Đám người Phong Tư tiến vào phạm vi cây sinh mệnh. Cây sinh mệnh khô héo sừng sững đứng đó, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng xanh tươi rậm rạp xung quanh.
Đây là cây sinh mệnh sao?
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn cây sinh mệnh, một lát sau mới di chuyển ánh mắt xuống Kính Lâm và Thời Sênh đang ở phía dưới.
Phong Tư chen lên trước, đứng ở đầu hàng, ánh mắt cô ta nhìn quét qua xung quanh một lượt, “Vua tinh linh, muốn cây sinh mệnh sống lại phải để Hi Vi trở về cây sinh mệnh mới được, nếu không cho dù ngươi có làm gì cũng chỉ phí công vô ích.”
Kính Lâm bình thản hỏi lại, “Tại sao?”
Phong Tư ngừng lại vài giây, “Thời gian cây sinh mệnh khô héo quá dài, chỉ khi thụ linh hợp thành một với nó, cộng thêm sức mạnh của vương miện tinh linh phụ trợ nữa, cây sinh mệnh mới có thể sống lại được.”
Kính Lâm nghi hoặc, “Sao ngươi lại biết?”
Chuyện này ngay cả vua tinh linh như hắn cũng không biết rõ. Một con người như cô ta sao lại biết rõ ràng như vậy được?
Phong Tư không muốn trả lời, “Ngươi đừng bận tâm đến chuyện tại sao ta biết được, tóm lại chỉ có một cách này thôi.”
Vùng xung quanh lông mày Kính Lâm cau lại, “Nếu như ta không muốn thì sao?”
Hắn không muốn Hi Vi phải trở về trong cây, suy nghĩ này đã vô cùng kiên định kể từ khi Phong Tư nói ra câu kia.
Vẻ mặt Phong Tư nghiêm túc, “Vua tinh linh, trách nhiệm của tộc ngươi là gì, phải chăng ngươi đã quên rồi? Trách nhiệm của Hi Vi chính là như vậy. Ngươi cố gắng giữ cô ta ở lại sẽ chỉ tạo nên bi kịch lớn hơn nữa mà thôi.”
Hạ thống lĩnh cũng đứng ra phụ họa, “Hy sinh một mình Hi Vi, có thể cứu được tất cả sinh linh trên đại lục. Vua tinh linh, nặng nhẹ thế nào, mong ngươi hiểu cho rõ.”
“Ta nói này, các người…” Thời Sênh tiến về phía trước mấy bước, vẻ mặt tùy ý, “Đã hỏi ý kiến của ta xem thế nào chưa?”
Ai muốn các ngươi quyết định thay cho bản cô nương chứ, lật bàn!!
Hy sinh một mình cô để cứu vớt cả thế giới, lại là cái mớ lý cmn luận gì thế!
“Hi Vi, ngươi thân là thụ linh của cây sinh mệnh, cứu đại lục là chức trách của ngươi.”
“Chức trách?” Cái chức trách chó má gì thế, cô hoàn toàn không bận tâm, “Dù sao thì ta cũng sẽ không đồng ý. Cho dù các ngươi có thuyết phục được Kính Lâm thì ta cũng sẽ không đồng ý. Còn các ngươi… cũng không đánh lại được ta, cho nên bớt lải nhải đi, chạy nhanh lên.”
Giọng Kính Lâm cũng theo sát sau, “Ta cũng không đồng ý.”
Hắn đã thầm nghĩ trong đầu, nếu như đại lục không còn nữa, thì hắn sẽ chẳng bị sao cả.
Nếu như cô không còn nữa… hắn chỉ cần nghĩ về hướng đó, đã cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như có vô số cây kim đâm vào tim, mỗi lần hít thở đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
Cô không còn nữa, hắn sống hình như cũng không còn nghĩa lý gì.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Kính Lâm, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, biết ngay là nàng dâu nhà cô sẽ không khiến cô phải thất vọng mà.
“Vua tinh linh…”
Ánh mắt Phong Tư tràn ngập vẻ khó tin. Thân là vua tinh linh, sao có thể đưa ra quyết định hoang đường như vậy được?
Thời Sênh và Kính Lâm đều nhất trí không đồng ý. Hai người đứng trong phạm vi an toàn. Những người bên ngoài cũng không còn cách nào khác, chỉ biết mắng chửi họ máu lạnh vô tình, quên đi chức trách và sứ mệnh của tinh linh, không xứng đáng làm tinh linh.
Thế nhưng cho dù họ có mắng gì, mọi người đều không để tâm, ai làm gì tiếp tục làm việc đó.
Những rễ cây ở phía sau đã đuổi đến gần vòng ngoài tộc tinh linh, chưa đầy một ngày sau đã có thể đến được đây.
“Vua tinh linh.” Tự Cẩm được nam tử áo đỏ dìu tiến lên phía trước. Phong Tư muốn cản Tự Cẩm lại, nhưng bị Tự Cẩm ngăn lại.
Kính Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
“Tự Cẩm.” Phong Tư ngăn Tự Cẩm nói.
Nhưng Tự Cẩm nhìn cô ta cười, gương mặt lạnh lùng trong trẻo bỗng trở nên sinh động hơn không ít, nhưng nụ cười chỉ ẩn hiện như đóa phù dung sớm nở tối tàn, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Hắn nói với Kính Lâm, “Sở dĩ cây sinh mệnh không sống lại là vì sức mạnh vốn dĩ ở bên trong cây sinh mệnh không còn nữa. Bây giờ ta sẽ trả lại sức mạnh này cho cây sinh mệnh.”
Mọi người ồ lên, sức mạnh của cây sinh mệnh tại sao lại ở trong cơ thể hắn được chứ?
Nghi hoặc, nghi vấn, quái dị… các kiểu ánh mắt quét qua người Tự Cẩm và Phong Tư.
“Tự Cẩm!!” Giọng Phong Tư đã lạc hẳn đi.
Tự Cẩm quay đầu lại, “Tiểu Phong, có thể sống thêm một trăm năm đã là quãng thời gian ta trộm được. Bây giờ đại nạn đến gần, chỉ khi cây sinh mệnh sống lại mới có hy vọng ngăn chặn được, nàng biết phải lựa chọn thế nào rồi đấy.”
Phong Tư lắc đầu, khóe mắt đã đỏ lên, “Chỉ cần thụ linh trở lại, cũng có thể khiến nó sống lại, không cần…”
“Tiểu Phong.” Tự Cẩm ngắt lời Phong Tư, “Nếu chúng ta đều không đồng ý thì chỉ có thể chờ chết, nàng muốn nhìn những con dân của đại lục Đông gặp phải tai bay vạ gió sao?”
“Nhưng tại sao lại bắt chàng phải chống đỡ? Tự Cẩm, đừng mà… ta không muốn.” Phong Tư nắm lấy tay Tự Cẩm, “Chàng không thể đi được, chàng sẽ chết đấy. Thụ linh trở lại sẽ chỉ rơi vào trạng thái ngủ say. Đến một lúc nào đó cô ta sẽ tỉnh lại, nhưng chàng sẽ chết đấy.”
“Cây sinh mệnh chết vốn dĩ là vì cô. Để hắn cứu cây sinh mệnh sống lại cũng không có gì là sai cả.” Thời Sênh xen vào nói rất hợp lý hợp tình, “Hơn nữa, dựa vào cái gì mà lúc nói ta cứu đại lục thì chính nghĩa lẫm liệt như vậy, còn đến lúc nói người của ngươi thì ngươi lại không vui như thế?”
Cmn còn có cả kiểu này nữa à.
Đừng có thiên vị như vậy chứ nữ chính đại nhân!!
Phong Tư khẽ hé môi, những lời rì rầm bàn tán xung quanh không ngừng lọt vào tai cô ta. Cô ta nhất thời không biết nói tiếp thế nào.
Tự Cẩm đẩy bàn tay Phong Tư ra, “Cô ta nói không sai, đều là do ta nên cây sinh mệnh mới khô héo, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tự Cẩm…”
Tự Cẩm đi về phía cây sinh mệnh, nhưng vẫn bị bức màn trướng trong suốt kia ngăn lại. Hắn hơi ngẩng đầu. Thời Sênh bóc hai lá bùa, cho Tự Cẩm đi vào.
“Tự Cẩm…” Phong Tư muốn đuổi theo, nhưng bức màn trướng đã một lần nữa khép lại.
Phong Tư lắc đầu, “Tự Cẩm, chàng quay lại đi, sẽ có cách khác mà, Tự Cẩm…”
Tự Cẩm xoay người lại, đi về phía cây sinh mệnh, bóng lưng hắn vừa quyết liệt lại kiên định. Hắn giơ tay ra phủ lên cây sinh mệnh, cúi đầu nhìn mặt đất. Không khí dường như ngưng đọng lại ở giây phút này.
Người bên ngoài không tự chủ được lên tiếng, ồn ào nhìn Tự Cẩm.
Thời Sênh vẫn dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình. Kính Lâm nhìn cây sinh mệnh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tự Cẩm hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng xuống. Hắn phủ cả hai tay lên cây sinh mệnh, nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay và cây khô hơi lóe lên ánh sáng màu xanh lục khi ẩn khi hiện, ánh sáng màu xanh lục xâm nhập vào cây khô.
Cơ thể Tự Cẩm cũng bắt đầu chảy ra ánh sáng màu xanh lục, từng đám từng đám trôi bồng bềnh xung quanh người hắn, chậm rãi tiến vào trong cây sinh mệnh.
Phong Tư cố gắng xông từ bên ngoài vào, đã bắt đầu tấn công bức màn trướng.
Nam tử áo đỏ không ngăn cản được cô ta, cuối cùng còn bị cô ta đá ra.
So với nam tử áo đỏ, rõ ràng Phong Tư thích Tự Cẩm này hơn.
Đùng đùng đoàng.
Mặt đất bỗng nhiên chấn động, thân hình mọi người lắc lư, rối loạn khắp nơi.
Đám rễ cây đáng lẽ còn một ngày nữa mới đến, lúc này đây đang chui ra từ lòng đất, vặn vẹo tấn công những người bên ngoài.
Không chỉ có người bên ngoài bị tấn công, rễ cây trèo lên bức màn trướng, dường như đang tìm cách vào bên trong, dáng vẻ nhúc nhích vặn vẹo đó giống như một con rắn.
Những thứ này lại từ lòng đất chui lên, tránh được ánh mắt của tất cả mọi người, gϊếŧ chóc khiến mọi người đều trở tay không kịp, rất nhanh đã có mấy người bị rễ cây kéo vào rừng rậm. Tiếng kêu thảm thiết từ gần đến xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.