Họ đọc sách thánh hiền, học lễ nghĩa liêm sỉ, sao có thể học theo đám gian thần kia được. Họ mà làm vậy thì có khác gì với lũ gian thần?
“Bệ hạ, như vậy không được…”
“Trẫm nói được là được, còn phí lời nữa ta sẽ chém hết lũ các ngươi luôn đấy!!” Thời Sênh hừ một tiếng, “Dù sao thì bây giờ các ngươi không làm thì đám gian thần đó sớm muộn cũng sẽ xử lý trẫm thôi. Đến lúc đó các ngươi cũng sẽ phải chết, chi bằng chết sớm đi, chết sớm siêu sinh sớm.”
Đám đại thần: “…” Họ không muốn chết sớm siêu sinh sớm đâu.
Thời Sênh vẻ mặt lãnh đạm nhìn họ, áo long bào màu vàng tươi khắc họa dung mạo tinh xảo của cô, nhưng cũng tăng thêm sự uy nghiêm không thể dây vào.
Một số người ngoài miệng hô to vì nước vì dân cam tâm tình nguyện đánh đổi cả sinh mạng, nhưng khi thực sự đến lúc đó chưa chắc đã thực sự dám làm.
Có câu uy hϊếp đó của Thời Sênh, đám đại thần sợ chết cũng câm miệng lại. Nữ hoàng Bệ hạ đã chết ba ngày dường như bá đạo hơn cả trước kia, tư duy cũng trở nên khác thường.
Mấy vị đại thần bị ép thông đồng làm bậy với Thời Sênh, nghĩ cách làm thế nào để kéo quốc sư xuống nước.
Không ngờ cuộc đời này cô còn có thể được trải nghiệm điều này.
“Bệ hạ…”
Đại thần còn chưa dứt lời, trước mặt đã có một đạo thánh chỉ màu vàng được ném ra. Cô ta ngơ ngác tiếp chỉ, ánh mắt vô thức quét qua những dòng chữ bên trên, sau đó khóe miệng khẽ giật, “Bệ hạ, làm như vậy có thích hợp không?”
Thời Sênh mỉm cười, “Trẫm có phải là Nữ hoàng của các ngươi không?”
Đám đại thần gật đầu.
“Trẫm bình an quay về, các ngươi có vui không?”
“…” Người vui mừng chỉ có bọn họ mà thôi, những người khác nói không chừng sẽ không nín nhịn đâu.
“Nếu đã vui thì có nên cầu phúc cho trẫm hay không?”
Đại thần tay cầm thánh chỉ run cầm cập, hai tay ôm trước ngực, khom lưng cung kính nói: “Cầu phúc cho Bệ hạ là chuyện nên làm, nhưng quỳ như vậy có phải là…”
“Không quỳ thì sao thể hiện được thành ý của họ chứ? Mau đi làm đi.” Thời Sênh xua tay đuổi như đuổi ruồi.
Đoàn đại thần: “…” Họ dám bắt đám gian thần đó quỳ xuống cầu phúc cho điện hạ sao?
Vốn dĩ gần đây đám gian thần phát triển ngày càng mạnh mẽ hơn. Bây giờ trong triều gần như toàn bộ đều là đảng gian thần Đới gia. Đám người thuộc đảng bảo hoàng của họ bình thường đều chỉ cụp đuôi mà nhìn.
Vốn định tiếp tục khuyên thêm đôi câu, nhưng nhìn người phía trên, mọi người đều sáng suốt lựa chọn câm miệng lại.
“Chúng thần tuân chỉ…”
Làm xong hai chuyện này, đám đại thần mới có cơ hội nói với Thời Sênh thế cục hiện giờ.
Tuy cô mới chỉ ngoẻo có ba ngày, nhưng ba ngày này đã có thể khiến cho những kẻ khác làm được không ít chuyện.
Ví dụ như sau khi cô băng hà, mấy ngày trước Du Vương phụng mệnh vào thành tạm thời chủ trì triều chính.
Lại ví dụ như đảng gian thần Đới Thị, mưu đồ thu lại tất cả binh quyền còn lại, ép buộc đoạt lợi với đảng trung lập.
“Các ngươi nói xem…” Thời Sênh vuốt cằm. “Tại sao Đới Tự không tạo phản? Tự mình làm nữ hoàng có phải suиɠ sướиɠ biết bao nhiêu không? Tại sao bà ta còn phải mất công tạo ra một nữ hoàng bù nhìn rồi đứng sau điều khiển làm chi?”
Đoàn đại thần: “…”
Bệ hạ, câu hỏi người vừa hỏi rất kỳ quái nha, bảo họ phải trả lời sao đây?
“Có vấn đề.”
Không có được câu trả lời, Thời Sênh tự tổng kết một câu, “Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ, tiếp tục đi.”
Đám đại thần: “…” Bệ hạ chết đi một lần, tại sao bây giờ họ không bắt kịp được mạch suy nghĩ của Bệ hạ nữa rồi?
Ngoài hai chuyện lớn này, thực ra trong cung cũng không có chuyện lớn gì khác, thế nhưng hai chuyện này lại là chuyện quan trọng nhất.
Du Vương là Nhị hoàng nữ. Khi Đại hoàng nữ tạo phản, Nhị hoàng nữ cũng đã từng âm thầm ra tay, nhưng không có chứng cứ gì, cho nên Nhị hoàng nữ vẫn có thể tiếp tục yên ổn sống ở đất phong với thân phận Du Vương.
Không lâu trước đây Du Vương gửi thư đến, nói là đã cưới chính quân, muốn đưa về bái tế.
Phượng Loan Quốc có tập tục như vậy, cho dù là hoàng thất hay bách tính, cưới chính quân đều phải đưa đến mộ tổ bái tế.
Đám đại thần hậu thuẫn bên cạnh nguyên chủ sợ Du Vương có ý đồ bất chính, cho nên đề nghị nguyên chủ từ chối. Nhưng yêu cầu Du Vương đưa ra rất chính đáng, một đám người thương lượng tới thương lượng lui một hồi cũng không tìm được lý do để từ chối, cuối cùng đành phải đồng ý.
Thế là Du Vương đưa người được gọi là chính quân hồi kinh. Sau khi bái tế, Du Vương không nhắc đến chuyện phải đi. Nguyên chủ bận rộn đấu trí đấu dũng với đảng gian thần Đới Thị cho nên cũng không hề giục giã Du Vương. Đợi đến khi nguyên chủ nhớ ra, thì đã lại sắp đến sinh thần của nguyên chủ, thế là Du Vương lại mượn cớ này để tiếp tục ở lại.
Cho đến khi nguyên chủ xảy ra chuyện bây giờ, Du Vương thay thế nắm quyền.
“Bệ hạ, Du Vương cầu kiến.” Khi đám đại thần còn đang phân tích rốt cuộc Du Vương có mục đích gì, cung nữ từ ngoài điện đi vào bẩm báo.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt.
“Cho cô ta vào đây.”
“Bệ hạ, chúng thần xin tránh mặt trước.” Đám đại thần rất hiểu chuyện rời đi trước.
“Sợ gì chứ, các ngươi không dám gặp người khác à?”
Đám đại thần: “…” Đó chẳng phải là chuyện bình thường sao? Sao lại thành họ không dám gặp người khác rồi?
Bệ hạ, đầu óc người thực sự thật sự không có vấn đề sao?
Thời Sênh không cho họ đi, đám đại thần cũng không dám rời đi, đành phải đứng đợi một bên.
Bên ngoài đại điện, Du Vương theo cung nữ dẫn đường đi vào.
Có lẽ là do gen của hoàng thất tốt, người của hoàng thất so với các nữ nhân khác ở Phượng Loan Quốc đều xinh đẹp hơn nhiều. Đương nhiên nếu là so sánh với thế giới do đàn ông làm chủ, đó thuộc loại hình cao to tráng kiện.
Khác biệt ở chỗ người của hoàng thất trông khá anh khí tuấn mỹ.
Phụ quân của Du Vương cũng là một mỹ nam. Du Vương rõ ràng là được di truyền dung mạo đẹp đẽ của phụ quân, nhưng cũng không mất đi khí khái oai hùng hiên ngang của Nữ hoàng tiền nhiệm.
“Bệ hạ.” Du Vương lại gần, nhìn quét qua đám đại thần đang đứng dựa sát tường đó, sau đó giơ tay khom lưng hành lễ, “Nghe nói Bệ hạ không sao, thực sự là phúc khí củaPhượng Loan Quốc chúng ta.”
Thời Sênh lười biếng lấy tay chống cằm, ngả ngớn đánh giá Du Vương một lượt từ trên xuống dưới.
Du Vương bị ánh mắt đó của Thời Sênh nhìn đến mức thấy cổ quái, khẽ nhìn lại mình một lần. Hôm nay cô ta không có vấn đề gì, sao Nữ hoàng lại nhìn cô ta như vậy chứ?
Thời Sênh đánh giá xong mới mở miệng nói: “Tìm trẫm làm gì?”
Trong lòng Du Vương có chút ngạc nhiên, sao cô ta cứ cảm thấy hôm nay Nữ hoàng có gì đó không đúng lắm?
Ngữ khí nói chuyện và hành vi đều không giống như trước kia.
Trong đầu Du Vương trăm nghìn mối suy nghĩ ngổn ngang. Không bao lâu sau, cô ta hỏi thăm dò: “Nếu Bệ hạ đã không sao, thì ngọc tỷ này đương nhiên phải trả lại cho Bệ hạ rồi.”
“Chỉ có chuyện này thôi à?”
“…” Chuyện này còn không quan trọng sao? Cái bộ mặt chỉ có tí chuyện cỏn con thế này mà ngươi cũng phải đến tận đây của cô ta là sao chứ, “Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Để đồ xuống, ngươi có thể đi được rồi.”
“Bệ hạ, người không sao chứ?” Trong lòng Du Vương càng nghi hoặc hơn, đây là ngọc tỷ đó.
“Ta thì có chuyện gì được chứ, hay là ta không sao thì ngươi thấy bất ngờ và hối hận hả?” Vẻ mặt Thời Sênh châm chọc, ngữ khí vô cùng không có thiện chí, chỉ thiếu chút nữa đã nói thẳng ra có phải ngươi tham gia vào hoạt động phi pháp mưu hại trẫm hay không.
“Sao Bệ hạ lại nói như vậy.” Du Vương vội cúi đầu xuống, “Vi thần sao dám có suy nghĩ như vậy được chứ. Phượng Loan Quốc vẫn rất cần người. Người không sao đó là phúc khi của Phượng Loan Quốc chúng ta.”
Du Vương nói rất hay, tâm tình thu phóng như thường, Thời Sênh có chút không nắm được lời cô ta nói là thật hay giả.
“Đặt ngọc tỷ xuống, ra ngoài đi.” Thời Sênh xua tay. Tên Du Vương này nhìn thì có vẻ có chút thủ đoạn, không biết có phải là nữ chính không nữa.
Du Vương trả lại ngọc tỷ rất dứt khoát, dường như không hề để tâm đến, sau khi đặt ngọc tỷ xuống, liền khom người xin cáo lui.