiếm tấn công Huyền Phong, kiếm kiếm đoạt mệnh, bất tri bất giác sử dụng Phá Quang kiếm pháp.

Bốn thiếu niên còn lại triệu hồi phi kiếm, thấy ngay một thiếu niên cao lớn cầm búa đứng trên dãy bậc đá, như hòn núi nhỏ ngăn cách thị tuyến, hoàn toàn cách tuyệt bốn đứa và Hoàn Lan. "Thanh Ngưu, mấy tên còn lại giao cho ngươi." Sau lưng thiếu niên cầm búa vang lên giọng Huyền Phong.

"Được." Thanh Ngưu đáp, vung búa lên chém xuống như thiên thần giáng thế.

Mộ Dung Phỉ vốn định dùng Bách Vũ cắt đứt Ẩn chu ti nhưng mấy sợi tơ này cơ hồ có sinh mệnh, trăm ngàn sợi quấn lấy thanh kiếm, nhất thời không thể hất đi, kề xuống đất cắt cũng không đứt. Thanh Ngưu tấn công tới, y mặc kệ kiếm vẫn bị tơ quấn, vung lên chặn lại, quát bọn Đường Mật: "Ta và Hoàn Lan chặn chúng, các ngươi vòng qua rừng lên núi báo tin đi."

Đường Mật thấy võ công Huyền Phong và Thanh Ngưu kém hơn Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ một chút liền yên tâm bảo: "Đề phòng Ẩn chu ti của chúng." Đoạn dẫn Bạch Chỉ Vi và Trương Úy lao mình vào vạt rừng rìa dãy bậc đá. Nó lo lắng truy binh phía sau đoán được ý đồ sẽ đuổi theo nhanh nên đi sau trong rừng một đoạn rồi mới hướng lên đỉnh núi. Lúc này cây cối trong rừng tươi tốt nhất, không có đường hiện rõ để đi, ba đứa chỉ còn cách vung kiếm chặt cây tiến bước, chừng được một ném hướng, khi Bạch Chỉ Vi chém vào một bụi gai, tựa hồ nhìn thấy vật gì đó lóe lên, trực giác cho cô biết có điều bất thường, giơ kiếm lên nhìn rồi kêu khẽ: "Ẩn chu ti."

Chưa dứt lời thì một nữ tử cười khanh khách: "Bị phát hiện rồi, còn tưởng là sẽ thần bất tri quỷ bất giác bao vây các vị." Đường Mật giật mình, cho rằng nữ tử phá kết giới đã tới, cao thủ như thế dù ba đứa liều mạng cũng không đấu lại. Dưới gốc đại thụ cách đó không xa, một thiếu nữ trạc tuổi Huyền Phong, mặt trái xoan mắt hạnh, dưới khóe mắt vẽ một đóa hoa mai đỏ, cũng có nét quyến rũ.

Thiếu nữ đó uể oải tựa vào gốc cây: "Huyền Phong sắp xếp quả nhiên tuyệt diệu. Ta vốn tưởng bố trí nhiều Ẩn chu ti trong rừng thì phiền hà lắm, không ngờ mới làm xong thì các ngươi đã tới, không để ta được nghỉ tí nào, định khiến người ta mệt chết hả."

Đường Mật hiểu ra rằng Huyền Phong và Thanh Ngưu chặn năm đứa để thiếu nữ có thời gian giăng lưới trong rừng, đề phòng cả nhóm đi vòng lên núi. Trong lòng nó còn một việc chưa thông, cố ý dùng giọng cười nhạo hỏi: "Đừng khoác lác, khu rừng rộng thế này, ngươi sao biết ta chạy đến chỗ nào? Bố trí cái gì hả, rõ ràng ăn may thôi."

Thiếu nữ trên cây cười: "Chưa từng giết tiểu muội muội nào khả ái thế này, được rồi, để muội chết được nhắm mắt, Ngọc Dương tỷ tỷ sẽ cho muội biết ảo diệu trong việc này."

Ba thiếu niên thấy thiếu nữ tự xưng là Ngọc Dương cũng chỉ lớn hơn mình ba, bốn tuổi mà nói đến chuyện giết người bằng giọng nhẹ tênh như thế, lòng đều lạnh buốt, Ngọc Dương nói tiếp: "Các vị tưởng Ẩn chu ti là tơ thường hả, sai lầm rồi, là yêu vật có thể tự sinh trưởng, tất nhiên cũng biết tìm bạn, ta chỉ cần rải khắp rừng thì chúng sẽ tự tìm được các vị, thử nhìn chân tiểu tử kia là biết."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn xuống chân Trương Úy, một sơi tơ mong manh cuốn lấy gót gã, đêm nay họ toàn thấy Ẩn chu ti lớn cỡ sợi dây buộc, sợi tơ này lại mảnh như sợi tóc, nếu Ngọc Dương không nhắc thì không thể nhận ra. Trương Úy cuống lên, đưa tay kéo sợi tơ, Đường Mật nhớ ban nãy Mộ Dung Phỉ không cắt đứt được, Hoàn Lan vị quét qua cũng thụ thương thì hiểu sợi tơ này chắc như thép, vội bảo: "Cẩn thận." Không ngờ Trương Úy kéo đứt được. Ngọc Dương ở trên cây lắc đầu: "Đúng là bắt nạt kẻ yếu, nếu ba sợi Ẩn chu ti bện lại với nhau thì ngươi dứt thử xem có đứt ngón tay không."

