Trong đám huyết tộc phương Tây đột nhiên xuất hiện một tên có thân hình khổng lồ. Sau lưng hắn mọc một đôi cánh màu đen, hơi giống cánh dơi, toàn thân đen sì từ trên xuống dưới. Tuy rằng vẫn có hình dáng con người nhưng hình thể đã vượt xa hình thể của con người rồi.
Hắn kích động tấn công đám người Hề Mạn. Đám người Hề Mạn phải liên thủ với nhau mới có thể đánh lại được tên huyết tộc biến dị đó.
“Cái quái gì thế.” Thời Sênh tỏ vẻ ghét bỏ.
Huyết tộc là một sinh vật cực kỳ ưu nhã. Huyết tộc có thực lực càng mạnh thì càng ưu nhã hơn. Nhưng cái thứ kia vừa gớm ghiếc vừa xấu, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy ưu nhã tí nào.
Thanh Yến nhìn huyết tộc biến dị trên chiến trường, vẻ mặt không có nhiều biến hóa lắm, nhưng trong đáy mắt vẫn có điều lắng đọng.
“Thanh Yến, đó là cái gì thế?” Thời Sênh kéo tay áo Thanh Yến.
Thanh Yến cầm tay cô, chậm rãi nói: “Ngàn năm trước, trong lúc thánh chiến, huyết tộc phương Tây đã chế tạo ra một loại chiến nô huyết tộc. Bọn họ không biết đau đớn, sức mạnh được tăng lên tới cực hạn, rất khó đối phó. Nhưng bọn họ có một khuyết điểm, đó là chỉ dùng được một lần, sau khi sức mạnh tiêu hao hết thì chiến nô liền trở thành vô dụng.”
“Trận thánh chiến đó, cuối cùng huyết tộc phương Đông vẫn thắng. Để ngăn cảnh hành vi này tái diễn, huyết tộc phương Đông đã sử dụng quyền của người thắng để thay đổi luật lệ thánh chiến, không cho phép tiếp tục chế tạo chiến nô nữa. Điều ước của Thánh chiến có lực ước thú, nếu ai vi phạm thì sẽ bị trời phạt. Thế nên từ đó, chiến nô huyết tộc liền mai danh ẩn tích.”
“Nhưng mà giờ nó lại xuất hiện rồi, có người vi phạm điều ước của Thánh chiến, sao không chịu trời phạt chứ?” Thời Sênh nhướng mày.
“Bởi vì… Bọn họ có điểm khác chiến nô huyết tộc.”
Bởi vì khác nên không bị rằng buộc bởi điều ước kia.
Dù sao, điều ước cũng là vật chết.
Hề Mạn và huyết tộc liên thủ đánh lui huyết tộc biến dị kia. Tuy rằng không giống với chiến nô huyết tộc ngàn năm trước, nhưng điều kiện chỉ sử dụng một lần cũng không thay đổi, sau khi bị đánh lui, huyết tộc biến dị kia còn chưa quay về được tới trận doanh của mình thì đã ngã gục xuống.
Thân thể cao lớn như quả bóng xì hơi, thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hề Mạn lại một lần nữa quay về núi, mưa hoa đã bị cô ta thu lại. Phỏng chừng là vừa mới tiêu hao khá nhiều sức mạnh nên chẳng còn sức mà duy trì đạo cụ làm màu nữa rồi.
“Thấy không, đó sẽ là kết cục của Tinh Qua.” Hề Mạn dựa vào thân cây, ánh mắt chuyển động theo đám huyết tộc đang đi thu dọn chiến trường, lộ ra mấy phần ủ rũ, “Mỗi ngày, bọn họ sẽ phái ra một tên, nếu chúng ta thua thì huyết tộc phía sau sẽ bị tàn sát.”
“Anh… Em muốn đi cứu anh em.” Rốt cuộc Tinh Thuần cũng không nhịn được nữa. Cô lao xuống dưới chân núi.
Hề Mạn duỗi chân chắn ngã Tinh Thuần, cúi người nhìn cô gái đang quỳ rạp trên mặt đất: “Chúng ta có nhiều huyết tộc như thế còn không cứu hắn ra được. Cô chỉ là một con non chưa trưởng thành mà đòi cứu hắn sao?”
Hề Mạn cười đầy quyến rũ: “Đây là chuyện cười lớn nhất mà tôi được nghe đấy.”
Lúc phát hiện ra Tinh Qua, không phải bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện cứu viện, nhưng kết quả rất rõ ràng là họ chưa bao giờ thành công.
Tinh Qua rất mạnh, nếu anh ta trở thành quái vật như thế kia thì không biết bọn họ có thể ngăn lại hắn được không.
Tinh Thuần quật cường bò dậy, bùn đất trộn nước mắt dính đầy trên mặt, nhìn cô ta chật vật không tả nổi.
“Em nhất định phải đi cứu anh ấy.” Ánh mắt Tinh Thuần đầy kiên định, “Không cứu được thì em sẽ đi cùng anh ấy.”
Hề Mạn cười một tiếng: “Tinh Qua đúng là tinh mắt.” Tầm mắt cô ta lại chuyển sang Thời Sênh và Thanh Yến, “Thế này đi, cô cầu xin bọn họ, có khi anh trai cô có thể được cứu đấy.”
Cô ta không biết rốt cuộc Thời Sênh có bản lĩnh tới đâu, nhưng Thanh Yến… tuyệt đối có thể quét ngang chiến trường. Kẻ đứng đầu bên huyết tộc phương Tây mà không ra mặt thì cơ hội cứu Tinh Qua là cực kỳ lớn.
Thanh Yến mới chỉ tham gia thánh chiến đúng một lần. Nhưng lần đó là lần bọn họ chiến thắng nhanh nhất, cực kỳ nhanh, gần như không tốn bao nhiêu sức lực, thương vong càng không đáng kể tới.
Nhưng mà sau lần thánh chiến đó, Thanh Yến không bao giờ tham gia nữa, tựa hồ không có hứng thú lắm với trò chơi này.
Tinh Thuần nhìn sang Thời Sênh, bẹp miệng dường như muốn khóc, nhưng cuối cùng lại cố gắng không để nước mắt chảy ra, bộ dáng còn làm người ta dễ mềm lòng hơn so với lúc cầu xin người khác.
Cô ta nhìn Thời Sênh một hồi lâu. Thấy Thời Sênh không có phản ứng gì, Tinh Thuần hít cánh mũi, anh trai là của cô ta, cô ta sẽ tự đi cứu vậy.
Ý tưởng này đâu chỉ là ngây thơ, trong mắt Thời Sênh thì rõ ràng là chịu chết.
Huyết tộc đông người như thế còn chẳng cứu được, dùng cách nói của huyết tộc thì Tinh Thuần chỉ là một con non.
Một con non… thì có bản lĩnh quái gì chứ?
Thời Sênh tiến lên, thô lỗ đánh ngất Tinh Thuần.
Hề Mạn: “…”
Còn có thể thế sao?
Thời Sênh đặt Tinh Thuần sang một bên, thiết lập trận pháp quanh cô ta, cho dù cô ta tỉnh lại cũng không ra ngoài được. May Tinh thuần cũng chỉ là con non nên sẽ không biết thuấn di, nếu không cũng chưa chắc nhốt cô ta lại được.
“Rốt cuộc hai người tới làm gì?” Hề Mạn nhìn Thời Sênh, thấy hơi tò mò.
Hai người kia nhìn thì thấy có vẻ như không phải tới đánh nhau, cũng không phải tới cứu Tinh Qua, chẳng lẽ họ tới xem diễn à?
Hề Mạn cảm thấy khả năng này là lớn nhất, rốt cuộc cô nàng kia có gì mà không dám làm đâu chứ.
“Không làm gì thì không thể tới à?” Thời Sênh ngồi xổm một bên quan sát chiến trường bên dưới.
Hề Mạn: “…” Ha ha, cô có thực lực, cô tùy hứng là được.
Hề Mạn lắc mình biến mất, nhưng không bao lâu sau, cô ta liền đem theo một đám huyết tộc xuất hiện trước mặt Thời Sênh.
“Điện hạ Thanh Yến đâu rồi?”
“Hề Mạn, chẳng phải cô nói Điện hạ Thanh Yến ở đây sao? Sao lại không thấy người?… Sao cô ta lại ở đây?” Huyết tộc nhìn thấy Thời Sênh thì vội vã lùi về sau, bộ dáng như đã từng bị cô làm thương tổn vậy.
Điện hạ Thanh Yến ở đây, đương nhiên cô ta phải ở đây rồi.
Đám huyết tộc thấy thật đau tim. Bọn họ không muốn gặp cô gái loài người này. Tuy rằng cũng không muốn gặp cả Thanh Yến nữa, nhưng giờ là tình hình đặc biệt, huyết tộc cần phải gặp được Điện hạ Thanh Yến nhà mình.
Số lượng huyết tộc năm đời trở lên chỉ đếm được trên hai bàn tay, lúc trước còn bị chết một người nữa nên giờ cũng chỉ có mấy tên này có thể làm chủ được chuyện của huyết tộc mà thôi.
Tinh Qua bị bắt. Hề Mạn không hợp làm thủ lĩnh. Cô ta đánh lộn trước giờ đều chỉ biết lo cho bản thân mình, là loại không quan tâm tới đại cục. Để loại huyết tộc này tới chỉ huy sao?
Kết cục toàn quân bị diệt là cái chắc.
Nghe đâu còn một huyết tộc năm đời nữa… Nhưng mà đến giờ còn chẳng nhìn thấy người, nghe nói ở trên chiến trường khác, không ở bên này.
Hiện giờ trên chiến trường chỉ có một mình Cảnh Mộ chỉ huy. Cho dù Cảnh Mộ có năng lực thì cũng không thể chỉ huy được quá nhiều người thế này. Tuy rằng ở đây là chiến trường chính nhưng chiến sự cũng không chỉ có ở mỗi nơi này, một mình hắn vừa phải đánh, vừa phải điều phối huyết tộc, bố trí sách lược, căn bản không thể lo được quá nhiều chuyện như thế.
Một huyết tộc to gan trong đám kia hỏi Hề Mạn: “Điện hạ Thanh Yến ở đâu?”
“Trốn đi rồi.” Hề Mạn nói với vẻ đương nhiên, “Nhưng chắc chắn hắn đang ở đây, hay là các ngươi bắt cô ta lại đi, xem Thanh Yến có chịu ra hay không?”
Thời Sênh mỉm cười nhìn đám huyết tộc kia.
Huyết tộc: “…” Bọn họ có bị điên đâu? Bắt cô ta ư? Bài học lần trước bọn họ vẫn còn cảm thấy như mới xảy ra hôm qua ấy.
Hề Mạn, ngươi hố bọn ta đúng không?
Đám huyết tộc ríu ra ríu rít nửa ngày mà Thanh Yến vẫn không chịu ra mặt. Bọn họ cũng chẳng có cách nào. Cũng không dám bắt Thời Sênh lại nên đành phải ra về trước.
“Tại sao Thanh Yến không muốn gặp đám huyết tộc này thế?” Thời Sênh hỏi Hề Mạn.
Hề Mạn nghịch một bông hoa tường vi, hơi giương mắt lên: “Bởi vì bọn họ muốn hắn là Vương của huyết tộc.”