“Ngươi thật tốt, ngươi chắc chắn rất tốt.” Nhìn sắc mặt ảm đạm của Y Vũ, Đào Mặc chỉ biết lặp đi lặp lại câu này.
Y Vũ mỉm cười lắng nghe. Trước đây hắn thân ở giữa văn nhân khách thơ, phần nhiều là những lời ca ngợi được mài dũa tinh tế, thi từ ca phú, phong nhã biết bao. Mà hôm nay, thời gian thấm thoát, những lời khen ngợi không còn được tôi luyện qua năm tháng, vô ảnh vô tung, còn lại chỉ là những lời bộc bạch dày dạn phong sương.
“Ngươi làm sao vậy?” Đào Mặc nhìn nơi khóe mắt hắn rơi lệ.
Y Vũ lắc lắc đầu.
Bệnh tật dây dưa khiến thân thể cùng tinh thần hắn đều hư nhược đến cực hạn, ngày xưa xem thường thương cảm nay lại xâm lấn khiến hắn không có chút lực phản kháng. Hắn nhìn Đào Mặc, trong lòng đột nhiên có một ý niệm, nếu như, nếu như người trước mắt này vẫn giống như trước đây, trong mắt chỉ nhìn thấy mình, trong lòng chỉ chứa mình mình, thì tốt biết bao! Cho dù là vì hắn mà đắc tội Hoàng Quảng Đức, cho dù là bỏ trốn…
Tâm hắn bỗng nhiên thắt lại, ngón tay không tự chủ lần tìm đến đầu giường, nhưng rất nhanh đã rụt trở về.
Đào Mặc thấy sắc mặt hắn trận xanh, trận trắng, lo lắng nói: “Có mệt không? Hay ngươi nghỉ ngơi chút đi.”
Y Vũ nhắm mắt làm ngơ, chăm chú nhìn hắn, “Ngươi còn đến không?”
Trong lòng Đào Mặc nặng trịch, “Gần đây rất bận, có thể phải qua một lúc.”
“Án của Vãn Phong vẫn chưa có tiến triển sao?” Bồng Hương ở bên cạnh chen vào.
Y Vũ hơi biến sắc mặt. Bất quá sắc mặt hắn vốn đã khó coi, lúc này cũng không thể nhìn ra.
Đào Mặc nói: “Chưa nghe tin tức gì.” Hắn cũng đã hỏi qua Kim sư gia, bất quá Kim sư gia nói lão đã căn dặn sư gia Lân huyện, nếu có tiến triển sẽ viết thư thông báo, đến bây giờ vẫn chưa có thư chứng tỏ vẫn chưa có tiến triển. Dù sao vụ án này là do Lân huyện thụ án, không quan hệ gì đến hắn lắm, hắn cũng không tiện trực tiếp phái người đến hỏi.
Y Vũ nói: “Vụ án rắc rối như vậy rất khó để tra ra, ngươi chớ gấp.”
Đào Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
“Gần đây ngươi bận việc gì?” Y Vũ nhịn không được hỏi.
Đào Mặc nói: “Nha môn có một vụ kiện…”
Hách Quả Tử đột nhiên nói: “Buổi tối còn phải cùng Cố công tử chơi cờ.”
Y Vũ môi run rẩy, cười đến hữu khí vô lực, “Thật sao?”
Đào Mặc nói: “Ta đã đáp ứng, mỗi ngày đều phải đến chơi cờ.”
Bồng Hương bất bình nói: “Chỉ là chơi cờ, ít một ngày thì thế nào? Công tử nhà ta bệnh thành như vậy, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian, cũng không biết đến xem một chút!”
Khẩu khí hắn đã lớn, Hách Quả Tử khẩu khí càng lớn, “Thiếu gia nhà ta cũng không phải đại phu! Dựa vào cái gì công tử nhà ngươi sinh bệnh người phải đến xem? Năm đó lúc thiếu gia nhà ta sinh bệnh, lão gia nhà ta gặp chuyện không may, vị công tử này của nhà ngươi có từng đến xem qua? Bây giờ ngược lại, tùy tiện ho khan vài tiếng là muốn người khác vội vàng đến chăm sóc, ngươi cho là công tử nhà ngươi là kim chi ngọc diệp gì đó sao? !”
Đào Mặc thấp giọng nạt: “Hách Quả Tử!”
Hách Quả Tử hậm hực khép miệng.
Y Vũ trầm mặc nhìn Đào Mặc, tựa hồ muốn nhìn ra một chút vết tích ảo não hay oán giận trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
Thế nhưng không có.
Đào Mặc đã không phản bác, cũng không làm sáng tỏ.
Tia sáng trong mắt Y Vũ trở nên ảm đạm, ngón tay lạnh băng nhịn không được chạm vào tay Đào Mặc đang đặt trên giường.
Đào Mặc rút tay lại, lập tức bừng tỉnh khỏi trạng thái trầm tư. Thấy Y Vũ nước mắt lưng tròng, hắn ngây ra hỏi: “Sao ngươi lại khóc?”
Y Vũ nói: “Không thoải mái.”
Đào Mặc lo lắng hỏi: “Không thoải mái ở đâu? Có cần mời đại phu không?”
“Tâm. Tâm khó chịu.”Tay Y Vũ nhẹ nhàng phủ lên những ngón tay gầy gò của Đào Mặc, cẩn cẩn dực dực, sợ hắn rút về.
Ngón tay hắn lạnh băng, khiến cho Đào Mặc từ ngón tay cho đến tận đáy lòng đều lạnh đến rùng mình. Hắn như lơ đãng đứng lên, “Hẳn là mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Đáy mắt Y Vũ hiện lên một tia thê lương.
Đào Mặc rũ mắt đi ra ngoài.
“Lúc trước ngươi nói chuộc thân cho ta, là thật tâm?” Y Vũ ở phía sau lưng hắn hỏi.
Đào Mặc dừng cước bộ.
Hách Quả Tử lập tức chuẩn bị nói ra những lời ủ trong bụng, chợt nghe Đào Mặc nói: “Ta đã không còn là Đào Mặc trước đây.”
***
Đi rõ ràng là người, nhưng lại giống như cảm giác ấm áp trong phòng cũng đi mất rồi.
Y Vũ vô lực nằm trên giường, ngơ ngác nhìn mưa ngoài song cửa.
Hạt mưa lất phất.
Hắn đột nhiên nói: “Không biết Đào Mặc có mang ô theo không.”
Bồng Hương đứng bên cạnh lúc này mới mở miệng nói: “Hắn có xe ngựa.”
Y Vũ thở dài.
“Công tử, có phải người…” Bồng Hương ngập ngừng nói, “hối hận?”
Y Vũ không lên tiếng.
Bồng Hương nói: “Kỳ thực, ta cũng biết Đào Mặc rất tốt.”
Y Vũ vẫn như cũ không nói lời nào.
Bồng Hương đứng một hồi, tự thấy chán, xoay người đi ra ngoài, chợt nghe phía sau lời nói buồn bã: “Chỉ có lúc đói, mới biết cháo trân quý.”
***
Đào Mặc là bớt chút thời giờ giữa ngày đi xem Y Vũ, cho nên lại phải vội vội vàng vàng chạy trở về.
Kim sư gia đi tìm hắn khắp các con đường lớn, thấy hắn trở về, vội nói: “Đông gia, có tin tức rồi.”
Đào Mặc vẫn chưa hồi thần, “Tin tức gì?”
Vẫn là Hách Quả Tử phản ứng nhanh, “Có phải là vụ án của Vãn Phong?”
Kim sư gia gật đầu nói: “Đúng là vụ án đó. Nghi phạm đã bắt được rồi.”
Đào Mặc trợn to hai mắt, “Có phải là… Là ai?”
Kim sư gia nói: “Là một tiều phu gần đó. Vì thấy Vãn Phong mang theo mình bao hành lý lớn, thấy tiền nổi máu tham, cho nên mới giết người cướp của.”
Hách Quả Tử cau mày nói: “Tiều phu?”
Đào Mặc cũng thấy nghi ngờ, “Tiều phu sao lại dùng tên?”
Kim sư gia nói: “Ta cũng không hiểu được. Án còn chưa thẫm, nếu đông gia có hứng thú, có thể đến Lân huyện dự thính.”
Nghe có thể đến Lân huyện, mắt Hách Quả Tử sáng lên. Hắn đang lo tránh không thoát Y Vũ và Bồng Hương hai cái âm hồn không tan, lập tức nhìn Đào Mặc vẻ mong đợi.
Đào Mặc rất băn khoăn, nói: “Có ổn không?”
Kim sư gia rất là vui mừng, rốt cuộc cũng thấy Đào Mặc quan tâm tới chuyện qua lại trong quan trường. Lão nói: “Đông gia cải trang mà đi, Huyện lệnh Lân huyện sao nhận ra được?”
Hách Quả Tử thấy Đào Mặc động ý, vội vàng nói: “Thiếu gia nhận ra Vãn Phong, nói không chừng còn có thể giúp một tay. Đi xem một chút cũng tốt.”
Đào Mặc nghe hắn nói như thế, đành đồng ý.
Hách Quả Tử reo một tiếng hoan hô, xoay người đi thông báo cho Lão Đào.
Lúc Lão Đào biết lại không có vẻ lo lắng như hắn tưởng tượng. Với lão xem ra, vụ án này lộ ra điểm kỳ quái. Không nói đến một tiều phu đang yên đang lành lại làm chuyện giết người cướp của làm gì, chỉ nói hắn mang theo cung tiễn bên mình, bắn tên chuẩn xác như vậy cũng đã rất kỳ lạ. Lão thấy, hơn phân nửa là Huyện lệnh Lân huyện dùng án oan để nhanh chóng kết thúc vụ án. Mà Huyện lệnh Lân huyện sở dĩ tìm được một con cừu thế tội nhanh như vậy, nói không chừng cái án này cùng với hung thủ thật sự có quan hệ.
Như vậy, nếu Đào Mặc xuất hiện ở công đường Lân huyện thì vô cùng không ổn. Bởi vì đối phương nhất định cũng sẽ quan tâm đến án này, không chừng sẽ đụng phải. Hoàng Quảng Đức nhận ra Đào Mặc, thủ hạ của Hoàng Quảng Đức cũng nhận ra… Bất quá dù có không nhận ra, Hoàng Quảng Đức chỉ cần thông qua Huyện lệnh Lân huyện, liền có thể biết được nơi ở của Đào Mặc. Xem ra, nếu đối phương thực sự là Hoàng Quảng Đức, tránh cũng tránh không thoát, chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Hách Quả Tử đang thu thập hành lý, “Cố Xạ đi không?”
.
“Đi?” Cố Tiểu Giáp cau mày hỏi, “Đi làm gì?”
Đào Mặc có chút mất tự nhiên. Cố Xạ với vụ án này không hề có liên can, hắn mời y cùng đi quả thật có chút vô cớ xuất binh. Thế nhưng khó có khi Lão Đào cho ý kiến như vậy, hắn chỉ có thể nhắm mắt nói: “Đi nghe một chút xem Huyện lệnh Lân huyện thẩm án thế nào.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Hắn thẩm án thế nào có liên quan gì đến công tử nhà ta? Công tử nhà ta chỉ cần biết ngươi thẩm án như thế nào là được rồi.” Hắn nói xong, mới phát hiền lời mình nói có nghĩa khác, vẽ rắn thêm chân nói, “Ai bảo công tử nhà ta ở tại địa bàn của ngươi!”
Hách Quả Tử nói: “Nói không chừng tiều phu kia mời một tụng sư rất lợi hại, cũng có thể xem xét học tập lẫn nhau.”
Cố Tiểu Giáp cười lạnh nói: “Hiện nay trên đời này có tụng sư nào bì được với công tử nhà ta?”
Hách Quả Tử nói: “Cũng không sợ tránh gió lớn lính bị bắt sống. Đừng quên công tử nhà ngươi vẫn là môn hạ của Chuy tiên sinh chứ.”