Lúc đó Đường Mật mới hiểu Ẩn chu ti hóa ra mềm như bông, một sợi thì mỏng mảnh nhưng khi kết lại cực kỳ bền chắc, chỉ là dễ dàng bị nhìn ra ma thôi, liền tỏ ra không phục: "Nếu chập ba sợi lại lẽ nào bọn ta còn không nhận ra, để cho các ngươi ám toán chắc?"

"Tùy các ngươi nói gì cũng được, không còn sớm nữa rồi, tỷ tỷ không thừa hơi tranh cãi, mau chịu chết đi." Ngọc Dương nói đoạn vung hai tay, mấy chục sợi Ẩn chu ti trong veo trút xuống như mưa.

Đường Mật biết Ẩn chu ti là yêu vật, không dám chạm vào, thi triển phong thuẫn che kín đỉnh đầu. Ẩn chu ti bị phong thuẫn gạt xuống đất thì lại bật lên tấn công, Trương Úy và Bạch Chỉ Vi vung kiếm chống đỡ, như đồng thời kịch chiến với mấy chục con rắn, kiếm chém lên Ẩn chu ti không đứt, chỉ gạt bắn đi được, nhưng bị gạt bắn xong thì mấy sợi tơ lại vút tới. Đường Mật gia nhập vòng chiến, vừa đánh vừa nói với Trương Úy: "Đầu to, hao sức thế này sau cùng chúng ta sẽ thua, ngươi mau dùng Ảo Loạn bát kiếm, ta và Chỉ Vi che cho. Yêu vật cũng phải có cảm quan, hỗn loạn cảm rồi thì chờ coi chúng đấu với bọn ta thế nào."

Ngọc Dương đứng trên cây xem ba thiếu niên đấu say sưa với mấy chục sợi Ẩn chu ti, lấy làm thú vị, nhưng không hiểu sao đột nhiên biến thành thiếu niên đó một mình chịu trận, hai thiếu nữ chỉ tham gia khi gã không kịp bố phòng, lẽ nào hai thiếu nữ không đủ nội lực? Xem thêm một chốc thì Ẩn chu ti lúc trước còn tấn công theo đúng lề lối giờ loạn xạ như đàn nhặng, thầm kêu không ổn thì mấy chục sợi tơ đã mất đi chiến lực, bèn vung hai tay bắn thêm mấy chục sợi nữa.

Đường Mật đang dốc toàn lực bảo vệ Trương Úy, không ngờ trên đầu bị một dải mưa tơ trút xuống, vội dùng phong thuẫn chặn lại, mắng: "Nha đầu đáng chết, trên mình ngươi có nhiều thứ quỷ quái thế này, lẽ nào ngươi là yêu quái."

Ngọc Dương cười hì hì: "Gần như thế, Ẩn chu ti ký sinh trong thân thể tỷ tỷ, hòa thành một thể rồi, muội muốn gọi tỷ là yêu quái cũng được."

Đường Mật cả kinh, nếu Ngọc Dương không nói láo thì không hiểu ả còn phát ra được bao nhiêu sợi Ẩn chu ti, Ảo Loạn bát kiếm của Trương Úy cực kỳ tiêu hao tâm lực, không thể kéo dài, nó bèn nói: "Chỉ Vi, đầu to, bày kết giới." Đoạn đẩy lùi Ẩn chu ti, chớp thời gian nắm tay nhau hợp lực bàu ra một tiểu kết giới vây quanh ba đứa. Thông qua, kết giới vô hình, vô số Ẩn chu ti đan thành lưới dính vào kết giới, hút lấy sức mạnh. Ngọc Dương nhảy từ trên cây xuống, đi một vòng rồi cất tiếng: "Thế nào, không đánh nữa hả? Ẩn chu ti tuy không lợi hại như tỷ tỷ nhưng không cần nhiều thời gian cũng hút được hết sức mạnh của các ngươi, đừng hao phí sức lực duy trì kết giới, đằng nào cũng bị hút cạn."

Bạch Chỉ Vi có phần bất an nhìn Đường Mật, hỏi: "Tính sao bây giờ?"

"Chúng ta cố gắng một lúc nữa, còn hơn hao phí tâm lực vào Ảo Loạn bát kiếm, chỉ cần đợi Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đến là được, võ công của họ cao hơn đối thủ, nhất định sẽ thắng." Đường Mật đáp.

Ngọc Dương ngửa mặt cười vang: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ chưa bảo muội Huyền Phong và Thanh Ngưu cũng là yêu quái như tỷ nhỉ?"

Ba người bọn Đường Mật tại Triệu cung từng thấy Hoa Tuyền và Hoa Anh thảo luận về tà thuật kết hợp giữa người và yêu vật, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đã thấy Thích quỷ, gần đây đọc nhiều sách vở về tà thuật nên không chấn kinh trước việc ba người nhóm Ngọc Dương có yêu vật ký sinh trên người, chỉ lo Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ có ứng phó được không. Đường Mật khó xử, không biết nên kiên trì phòng thủ trong kết giới, đợi Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đánh lùi đối thủ rồi đến tìm hay xông ra tiếp tục chiến đấu. Nếu cứ cố thủ, ba đứa sẽ phải liên tục tiêu hao tâm lực để duy trì kết giới, kéo dài mà viện binh không tới thì chỉ còn cách dốc hết tâm lực, dựa vào võ công nganh tiếp. E ngại lớn nhất khi xông ra là phải tìm cách khắc chế Ẩn chu ti, võ công ba đứa không sánh được với Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, nếu không nhanh chóng giết được Ngọc Dương tất phải đấu với mấy trăm sợi tơ, cuối cùng cũng kiệt lực mà chết. Nó tính toán hồi lau, thấy Ẩn chu ti của Ngọc Dương không lợi hại như của nữ tử phá kết giới Ngự Kiếm đường, kết giới của nó bày ra không tổn hại bao nhiêu, liền quyết định hạ thủ.

Để giảm hao tốn công lực, cả ba ngồi xuống đất nhắm mắt tĩnh tâm. Đường Mật xâu chuỗi lại nhưng việc xảy ra trong tối nay, chợt hiểu rõ dần. Không biết bao lâu sau, chợt nghe giọng Hoàn Lan: "Bọn ta đến rồi." Cả ba vui mừng, đồng thời mở mắt ra, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ sóng vai đứng cách chừng bảy, tám bước, trời chưa sáng hẳn, sương sớm nhàn nhạt mới giăng, bóng dáng hai người có phần không chân thật.

Đường Mật vừa định gọi hai người, chợt nhận ra không ổn, gọi khẽ: "Chỉ Vi, đầu to, tăng lực duy trì kết giới."

"Sao thế, Đường Mật?" Bạch Chỉ Vi hỏi, tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Đường Mật nhìn hai thiếu niên: "Các ngươi đã bao giờ thấy Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đứng gần như thế bao giờ chưa, lại còn nói là bọn ta đến rồi nữa." Bạch Chỉ Vi cũng thấy như vậy, tuy năm đứa thường đi cùng nhau nhưng Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ luôn giữ khoảng cách, nếu cự ly cách xa hơn chút nữa, đồng thời Hoàn Lan nói: "Ta và Mộ Dung Phỉ đến rồi" thì mới hợp lý, nguyên nhân xuất hiện tình cảnh lúc trước nếu không vì hai người hợp lực chiến đấu, tan hết hiềm khích thì là --- Bạch Chỉ Vi nhớ đến cảnh toán người bịt mặt dùng Ẩn chu ti khống chế người khác, liền tỉnh ngộ kêu to: "A, họ bị Ẩn chu ti khống chế."

Trong bóng tối phía sau Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ vang lên tiếng cười ha hả, Huyền Phong cùng Thanh Ngưu bước ra, Huyền Phong kéo sợi tơ: "Đúng là không thể coi thường người Thục Sơn, ta vốn tưởng hai tiểu tử nay khó chơi như thế là hiếm thấy, không ngờ còn tiểu nha đầu thông minh thế này."

Viện binh bị chế trụ, Đường Mật không còn chỗ dựa đâm ra sinh lòng quyết tuyệt, nhìn ba thiếu niên bị yêu vật ký sinh ở ngoài kết giới, nghiêm sắc mặt bảo Bạch Chỉ Vi: "Chỉ Vi, còn nhớ chúng ta cùng đọc trong sách cách yêu vật ký sinh không? Chủ nhân tự tổn thương dâng lên máu tươi, cam tâm cầu xin yêu vật ký sinh, lấy thân nuôi yêu vật."

Bạch Chỉ Vi không hiểu vì sao lại nhắc đến việc đó vào lúc này nhưng vẻ mặt Đường Mật chưa bao giờ nghiêm túc thế, biết rằng nó có hàm ý quan trọng: "Nhớ, Đường Mật, ngươi định làm gì?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đường Mật kéo Trương Úy, nói khẽ với hai đồng bạn: "Nghe cho rõ này, nhất định phải làm theo lời ta, không được sai sót. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, các ngươi đồng ý không?"

Thấy ngữ khí của nó như vậy, cả hai gật đầu. Nó nói tiếp: "Chốc nữa ta sẽ có cách dẫn hết Ẩn chu ti đến chỗ ta. Không còn Ẩn chu ti, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ sẽ thoát được khống chế, lúc đó hai ngươi và họ chia ra đối phó với địch nhân, quyết không để chúng có cơ hội tấn công ta. Trương Úy, ngươi dùng Ảo Loạn bát kiếm đối phó Ẩn chu ti, kiếm pháp này có thể phong bế năng lực cảm nhận ngoại giới của mọi sinh linh, Ẩn chu ti sẽ biến thành đàn ruồi nhặng bay lung tung, khi đó Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ vốn võ công cao hơn địch nhân, nhất định chúng ta sẽ thắng."

Bạch Chỉ Vi hiểu ngay: "Lẽ nào ngươi định để mấy yêu vật ký sinh, không được."

Đường Mật bật cười: "Vẫn là thần tiên muội muội thông minh, theo sách thì yêu vật kí sinh trên mình một người lâu dài, tinh khí của người đó mất dần, nếu có người mới đồng ý dâng lên thân thể thì chúng nhất đinh vui vẻ lắm."

"Không được, sau đó ngươi sẽ ra sao?" Trương Úy cự tuyệt. "Ngốc thật, ta lại chịu để mình thiệt hả?"

Đường Mật cố ý mỉm cười nhẹ tênh: "Người và yêu vật muốn kết hợp ổn định cần hơn tháng trời, chỉ cần các ngươi thắng, Thuật rông sẽ có cách giúp ta trừ khử yêu vật, hơn nữa còn người Xích Ngọc cung, họ không thể trơ mắt nhìn ta biến thành nhân yêu." Đường Mật định giảm căng thẳng cho bầu không khí, nhấn mạnh hai chữ "nhân yêu", thấy hai hàng mi trước mặt vẫn nhíu chặt, biết rằng họ không hiểu, liền an ủi vỗ vai Trương Úy: "Nhất định phải thắng, thắng rồi chúng ta mới cứu được tất cả."

"Không được, không thể dùng cách đó." Bạch Chỉ Vi lại cự tuyệt.

Không ngờ Trương Úy kéo tay cô, nói đầy chém đinh chặt sắt: "Dùng cách đó đi, nhất định có thể thắng."

Khoảnh khắc đó, Bạch Chỉ Vi cơ hộ bị giọng nói kiên định của gã mê hoặc, môi mấp máy nhưng không nói gì. Đường Mật bỏ kết giới, không để Bạch Chỉ Vi ngăn cản, đưa Vị Sương lên cổ tay cắt khẽ, máu trào như suối, nó cất giọng như tụng niệm: "Ta tự nguyện lấy máu thịt mình nuôi dưỡng máu thịt ngươi, lấy tinh khí mình nuôi tinh khí của ngươi."

Sát na sau, vô số Ẩn chu ti như ngàn vạn đạo quang mang từ nhóm Huyền Phong xạ vào Đường Mật, chui qua vết thương trên cổ tay nó. Đường Mật không thấy đau, cảm giác như ngàn vạn con rắn đang ngọ nguậy ở vết thương khiến cơn đau tê cứng lại, nó nhìn xuống vai, huyết quản nổi hẳn lên, hiện rõ màu tím lam, không biết vì Ẩn chu ti tiến vào thân thể khiến huyết quản phồng lên hay bản năng thân thể bài xích dị vật.

Tình cảnh đó quả thật rợn người, Đường Mật biết không thể do dự, trong sách có nói lấy thân nuôi yêu vật thì quan trọng là khi yêu vật tiến vào cần giữ tâm thái hoàn toàn tự nguyện, rũ bỏ toàn bộ đề kháng về tinh thần, bằng không người và yêu quái bản chất khác nhau, yêu vật khó lòng tiến vào thể nội con người, cảm giác của chúng sắc bén, phát hiện ra là sẽ không phí tinh lực tiến vào nữa.

Nó nhắm mắt, hít sâu một hơi để bản thân thả lỏng hơn. Bản thân nó cũng thấy kỳ quái, thứ khiến nó yên tâm không phải thắng lợi của bằng hữu mà là lòng tin dù thế nào, mặc cho Cố Thanh Thành có thân phận gì thì y cũng không đời nào để nó và yêu vật hợp thể, nhất định sẽ nghĩ cách đuổi hết yêu vật đi.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc