Trần thiếu suy nghĩ ba ngày, hắn mới gắng gượng bày tỏ gặp Nguyên Nhược Lạp một lần.
Vốn dĩ cũng là giả vờ, Nguyên Nhược Lạp ngược lại không quá căng thẳng. Khoảng thời gian này kiến thức tăng rất nhiều, sự yếu đuối và nhát gan trên người đã dần dần rút đi.
Trần thiếu là không muốn đắc tội Thời Sênh, cuối cùng quyết định, hắn sẽ giúp đỡ để Lâm Quân Thành hết hy vọng, nhưng Nguyên Nhược Lạp không thể dựa vào danh tiếng của hắn làm xằng làm bậy bên ngoài.
Ánh mắt Thời Sênh nhìn Trần thiếu giống như nhìn thiểu năng.
Trần thiếu suy nghĩ một chút hàm ý của ánh mắt kia, rất nhanh liền biết cô đang biểu đạt ý gì.
Có người đại diện một lời không hợp liền lên tin hot cô ở đây, nào cần đến danh tiếng của Trần thiếu hắn.
Chuyện đã định xong, Trần thiếu dẫn Nguyên Nhược Lạp xuất hiện ở một nơi công khai, cũng không phản bác lúc phóng viên hỏi quan hệ của hai người.
Vì vậy chuyện tiểu bạch thỏ Lâm Quân Thành vừa ý kia bị Trần thiếu tranh mất, lập tức trở thành một trò cười lớn.
Lâm Quân Thành muốn cái gì mà không có cái đó?
Mọi người ban đầu đều cho là nghệ sĩ nhỏ kia chỉ là lạt mềm buộc chặt, không bao lâu sẽ bị Lâm Quân Thành nắm được. Ai biết người ta đã sớm xác định quan hệ với Trần thiếu rồi.
Vụ chơi hố này…
Nhưng Lâm Quân Thành lúc này không nổi trận lôi đình như mọi người tưởng tượng, ngược lại mặt đầy hứng thú xem báo cáo.
Hồi lâu, hắn khép máy vi tính lại, “Người sau lưng cô ta lại là cái tên Trần gia đó, khó trách nửa năm nay như thay da đổi thịt.”
“Tổng tài, cô Nguyên…”
Lâm Quân Thành híp mắt lại, “Nếu đã biết người sau lưng cô ta là ai, sẽ có cách đối phó. Cô ta sớm muộn cũng phải trở lại bên cạnh tôi.”
Thứ hắn vừa ý, vẫn chưa từng có ai có thể cướp đi.
…
Tháng tư, “Thiên thần” quay xong.
Đồng thời còn xảy ra một chuyện lớn. Tiết Vũ Hòa bởi vì dùng tiền công quỹ bị công ty khởi tố. Tiết Vũ Hòa sợ tội mà chạy, ở trên cao tốc phát sinh va chạm với một chiếc xe tải, chết tại chỗ.
Tiết Vũ Hòa là thật sự dùng tiền công quỹ, tình tiết phía trước đều là thật, chỉ là chuyện tai nạn xe cộ xảy ra phía sau, là Trần thiếu sắp đặt.
Trần thiếu hoàn thành điều kiện đầu tiên, Thời Sênh bắt đầu hoàn thành điều kiện cô giao dịch.
Tưởng gia lần lượt xảy ra vấn đề.
Thời Sênh không ngờ sẽ nhận được điện thoại của Tưởng Húc, hơn nữa còn hẹn gặp mặt cô.
Địa điểm gặp mặt là Tưởng Húc chọn, ở một cái công viên không nhiều người.
Cả người hắn nhìn có chút sa sút. Thời Sênh đến rồi, hắn cũng chỉ nhấc mắt lên nhìn cô một cái, sau đó dồn sức hút thuốc.
Trong khói thuốc lượn lờ, giọng hắn có chút khàn khàn, “Trình Hi, chuyện nhà chúng tôi, có phải là cô làm không?”
“Anh cảm thấy sao?”
Tưởng Húc dập tắt thuốc, đưa một phong thư trong cái túi bên cạnh cho cô, “Cô Trình mở ra xem xem.”
Thời Sênh mặt không biểu cảm xé phong thư ra, bên trong là một xấp ảnh, ánh sáng rất mờ, xen lẫn cảnh truy hoan hưởng lạc, vừa nhìn là biết không phải nơi đứng đắn gì.
Mà ở giữa ảnh, một người đàn ông và hai người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau.
Ảnh sau đó cũng không khác biệt lắm, lấy góc độ chụp khác nhau, trừ người đàn ông ra, mấy người phụ nữ đều khác nhau.
Vẻ mặt Thời Sênh không có bất kỳ biến hóa gì, sau khi xem xong bỏ lại nó vào bì thư, “Anh Tưởng, anh muốn dùng cái này chứng minh cái gì?”
“Cô Trình, tôi biết cô rất thích Kiều Khanh. Cô không muốn nhìn hắn thân bại danh liệt chứ?” Trên mặt Tưởng Húc hiện lên một tia u ám.
Thời Sênh cười lạnh, “Yên tâm, anh có thể thân bại danh liệt trước anh ấy.”
Tưởng Húc hung ác cau mày, “Hắn không biết bị bao nhiêu phụ nữ ngủ với rồi, cô Trình thích người như vậy sao?”
Thời Sênh đột nhiên động thủ, lật Tưởng Húc trên đất, “Cảm ơn anh chọn nơi tốt thế này, thuận tiện cho ông đây gϊếŧ chết anh.”
Tưởng Húc trợn to mắt, “Cô dám!”
“Có cái gì không dám.” Thời Sênh cười lạnh, “Photoshop của anh rất khá, nhưng muốn lừa tôi vẫn phải luyện thêm mấy trăm năm nữa.”
“Đó không phải là photoshop, đều là thật!” Tưởng Húc nghiến răng.
Tay Thời Sênh dùng sức, bẻ về sau, Tưởng Húc nghe thấy tiếng xương trật khớp.
Cô gái phía trên cười nhạt, gió mát thổi qua, cuộn vết sẹo trên trán cô lên, vết sẹo dữ tợn kia bất ngờ lộ ra, khiến cô hung hãn thêm mấy phần.
“Có thật không?”
“Là thật, không tin cô tự mình đi hỏi hắn đi, hỏi hắn đã từng làm những gì, xem xem người cô thích là cái bộ dạng gì. Những thứ này nếu như không phải là thật, hắn tại sao phải mặc tôi thao túng? Trình Hi cô không phải là không dám đi chứ? Biết người mình thích là cái bộ dạng này, rất khó tiếp nhận sao?”
“Hỏi anh một lần cuối cùng, là thật chứ?”
Tưởng Húc nghiến răng, “Là thật!”
Thời Sênh cười lạnh, “Tưởng Húc, trước đây tôi không động đến anh, là bởi vì anh ấy ngăn cản. Nhưng bây giờ thật không may, anh ấy không có ở đây.”
“Cô… cô muốn làm gì?” Tưởng Húc lúc này nhếch nhác bị ấn trên đất. Hắn dường như ngửi thấy mùi phân và nướƈ ŧıểυ lẫn lộn trên bãi cỏ và trong đất.
Đáy lòng Tưởng Húc lúc này dâng lên một cảm giác sợ hãi, cô ta muốn làm gì?
…
Kiều Khanh từ bên ngoài quay lại, thả một đống đồ trong tay xuống, ngước mắt liền thấy cô gái ngồi trên ghế sofa.
Ánh mắt cô khẽ chuyển qua, vô cùng lạnh lùng, cảnh tượng bốn phía lắc lư, vặn vẹo biến thành một mảnh hư không, mà hắn lúc này đứng ở trên một khúc gỗ duy nhất ở trong hư không đó.
Đáy lòng Kiều Khanh đột nhiên hoảng sợ, “Em… sao lại đến đây.”
“Qua đây.” Thời Sênh vẫy tay với anh.
Kiều Khanh theo bản năng nghe lời cô, đi tới bên ghế sofa, tầm mắt rơi vào tấm ảnh trên bàn trà, sắc mặt hắn lập tức khó coi.
“Đó không phải là anh.” Kiều Khanh buột miệng nói ra, “Tưởng Húc đưa cho em có phải không? Anh… em tin anh, đó không phải là anh.”
“Em còn chưa nói, anh căng thẳng cái gì.”
Thời Sênh giơ tay ra với hắn. Kiều Khanh do dự đưa tay qua. Thời Sênh khẽ thu chặt đầu ngón tay, “Nếu đã không phải là anh, tại sao phải nghe lời Tưởng Húc?”
“Em tin anh sao?” Kiều Khanh không đáp hỏi ngược lại.
Vẻ mặt cô quá mức yên lặng, hắn không cách nào phân biệt, cô là tin hay không tin.
Thời Sênh khẽ ngẩng đầu, “Anh sẽ lừa em chứ?”
Kiều Khanh lắc đầu.
“Nếu anh đã không lừa em, em tại sao lại không tin anh?” Thời Sênh kéo hắn ngồi xuống.
Nếu đã là kiểm tra, loại tình tiết này, cô đều biết tỏng, tới đây rồi, kiểm tra cũng nên kết thúc rồi.
Nàng dâu nhà cô, cô dựa vào cái gì mà không tin.
Kiều Khanh dường như thở phào, giơ tay ra chụp lấy toàn bộ ảnh trên mặt bàn, hắn nhìn thấy gương mặt đó liền cảm thấy chán ghét.
Kiều Khanh hít thở sâu một hơi, “Anh phải trả thù cho mẹ anh. Cái chết của mẹ anh, Tưởng Húc không thoát khỏi có liên quan.”
Khoảng thời gian đó chính là sau khi Đỗ Á Viễn trù tính vu tội cho hắn. Hắn rất chán chường, phần lớn thời gian đều là ở quán bar.
Tưởng Húc thường xuyên gây khó dễ cho hắn, không biết tìm mấy người phụ nữ ở đâu, bỏ thuốc cho hắn. Nhưng hắn chạy kịp, không trúng chiêu.
Sau đó mẹ hắn xảy ra chuyện. Từ khi mẹ hắn gả vào Tưởng gia, mấy năm đầu còn không tệ, sau đó sức khoẻ càng ngày càng kém. Ban đầu hắn cũng không nghi ngờ, chỉ nghĩ là như bác sĩ nói, cơ thể yếu.
Nhưng sau khi mẹ hắn qua đời, hắn mới phát hiện ra mấy điểm không đúng.
Lúc hắn đang nghi ngờ Tưởng Húc, Tưởng Húc đột nhiên lấy những tấm ảnh kia ra uy hϊếp hắn.