Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 144

Trước Sau

break

Nước hồ tuy có vẻ tà môn nhưng mấy đứa đều biết trong khoảnh khắc sau cùng Vương Lẫm muốn qua tà thuật giải quyết vấn đề nên không thấy kinh ngạc. Đến bên hồ, Đường Mật thuận tay lấu một cành cây khô chọc xuống nước, xuống được hai thước liền chững lại, nó nhìn chúng nhân: "Bên trên là nước, phía dưới là kim thủy."

"Ngũ hành trận có rất nhiều tác dụng, Ngũ hành trận này có tác dụng gì?" Mộ Dung Phỉ hỏi.

"Phải xem dưới mặt nước trấn áp thứ gì đã, mấy viên đá này tựa hồ đều là vẫn thạch có thể phát ra năng lượng kinh nhân, hơn nữa vạn năm không đổi nên ta đoán rằng trận pháp này để trấn áp sức mạnh nào đó hoặc phát ra sức mạnh nào đó." Đường Mật cần đĩa đèn lên: "Đây là quang dẫn cho thuật Phách thủy." Nó móc đồ đánh lửa ra châm vào nọn nến trong đĩa đèn, chợt kêu lên kinh ngạc: "Không còn nhiều nến nữa."

Cả nhóm liếc nhìn, không phải rồi, ngọn nến đỏ trong đèn cao không đấy ngón tay cái, tất cả vẫn nhớ hiếm khi đốt ngọn nến lên, lúc xưa mỗi đem học Ma La vũ cũng không dùng mất bao nhiêu nến.

Cả nhóm không chú ý còn lại bao nhiêu nến nên đành đoán mò. Bạch Chỉ Vi nói: "Có phải người lấy được ngọn đèn này ngốc, đốt lên nhiều lần mới học được?"

"Có thể có người đã động đến đĩa đèn rồi. Nhóm Tiêu chưởng môn lần đó muốn Ngân Hồ để ngọn đèn lại, chứng tỏ họ đều biết cách ra vào lăng mộ chứ không chỉ riêng Ngân Hồ biết. Có lẽ như thế để dễ dàng lấy đèn." Hoàn Lan cũng như bọn Đường Mật, chưa quen gọi Tạ Thượng là chưởng môn.

Đường Mật lại nhìn ngọn nến đỏ đến phát ngốc, chợt lắc đầu: "Không nghĩ nữa, làm việc quan trọng đã." Đoạn nó đốt đèn, giơ lên bằng tay trái, tay phải vẽ phù chú lên không, thầm niệm khẩu quyết, ngưng tụ tâm lực, thi triển thuật Phách thủy.

Nước hồ phẳng lặng chợt tách làm đôi, dâng thành hai bức tường cao chừng mười trượng, lộ ra một lối đi hẹp hướng xuống dưới. Đường Mật giơ đèn đi xuống, ánh đèn chiếu lên bức tường nước trong suốt ánh lên quầng sáng kim thuộc màu đỏ pha bạc, bóng người múa trong ánh đèn, đầu nghiêng lên phiến kim thuộc lạnh lẽo. Yêu dị như quỷ mị loạn vũ.

Pháp thuật này chỉ đủ cho một người thông qua, những người khác đành đợi trên bờ. Nước hồ khép lại sau lưng nó, thoáng sau đã yên tĩnh như ngọc. Trương Úy lo lắng, tuốt kiếm đâm xuống nước, quả nhiên chỉ được hai thước là bị ngăn lại, tựa hồ gặp phải vật gì đó cứng rắn, thân kiếm rung lên, phát ra tiếng ong ong. "Thật ra Đường Mật lại đi vào một nơi cứng như đá," thiếu niên kinh thán.

Bản thân nó cũng thấy kỳ dị, bức tường nước phía sau khép lại, che kín thinh không đầy sao, nhưng ánh trăng vẫn xuyên qua nước hồ trong vắt rọi xuống. Có lúc nó cảm giác bản thân đang đi trong thể rắn, thân thể như làn khói hư vô xuyên qua được bất kỳ thực thể nào, thoáng sau lại thấy xung quanh là hư vô, chính nó là thực thể cứng như kim cương.

Đi trong cảm giác thay đổi như thế quên cả thời gian, sau cùng nó đến đáy hồ, dựa vào ánh đèn thấy năm con yêu thú đứng trước mặt. Chúng bất động, nhưng giữ nguyên tư thế như vẫn sống. Đường Mật không nhận biết toàn bộ, chỉ biết một là con lợi xỉ mã, còn con rắn mang mai rùa là huyền vũ.

Giữa năm con yêu thú kê một cái giường ngọc màu mỡ đông, trên giường có một thi thể nữ tử mặc chiến bào nhưng đã cởi khôi giáp. Vì bị kim thủy cách tuyệt với ngoại giới, thi thể nữ tử không hề rữa nát, phảng phất chỉ đang ngủ say, gương mặt nhợt nhạt đượm thêm nét ưu thương băng lạnh, mang theo khí lạnh thấm vào lòng người khiến Đường Mật run lên. Nó hít sâu một hơi, đến gần hai bước nhìn gương mặt nữ tử đang ngủ rồi lại nhìn nữ tử đang múa trong đèn, lẩm bẩm: "Sau cùng chúng ta lại gặp nhau, Ma vương."

Thi thể Hoa Tuyền xuất hiện ở đây cũng không ngoài dự liệu, nó quan sát thật kỳ, phát giác tay trái phất phơ, biết rằng nhất định khi đó Hoa Tuyền tự đoạn tay để máu văng lên trời. Vết cắt từ vai trái xuống sườn, nó kinh hoảng, vết thương trên vai trái nó loáng thoáng đau nhói lên.

Vết thương cơ hồ cùng một vị trí, nó nghĩ, ta là ai?

Nó nhìn thi thể Hoa Tuyền một lúc mới tỉnh lại, ngoái đầu quan sát vị trí năm yêu thú, một con là lợi xỉ mã thuộc hỏa, một là huyền vũ thuộc thổ, ba yêu thú còn lại nó không biết, lần lượt thuộc kim, mộc, thủy, vị trí năm yêu thú này cấu thành Ngũ hành trận, thi thể Hoa Tuyền ở trung tâm trận. Ngũ hành trận khả dĩ biến hóa ra nhiều loại, nhất thời nó không hiểu ý nghĩa của tòa trận. Lần mò một hồi, nó nhận ra vị trí Ngũ hành trận này và phương vị Ngũ hành trận do đá tạo thành dưới đất khác nhau, phương vị kim mộc thủy hỏa thổ khi nghịch chuyển sẽ là vị trí Yêu thú Ngũ hành trận.

Phát hiện này khiến nó máy động, gom mọi nhân tố tổ thành trận hình lại, so sánh với sách vở đọc được ở địa cung Thục Sơn, đột nhiên kêu lên tỉnh ngộ: "A, hóa ra là ý đồ này."

Sau cùng cũng hiểu, đối diện với sự thật, bi ai khôn tả dấy lên từ đáy lòng nó.

Bọn Bạch Chỉ Vi đợi cạnh hồ đến chán ngắt, nhưng dù sao cũng chỉ biết nhìn mặt hồ ngưng đọng màu xanh tĩnh lặng.

Cô vào rừng tản bộ, được vài bước thấy một khối vẫn thạch tạo thành thạch trận. Lúc đến đây cô chưa quan sát kỹ, giờ cũng muốn coi lại xem sao, hóa ra tảng đá tuy đầy rêu nhưng một vạt rêu lớn đen xì, tựa hồ bị đốt cháy, có cụm rêu bị cháy đã mọc lên rêu mới, xanh mướt như những nơi khác. Cô lấy làm lạ, định xem những tảng đá bày trận khác có thế không, liền rảo bước sang một tảng đá khác.

Đi được nửa đường, chân phải Bạch Chỉ Vi đạp hụt, suýt nữa ngã bổ nhào, cũng may cô phản ứng nhanh nhẹn, xoay người nhảy lên mấy thước đáp xuống bãi cỏ, ngoái nhìn chỗ vừa trượt chân. Ở đó có một lỗ nhỏ vừa bàn chân, rất giống hang chuột, ở trong rừng thì những cái hang thế này cực kỳ nguy hiểm, đều ẩn trong cây cỏ, bất cẩn giẫm phải là gãy chân ngay. Bạch Chỉ Vi thầm lấy làm may mắn, định bước đi thì không hiểu sao lại nảy ra ý định đến xem qua cái hang. Cửa hàng tròn xoe, vách trơn nhẵn, còn dấu bị thiêu cháy đen xì, cô bật lửa lên soi, quả nhiên hang chỉ sâu nửa thước, không thể là nhà của động vật nào được. Cô tuy thấy kỳ quái, định đi xem tảng đá khác nhưng sợ sau này không dễ tìm ra cái hang, liền tìm cành khô cắm cạnh cửa hang, xé vạt áo đỏ ra buộc lên làm tiêu ký.

Lúc đến tảng đá thứ hai, cô cùng phát hiện dấu rêu bị đốt cháy, liền khẳng định có nguyên nhân gì đó, nhảy lên tảng đá nhìn về tảng đá đầu tiên, hóa ra cành cây buộc vải đỏ nằm giữa đường thẳng nối liền hai tảng đá. Tuy cô không hiểu điều đó có ý nghĩa gì nhưng lòng hơi rúng động, dù thế nào thì động huyệt nằm giữa đường nối hai vị trí trong Ngũ hành trận nhất định có gì đó cổ quái. Cô vội phi thân xuống, tìm đồng bạn thảo luận.

Trương Úy, Mộ Dung Phỉ, Hoàn Lan theo lời cô tìm vẫn thạch và địa động nhỏ. Trương Úy khá quen thuộc với mọi thứ trong rừng, liếc nhìn đám rêu mới mọc ra trên tảng đá lớn: "Đại khái mấy năm trước tảng đá này bị đốt cháy." Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"Tựa hồ là địa động và vẫn thạch gặp lửa, cây cối quanh đây vẫn còn nguyên. Lửa thông thường không thể không lan ra chung quanh, đây nhất định là vết cháy do pháp thuật gây ra." Mộ Dung Phỉ kiểm tra cây cối chung quanh, khẳng định.

Mấy đứa liền tìm xem mấy phương vị khác của Ngũ hành trận, phát hiện giữa đường nối liền mỗi hai phương vị đều có một lỗ nhỏ cháy xém, năm lỗ nhỏ này có cùng độ sâu, vách cứng dị thường. Không hiểu lửa cỡ nào mới đốt thành thế này được.

Mộ Dung Phỉ cũng thấy bất thường, nhìn khắp Ngũ hành trận tổ thành từ cái hồ và vẫn thạch. Đứng ở mặt đất không thể nhìn thấy toàn bộ bởi diện tích tòa trận quá lớn. Dù thế y vẫn đưa ra giả thiết bất ngờ với ba đồng bạn: "Trận pháp chi thuật cực kỳ tinh diệu, sở học của ta hiện tại không thể nhìn thấu tác dụng của mấy động huyệt. Bất quá nếu vị trí động huyệt từng được đặt pháp khí hoặc bảo vật thì có thể hoàn toàn cải biến tác dụng ban đầu của trận thế."

"Đường Mật có gặp nguy hiểm không?" Hoàn Lan hỏi.

"Tại hạ đoán là không sao, vì hiện lại chỉ còn lại vết cháy, không quấy nhiều đến Ngũ hành trận có sẵn." Mộ Dung Phỉ đáp, tỏ vẻ hơi do dự: "Nhưng chỉ là đoán mà thôi."

Lúc đó nước hồ đột nhiên dao động, cả ba cùng đến bờ hồ, nước tách ra làm đôi còn Đường Mật thong thả bước ra, nó đứng trên bờ niệm khẩu quyết, nước hồ sôi trào dâng sóng cao cả chúc trước, dần dần trở nên đỏ rực như máu. Cả ba thấy khung cảnh yêu dị như vậy, chả trách Đường Mật từng cho rằng Mục điện giám thi triền tà thuật gì đó.

