Linh Di báo cáo lại những chuyện gần đây điều tra được cho Thời Sênh nghe. Nói xong ngay cả cô ta cũng rất kinh ngạc, không ngờ Du Vương lại âm thầm giở nhiều trò như vậy.
“Cô ta gần như đã thăm hết một lượt đám đại thần trung lập. Nhưng cụ thể cô ta đã nói gì với họ thì tạm thời thần vẫn chưa thể biết được. Đất phong của Du Vương không có động thái gì bất thường, nhưng thần nghe nói không lâu trước đây có một lượng lớn thương đội xuất phát từ đó. Đất phong của Du Vương lại vốn không nằm trên tuyến đường giao thương nào. Thần cảm thấy chuyện này có điểm bất thường, cho nên đã cho người đi điều tra.”
“Nhưng thần không điều tra được tông tích của những thương đội đó. Sau khi họ tiến vào khu Hoài Nam liền mất tích một cách thần bí. Người cảm thấy những thương đội đó liệu có phải là binh đội đóng giả hay không?”
“Chứ còn gì nữa.” Thời Sênh dựa vào ghế rồng, đầu ngón tay vuốt cằm, “Khu Hoài Nam do ai phụ trách?”
“Hoài Nam Vương Mạc Bình.”
Hoài Nam Vương là vương gia khác họ. Ban đầu bà ta vốn là người cùng vào sinh ra tử với Tiên hoàng. Là đại thần kiến công lập nghiệp, tích nhiều công trạng nên bà ta được phong là Hoài Nam Vương, nắm quyền khu vực Hoài Nam.
Thời Sênh nhíu mày, “Ta nhớ hình như chính quân của Du Vương cũng mang họ Mạc?”
“Thần đã điều tra, bối cảnh của hắn rất sạch sẽ, không có quan hệ gì với Hoài Nam Vương, có lẽ chỉ là trùng hợp.” Linh Di nhanh chóng trả lời, “Hơn nữa Mạc Bình cũng không có con cháu.”
“Trên thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy.” Giọng Thời Sênh âm u. Ánh nến trong điện lung lay, ánh sáng lúc sáng lúc tối, chiếu rọi khuôn mặt của cô, “Thương đội vô duyên vô cớ mất tích ở khu vực Hoài Nam, chỉ có thể chứng minh có người hỗ trợ cho họ. Người phụ trách khu vực Hoài Nam lại họ Mạc, hơn nữa chính quân của Du Vương cũng mang họ Mạc.”
Linh Di nghe ra ý tứ Thời Sênh muốn biểu đạt, “Bệ hạ… người đang nghi ngờ Mạc Bình của khu vực Hoài Nam và Du Vương cấu kết với nhau?”
“Mạc Bình… binh quyền trong tay bà ta còn chưa bị Đới Tự lấy đi đúng không?”
“Đúng vậy, trong tay Hoài Nam Vương còn nắm tất cả binh quyền của Hoài Nam. Nhưng chỉ một chút binh quyền đó so với Đới Tự thì chả khác gì tiểu vu gặp đại vu, căn bản không đáng nhắc đến.”
Mỗi hoàng đế đều kiêng kỵ những người công cao hơn chủ.
Tiên hoàng cũng không phải là ngoại lệ, cho nên chính vào lúc Hoài Nam Vương nổi lên mạnh mẽ nhất, Tiên hoàng đã thu hồi lại từng chút từng chút binh quyền của Hoài Nam Vương, phong bà ta làm một vương gia khác họ, bị đuổi đến Hoài Nam, không được trọng dụng thêm nữa.
“Nếu Du Vương thực sự cùng với Hoài Nam Vương… vậy thì có phải là Du Vương đã chọn sai người rồi không?”
Hoài Nam Vương có thể có chút tác dụng ở khu vực Hoài Nam, nhưng khi đến kinh thành, liệu bà ta còn được tác dụng gì không?
“Ngươi cho là bị tước đoạt binh quyền, đuổi đi làm một vương gia nhàn tản thì bà ta sẽ cam tâm sao??” Thời Sênh để lộ nụ cười quỷ dị, “Trẫm dám đánh cược với ngươi, trong tay Hoài Nam Vương chắc chắn có một quân bài khiến người khác không thể ngờ được.”
“Bệ hạ…” Linh Di càng nghĩ càng thấy kinh sợ, căn cứ vào những gì Bệ hạ nói, vậy thì chỉ có mình họ yếu nhất mà thôi.
“Cũng có lẽ thứ Đới Tự kiêng kỵ không phải là trẫm.” Thời Sênh vuốt cằm suy đoán. Nếu thứ bà ta kiêng kỵ là Hoài Nam Vương thì sao?
Nếu Đới Tự ra tay trước, Nữ hoàng vừa chết, Hoài Nam Vương chắc chắn sẽ không ngồi yên được. Hai bên chắc chắn sẽ đấu đá nhau, ai thua ai thắng Đới Tự còn chưa nắm chắc được. Vậy thì điểm khiến người ta tò mò ở đây là rốt cuộc trong tay Hoài Nam Vương có thứ thần binh lợi khí gì lại khiến Đới Tự kiêng kỵ đến vậy.
Người làm Nữ hoàng như cô còn đứng được là bởi vì, cô giống như một vật cân bằng, hai bên đều không dám mạo hiểm nhúc nhích.
Vậy thì người hạ độc nguyên chủ rốt cuộc là ai?
Có chút khó đoán rồi nha…
Hay là gϊếŧ chết hết đi cho nhanh.
Dù sao thì họ cũng muốn gϊếŧ chết cô cướp lấy hoàng vị này.
Ai nhanh tay người đó thắng mà!!
Đương nhiên những nội dung trên đây đều là Thời Sênh tự mình suy đoán ra, nguyên nhân thực sự ra sao vẫn còn cần suy nghĩ thêm.
Nhưng căn cứ vào mỗi lần suy đoán của Thời Sênh thì có xác suất đến 99% là không sai. Lần này có lẽ cũng không có sai sót gì.
Linh Di thấy Nữ hoàng nhà mình cười vừa u ám lại tà mị như vậy, bỗng nhiên rùng mình một cái. Bệ hạ lại đang có chủ ý quái quỷ gì vậy?
Thời Sênh đang nghĩ xem nên gϊếŧ chết mấy người này thế nào, bên ngoài bỗng nhiên huyên náo ầm ĩ.
Linh Di lập tức ra bên ngoài đại điện nhìn xem, lát sau đã quay lại, vội vã nói: “Bệ hạ, có thích khách.”
“Có phải lần đầu tiên gặp thích khách đâu, gấp cái gì chứ?” Sau khi từ Hoàng lăng trở về, thời gian gặp thích khách còn ít sao? Bình tĩnh!
Nếu không phải vì đã mua trọn mấy tổ chức sát thủ, những người đó đến lấy lệ, nhân tiện báo cho cô biết ai muốn thích sát cô, thì cô không biết sẽ bị đám thích khách hành hạ thành cái thể loại gì luôn.
“Thích khách nhằm về phía Trầm Bắc công tử…”
Kiếm của ông đâu!!!
Linh Di còn chưa dứt lời, đã không thấy tăm tích Nữ hoàng nhà mình đâu nữa. Khóe môi cô ta co giật, rồi cũng vội vã đuổi theo.
Ngự thư phòng cách tẩm cung hơi xa, Thời Sênh dùng thiết kiếm đi đến. Cấm vệ quân đã ép sát thích khách đến phòng của Trầm Bắc. Cấm vệ quân không dám mạo phạm xông vào, sợ thích khách làm tổn hại đến sủng vật mới đó.
Mọi người đều biết Bệ hạ thích vị này đến mức nào.
“Người đâu?” Sắc mặt Thời Sênh trầm xuống nhìn Cấm vệ quân.
Cấm vệ quân chỉ vào căn phòng đang khép chặt, còn không dám thở mạnh.
Thời Sênh nhìn cửa phòng, lạnh lùng đi qua đó. Cô vừa đặt chân lên bậc thang, cửa phòng đã mở ra két một cái.
Thích khách mặc trang phục dạ hành kẹp chặt Trầm Bắc đi ra ngoài. Hắn gí dao vào cổ Trầm Bắc, chỉ cần hơi dùng lực thôi đã có thể cứa vào làn da trắng nõn đó.
Con ngươi Thời Sênh híp lại, luồng khí nguy hiểm hội tụ trên người cô.
“Lùi về phía sau!” Thích khách hét lớn về phía họ, “Lùi hết về sau cho ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ hắn.”
Thời Sênh thu lại đôi chân đã sắp đặt lên bậc thềm, ánh mắt nhìn thẳng vào Trầm Bắc. Ngay cả một ánh mắt cô cũng không thèm chia cho tên thích khách kia lấy một cái.
Dường như Trầm Bắc đã bị dọa cho sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy sự hoang mang. Nếu không phải là thích khách đang túm chặt lấy người hắn, có lẽ hắn đã trượt ngã xuống dưới đất.
Thời Sênh liếm môi, xua tay ra hiệu cho Cấm vệ quân tránh sang một bên.
“Lui xuống hết đi, nhanh lên!!” Thích khách tiếp tục hét lớn.
Cấm vệ quân lùi hết ra khỏi biệt viện, chỉ còn lại Thời Sênh và Linh Di đang đứng phía sau.
Thích khách lôi Trầm Bắc vọt đến bên tường, cảnh giác nhìn Thời Sênh và Linh Di. Khi sắp đi đến bên tường, hắn đẩy mạnh Trầm Bắc về phía Thời Sênh, cơ thể linh hoạt nhảy lên trên bờ tường.
Thời Sênh tiến lên đỡ lấy Trầm Bắc, cơ thể Trầm Bắc đã mềm nhũn, gần như không thể đứng thẳng được, đương nhiên cũng không thể rời khỏi vòng tay của Thời Sênh, chỉ có thể để cô ôm lấy.
Chính vào lúc này, có hiện tượng khác thường nảy sinh, vô số mũi tên từ phía ngách bắn tới, hình thành nên một cơn mưa tên lớn. Thích khách chống cự giây lát liền bị tên bắn trúng, ngã xuống phía dưới.
Trầm Bắc lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ôm lấy mình, đáy mắt cô dường như còn phản chiếu cơn mưa tên đầy trời đó, vẻ mặt lạnh nhạt vô tình, xung quanh tản ra luồng hơi thở lạnh lẽo.
Bàn tay ở hông Trầm Bắc bỗng bám chặt, cơ thể hắn càng gần cô hơn, chỉ một giây sau cảm giác áp bách đã nhào đến, “Có vui không?”
“Cái… cái gì?”
Trầm Bắc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt như cười như không đó. Trong ngữ khí của cô không nghe ra được đang vui mừng hay tức giận, dường như chỉ là câu hỏi bình tĩnh.
Nhưng trong lòng hắn lại có hàn ý dâng lên.
Thời Sênh thu lại tâm trạng nơi đáy mắt, ôm Trầm Bắc vào trong phòng. Những chuyện sau đó để cho Cấm vệ quân và Linh Di giải quyết, không cần đến cô.
Tim Trầm Bắc càng đập nhanh hơn, có cảm giác khi đối mặt với cô hắn thấy vô cùng lo sợ.
Thế nhưng cô không nói gì cả, chỉ đặt hắn lên giường, thậm chí còn dịu dàng cởi giày cho hắn rồi đắp chăn lên.