Thời Sênh thật không ngờ ở nơi đây mà cũng có thể nhìn thấy thứ này.
Uy lực còn không tệ.
Nghĩ lại cũng thấy bình thường, không gian này có linh khí, chứng tỏ rằng đám người có chút đặc biệt nơi đây cần linh khí.
Khởi động Ngũ hành trận thì cần mượn linh khí của trời đất.
Nhưng tại sao bọn chúng chỉ nhốt cô, mà không gϊếŧ cô?
Lẽ nào chúng thấy bản cô nương quá đẹp, nên không lỡ ra tay?
Phù…
Thời Sênh dùng thanh kiếm chống vào dụng cụ cũ nát bên cạnh, âm thanh yếu ớt từ trong bóng tối vọng đến, “Có thể sống thêm được vài ngày, lựa chọn của các ngươi cũng không tệ.”
“Đi phá trận.” Thời Sênh bỏ kiếm ra.
“U u u…” Thanh kiếm dường như không sẵn lòng lắm.
“Lẽ nào ngươi còn muốn ta đi?” Thời Sênh nhíu mày hỏi lại.
“U u…”
“Đi hay không thì tùy, không đi thì chúng ta nhốt ở đây cả đời đi.” Thời Sênh ngồi lên chiếc bàn ở bên cạnh.
Thanh kiếm: “…”
Chủ nhân tùy hứng như vậy, thực sự được sao? Người bên ngoài đang tính kế với người, người không đi chém bọn chúng sao?
Sao có thể để đám khốn kia hung hằng làm càn như vậy.
#Tính cách của chủ nhân nhà tôi đột nhiên trở lên ngoan cố như vậy, không hiểu, online đợi, rất gấp#.
Cuối cùng thanh kiếm vẫn không cam tâm tình nguyện đi phá trận.
Rõ ràng chỉ cần chủ nhân giơ tay là có thể giải quyết được chuyện vặt vãnh này, tại sao lại cần nó đi.
Thanh kiếm rất tủi thân.
Vì vậy lúc phá trận rất thô bạo.
Đợi sau khi nó phá trận rồi, cả tòa nhà nhỏ này cũng sụp luôn, làm Thời Sênh dính bụi đầy mặt. Kiếm sắt thản nhiên đứng trước mặt Thời Sênh. Tại căn nhà cũ nát này không chịu nổi nhiệt, chứ không phải lỗi của nó.
Thời Sênh lau mặt, phủi bụi trên váy, mặt không chút cảm xúc cầm thanh kiếm bước ra ngoài.
Thời Sênh như người rảnh rỗi, quay về biệt thự tắm gội, thay quần áo.
Thậm chí còn nhàn rỗi đến mức tới chỗ Lương Cách xem qua.
Hệ thống và thanh kiếm đều ngẩn ngơ không hiểu.
Tại sao ký chủ lại bình tĩnh như vậy?
Không khoa học.
Lúc này đáng lẽ cô phải điên cuồng chạy đi hủy diệt toàn thế giới mới đúng.
Là cách mở máy của nó hôm nay không đúng sao?
Nhất định là như vậy.
Tắt máy.
Khởi động lại.
Ký chủ vẫn thảnh thơi xem phim…
Ký chủ, cô như vậy làm hệ thống tôi rất sợ hãi.
Chủ nhân, người mau tới đây, não của ký chủ bị ngấm nước rồi.
…
Sau khi Thời Sênh bình tĩnh một cách lạ thường như vậy được ba ngày, cuối cùng cũng đến lúc bắt đầu cuộc hành trình về Huyết Tộc.
Giữa Huyết Tộc và loài người có kết giới, yến tiệc của Huyết Tộc bắt đầu, trong lâu đài chỗ kết giới có người chỉ dẫn của Huyết Tộc.
Loài người đại đa số đi theo đoàn, Huyết Tộc thì cứ một mình một bóng.
Thời Sênh cầm thiệp mời, đưa cho người chỉ dẫn Huyết Tộc đứng canh ở chỗ kết giới.
Người chỉ dẫn Huyết Tộc đặt thiệp mời lên một chiếc bục, màn hình máy tính bên cạnh lập tức xuất hiện một khung màu đỏ.
Người chỉ dẫn ngẩng đầu, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Thời Sênh.
Ở đây bọn họ chỉ có thể xem được cấp bậc của thiệp mời, không thể xem được thiệp mời là của ai.
Thiệp mời này là hạng S, là tấm thiệp mời cao cấp, người nắm giữ tấm thiệp mời cấp S không phải là Huyết Tộc thuần chủng, thì cũng là nhân vật lớn có chức vị tương đối cao trong một gia tộc có địa vị lớn nào đó.
Vì vậy, người chỉ dẫn hơi kinh ngạc, nên đặt tấm thiệp thêm một lần nữa, kết quả vẫn như vậy.
Hắn trả lại tấm thiệp cho Thời Sênh, rồi thầm đề cao cảnh giác, “Rất xin lỗi quý cô, thiệp mời của cô không dùng được.”
“Tại sao?” Thời Sênh bình tĩnh hỏi hắn.
“Như màn hình hiển thị, tấm thiệp của cô đã được sử dụng rồi.” Lời nói của người chỉ dẫn rất khéo léo.
Hắn không nói trực tiếp là cô cầm tấm thiệp giả.
Đã bị sử dụng…
Sắc mặt Thời Sênh để lộ nụ cười chế giễu.
Dám nhốt cô lại, rồi còn mạo danh cô đến tham gia yến tiệc của Huyết Tộc.
Động cơ này đúng là làm người khác rất tò mò…
Khi người chỉ dẫn nghĩ rằng cô gái đối diện sẽ chất vấn, gây rối, thì cô lại lấy tấm thiệp lại rồi vừa cười vừa nói, “Có thể giúp tôi liên lạc với Khắc Nhĩ không?”
Người chỉ dẫn hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này có quen biết với Thân Vương Khắc Nhĩ?
“Đương nhiên có thể, xin quý cô đợi một chút.”
Trong Huyết Tộc có một vài người địa vị cao quý, không có nghĩa là tất cả mọi người trong Huyết Tộc đều biết, vì vậy khi gặp phải tình huống này, người chỉ dẫn sẽ tìm cách chứng thực cẩn thận.
Hắn quay người gọi tới mạng nội bộ của bên Khắc Nhĩ.
“Chào ngài, xin hỏi Thân Vương Khắc Nhĩ có đó không? Là thế này, thiệp mời của một quý cô có chút vấn đề, cô ấy hình như có quen với Thân Vương Khắc Nhĩ, nên chúng tôi muốn xác thực với Thân Vương Khắc Nhĩ…”
Người chỉ dẫn quay đầu lại nhìn Thời Sênh, “Xin hỏi họ tên của quý cô.”
“Di Nại.”
Suýt chút nữa người chỉ dẫn làm rơi điện thoại trong tay.
Di Nại…
Con gái nuôi của Thân Vương Khắc Nhĩ?
Giờ còn chứng thực cái con khỉ gì nữa!
Cả Huyết Tộc đều biết, Di Nại là nghĩa nữ mà Thân Vương Khắc Nhĩ vô cùng sủng ái. Nhưng rất ít Huyết Tộc từng gặp vị này.
Người chỉ dẫn run run tắt điện thoại, thái độ lúc trước của hắn chỉ ở mức đúng mực, còn bây giờ thì cung kính tôn trọng, “Bên Thân Vương sẽ cử người tới đón cô, mong cô vui lòng đợi một chút.”
Thời Sênh được đưa đến phòng nghỉ ngơi riêng ở bên cạnh.
Tim người chỉ dẫn đập thình thịnh, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mà tính cánh của vị này khá tốt, nếu đổi thành người khác, có lẽ sớm đã gây chuyện với hắn.
Hắn ngẩng đầu lại thấy người đi vào, liền lập tức giấu đi cảm xúc của mình, mỉm cười nhìn người đi tới.
30 phút sau.
Một nam một nữa đi vào chỗ này.
Người đàn ông kia có vẻ đứng tuổi, nhưng cô gái đi cùng thì lại rất trẻ, ăn mặc kiểu học sinh, ánh mắt dò xét cẩn thận quan sát xung quanh.
“Vui lòng xuất trình thiệp mời.”
Người đàn ông đưa thiệp mời ra, người chỉ dẫn nhanh chóng biết được cấp của tấm thiệp, là hạng A.
Trong loài người, người Huyết Liệp có uy vọng, có thực lực, mới có thể nhận được thiệp mời hạng A.
Hắn không nói không rằng đưa lại tấm thiệp mời, “Mời hai vị vào phía trong, sẽ có người tới đưa hai vị vào Huyết Tộc, hãy vui lòng mang theo thiệp mời bên mình, tránh để mất.”
“Chú Hai…” Cô gái hơi sợ sệt gọi một tiếng.
“Đi theo chú là được.” Người đàn ông nghiêm mặt, “Không phải sợ.”
Cô gái gật đầu, cùng người đàn ông đi vào trong, kết quả là chưa đi được hai bước lại dừng lại.
Một đám người từ lâu đài đột nhiên đi ra, người thanh niên đầu tiên trẻ trung, tuấn tú, tóc bạc nhìn rất phong lưu, trên người mặc một chiếc áo đuôi tôm, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quý phái, thanh nhã.
Người đàn ông kéo cô gái lùi về sau mấy bước, người thanh niên chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, ánh mắt không chút cảm xúc, như không coi họ ra gì vậy.
Trên người hắn có mang theo sự áp bức của kẻ bề trên, khiến người khác không dám nhìn trực diện.
“Điện hạ Thụy Y.” Người chỉ dẫn không biết đứng cạnh họ từ lúc nào, một tay đặt lên lồng ngực, cúi người hành lễ.
Thụy Y hơi nhướng mày, ngữ khí có vài phần thân thiện, “Tiểu công chúa đâu?”
“Đang ở phòng nghỉ ngơi, mời Điện hạ qua bên này.” Người chỉ dẫn đi trước dẫn đường, rồi nhanh chóng biến mất khỏi đại sảnh.
Sau khi Thụy Y đi rồi, cô gái mới dám thở mạnh, “Chú Hai, người đó là ai?’
“Con trưởng của Thân Vương Khắc Nhĩ.” Người đàn ông trả lời rất nhỏ.
“Rất lợi hại sao?” Cô gái nhíu mày nhìn qua bên đó.
Thân Vương Khắc Nhĩ… Thân Vương chắc là rất lợi hại nhỉ?
Người đàn ông ấn tay vào đầu cô gái, thấp giọng dặn, “Đi vào rồi đừng có hỏi linh tinh, cũng đừng ngó nghiêng, càng không được đi lại lung tung, chỉ cần nghe thôi hiểu chưa?”