Bạch Chỉ Vi thấy nó bình an, định hỏi xem có phát hiện gì thì nhận ra thần sắc nó buồn bữ, vội hỏi: "Thế nào Đường Mật, dưới đó có gì?"

"Nơi này quả nhiên là Ngũ hành trận trấn trụ Hoa Tuyền, làm giảm mọi sức mạnh của nàng ta." Đường Mật đáp.

Bạch Chỉ Vi cho rằng đáp án này không có gì đáng kinh ngạc, di thư của Đọa Thiên cũng nói nơi đây là phòng ngự chủ chốt, tác dụng trận đồ tất nhiên hợp lý, liền hỏi: "Chuyện gì khiến ngươi khó chịu như thế?"

Đường Mật giãn sắc mặt ra, thở dài: "Chỉ Vi còn nhớ Ngũ hành vãng phục huyết trận chúng ta đọc được trong sách không?"

"Nhớ, đấy là một loại biến hóa của Ngũ hành trận, người bày trận để thi thể người thân thiết với mình, như vợ, con cái, phụ mẫu vào trung tâm, sức mạnh của người được đặt vào sẽ bị tước đoạt cho người bày trận sử dụng." Bạch Chỉ Vi đáp, tâm niệm liền lay động: "Ngươi nói đây là Ngũ hành vãng phục huyết trận?"

"Đúng, là Ngũ hành vãng phục huyết trận do năm yếu thú thuộc năm thuộc tính cường hóa, trung tâm trận là thi thể Hoa Tuyền."

"A." Bạch Chỉ Vi khẽ thở dài, lúc thấy trận pháp này cô còn thảo luận với Đường Mật rằng quả là tà thuật, sao lại có hạng người dùng thi thể thân nhân đặt vào trung tâm trận, hà huống thời bây giờ tin vào thuyết lục đạo luân hồi mà lại đối đãi với người thân như vậy tức là muốn người thân vĩnh viễn không được nhập thổ vi an, trọng nhập luân hồi.

"Không ngờ Đọa Thiên đại nhân có thể quyết tuyệt như vậy với Ma vương, tại hạ vẫn tưởng hai người có giao tình." Mộ Dung Phỉ cảm thán.

"Nếu thật sự quyết tuyệt như vậy thì hay quá." Đường Mật nói, "Luyện chế kim thủy khó lắm, đấy là thứ những người nghiên cứu tà thuật dùng để bảo tồn thân thể, họ cho rằng chỉ cần thi thể không tiêu vong, hồn phách sẽ có ngày quay lại, người chết cũng sẽ trùng sinh. Nếu Đọa Thiên đại chỉ bày Ngũ hành vãng phục huyết trận thì đâu cần dùng kim thủy bảo tồn thi thể Hoa Tuyền, cứ vùi xuống đất cũng được. Đại nhân làm vật là hy vọng có ngày nàng ta quay lại."

"Chắc Đọa Thiên đại nhân lúc đó mâu thuẫn lắm." Trương Úy xưa nay phản ứng chậm hơn người khác, nhưng không biết sao lúc đó như thể chạm đến linh hồn dằn vặt của Vương Lẫm.

Thần sắc Đường Mật xịu hẳn: "Đúng, lúc ta hiểu ra lòng cũng khó chịu lắm, cơ hồ hiểu được tâm cảnh người bày trận. Đối với Đọa Thiên đại nhân, luân hồi là việc không thể chứng minh, dùng kim thủy trấn trụ thi thể đợi ngày trùng sinh cũng vậy. Đại nhân dùng trận pháp khiến nàng ta không thể luân hồi chuyển thế, đoạt lấy sức mạnh của nàng ta nhưng cũng để lại một lối thoát; những điều này thì đại nhân cũng không thể xác định được kết quả. Tâm tình đó, ta nghĩ đến là đau lòng."

Lúc đó, làn gió rít lên bi thương khe khẽ lướt qua mặt hồ, cỏ dại trên bờ xào xạc. Màn đêm tĩnh lặng cuối hạ ẩn chứa đôi phần ý thu man mác, các thiếu niên đứng trong đó, thoảng như cảm ngộ nỗi buồn của đời người, nhất thời không thốt thành lời.

"Nhưng khẳng định đoạt được mọi sức mạnh liên quan đến Ma vương." Hoàn Lan nói: "Mọi yêu vật dưới trướng Ma vương, kể cả Thi vương, không gây loạn gì được trong hơn trăm năm cũng do trận pháp này. Hiện giờ Thi vương tái xuất hiện, nhất định là như Đọa Thiên đại nhân dự liệu, trận pháp của người chỉ duy trì được trăm năm, sau đó tác dụng lấy đi sức mạnh sẽ biến mất, yêu vật dần khôi phục lại, Thi vương là yêu vật mạnh nhất, nên xuất hiện đầu tiên. Cũng vì thế, kết giới phòng ngự của đại nhân bố trí tại Thục Sơn sẽ tan biến."

Đường Mật gật đầu: "Hiện tại coi như biết vì sao người chết thì sức mạnh tan biến chỉ có hai người bọn họ là vẫn duy trì được. Chỉ là nếu bảo sức mạnh của ảo ảnh ở Xích Ngọc cung bắt nguồn từ vẫn thạch do Hoa Anh tìm thấy thì họ dùng cách gì khiến hồn thú không tiêu vong."

"Mặc kệ việc đó, Đường Mật, để xem bọn ta phát hiện được gì nào." Bạch Chỉ Vi nói đoạn, kéo nó đi vào tiểu địa động.

Đường Mật không giải thích được tiểu động cổ quái và vết cháy trên vẫn thạch, đưa tay sờ lên bốn bức tường cháy đen, mày nhíu chặt lại, một lúc sau hoang mang ngẩng lên, thấy Trương Úy liền máy động hỏi: "Đầu to, nghe nói mớ đá này bị thiêu từ dăm ba năm trước còn việc ngươi bị tập kích trong Ảo hải, được Trầm Địch bảo hộ khi ngươi mới vào Ngự Kiếm đường cũng là thời gian đó nhỉ? Ta nhớ lão bản Dị bảo quán nói là nếu không gặp phải sức công kích siêu cường thì Trầm Địch sẽ không như thế, cũng như nếu không phải pháp thuật hỏa diễm cực mạnh thì sao có thể đồng thời đốt cháy bốn khối vẫn thạch này, có phải lúc đó ngươi cũng có mặt chăng?"

Không đợi Trương Úy lên tiếng, Hoàn Lan đã mẫn cảm tranh quyền: "Ái chà, năm ta và Trương Úy vào Ngự Kiếm đường là vừa tròn trăm năm Đọa Thiên đại nhân khứ thế. Trương Úy, có nhớ ngươi bị tập kích vào tháng mấy không?"

Việc này qua lâu rồi, Trương Úy không còn nhớ kỹ nữa, cũng may mỗi năm Ngự Kiếm đường bắt đầu học vào cuối tháng, gã tính một lúc, tỏ vẻ không chắc: "Đầu tháng Ba."

"Có phải ngày mùng ba tháng Ba?" Hoàn Lan lại hỏi gặng.

Lòng chúng nhân thắt lại, biết người Thục Sơn đều tế bái vào ngày lễ thọ chứ không tế điện gì vào ngày Vương Lẫm khứ thế, bởi họ tin có ngày ông ta sẽ quay lại chứ chưa chết, tế điện hóa ra trở thành hành vi bất kính. Thành ra ai cũng biết ngày ông ta rời bỏ cõi đời là mùng ba tháng Ba nhưng không bày nghi thức đặc biệt gì.

Trương Úy khó khăn lắc đầu không dám khẳng định, cũng may năm đó Hoàn Lan cùng điện với gã, cả hai xòe ngón tay đếm lại, sau cùng gã hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn cả nhóm: "Hôm đó có lẽ là mùng ba tháng Ba."

Bốn năm trước, ngày ba tháng Ba, ngày Vương Lẫm an bài sẽ chuyển thế sau trăm năm, thật ra đã xảy ra chuyện gì trong Ngũ hành trận? Có phải vì thế Vương Lẫm không trở về được? Các thiếu niên gần như đồng thời nghĩ vậy, đứng trong khu rừng viễn cổ rực linh quang, cùng đột nhiên thấy khẩn trương khi chân tướng bí ẩn sắp được vén màn.

Tối đó Mộ Dung Trinh Lộ ngủ không sâu, nửa đêm tỉnh lại rồi không ngủ được nữa, khoác áo vào, ra khỏi tiểu viện, đi dạo trong Ngự Kiếm đường vắng lặng.

Trăng lên giữa trời, Ngự Kiếm đường ban ngày còn đầy náo nhiệt giờ im phăng phắc, ngoài xa giữa màn đêm có hai ngọn phong đăng trôi xa dần. Mộ Dung Trinh Lộ nhìn kỹ, là Tần ma ma của Mai uyển và Phúc bá của Tùng uyển đang xách đèn. Tần ma ma thân hình phốp pháp, tựa đầu vào bờ vai gầy guộc của Phúc bá, cơ hồ dồn trọng lượng toàn thân lên đó khiến Mộ Dung Trinh Lộ lo rằng Phúc bá cất bước là sẽ gục xuống, nhưng hai người đều vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đầy hạnh phúc.

Nhìn hai người khuất bóng, nàng ta chợt nhận ra mình đang nở nụ cười. Vốn đã nghe đồn về việc của hai người đó nhưng tối nay mới tận mắt thấy lần đầu tiên, chợt nghĩ: Hai người quen nhau lâu như vậy, sao năm nay đột nhiên lại gần nhau, có điều gì trong đó chăng. Bất quá việc này lại trở thành phúc của các kiếm đồng, họ không còn kiểm tra nghiêm khắc nữa, kiếm đồng về muộn dễ dàng thoát tội. Nàng ta lại nghĩ đến Đường Mật, hài tử này có tiếng hay về muộn, không hiểu hôm nay có nhân cơ hội chăng?

Nàng ta đi về phía Mai uyển, mới đến cửa thì dừng lại bật cười, nhớ lúc còn là kiếm đồng rất sợ điện phán hay giám thị người khác, sao lúc trở thành điện phán thì lại như thế? Nàng ta liền quay về. Các điện phán ở trong một viện tử riêng rẽ phía đông Ngự Kiếm đường, sát na Mộ Dung Trinh Lộ đẩy cửa bước vào, chợt nhận ra bất thường, bàn chân dừng trên không định rút lại nhưng không kịp. Nàng ta cảm nhận chân bị luồng đại lực cuốn chặt, cúi nhìn lại không thấy gì, nhìn xéo bên sườn thấy một sợi tơ mảnh gần như trong suốt đang quấn lấy đùi mình.

Mộ Dung Trinh Lộ cả kinh, tuốt kiếm định cắt đứt sợi tơ. Kiếm tên Thừa Ảnh, thân kiếm bằng tinh thiết màu lam đậm có dấu rỉ sét màu vàng chanh, từng bị Mộ Dung Phỉ trêu rằng kiếm cũng cổ quái như người, song đấy chính là tinh thiết cứng rắn nhất trong thiên hạ. Thừa Ảnh chém lên sợi tơ, Mộ Dung Trinh Lộ cảm giác chém vào nham thạch, sợi tơ còn bé hơn sợi tóc không đứt mà lóe lãnh quang hất Thừa Ảnh ra.

Tiếng cười vang lên, Mộ Dung Trinh Lộ nhìn theo tiếng nói, trên cây đào trong sân không biết từ lúc nào đã có một người ngồi, tấm áo dạ hành màu đen bó lấy thân thể đầy đặn, mặt che khăn chỉ lộ ra đôi mắt đong đưa, thoáng nhìn cũng biết là nữ tử. Nữ tử dùng giọng ngọt ngào: "Ai cũng bảo tú sương thiết là tinh thiết cực phẩm, nhưng hóa ra cũng thế mà thôi, Ẩn chu ti của ta còn hơn…"

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc