Đỗ Á Viễn còn chưa nói hết, trước mặt là một đống tuyết, trực tiếp đập lên mặt hắn, bên trong còn lẫn cả nước, lập tức dội hắn ướt lạnh thấu tim.
Mà kẻ đầu sỏ Thời Sênh đang xách thùng, một tay chống nạnh nhìn đạo diễn, “Đạo diễn, tôi cảm thấy bộ dạng này của anh Đỗ quay cảnh này càng nghệ thuật hơn, anh cảm thấy thế nào?”
Nước tuyết thấm vào quần áo, khí lạnh xông thẳng vào trong cơ thể, Đỗ Á Viễn lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi người rối rít lui về phía sau, người đại diện này điên lên thì rất kinh khủng!
“Khụ… cô Trình như vậy không hay lắm… chúng ta bây giờ là quay nam chính đang tức giận, vì nữ chính mà dạy dỗ nữ phụ hạng bốn, thế này hoàn toàn làm hỏng tình tiết rồi.” Nam chính đã ướt như chuột lột rồi, ai thèm xem?
“Hắn rõ ràng đang giày vò người, mắt anh mù không nhìn ra à?” Thời Sênh đột nhiên nói thẳng, đạo diễn suýt nữa quỳ với cô.
Bà cô ơi, cô có Trần thiếu làm hậu đài, nhưng tôi thì không có đâu!!
Thời Sênh ném thùng xuống, kéo áo khoác ngoài bên cạnh ném lên người Nguyên Nhược Lạp, “Đạo diễn, tôi thấy trạng thái của anh Đỗ không tốt lắm, không bằng để anh ta ở đây suy nghĩ một chút, lúc nào suy nghĩ xong thì lúc đó chúng ta sẽ quay.”
“Được được được, quay cảnh của nam phụ trước, các bộ phận chuẩn bị.” Đạo diễn vội vàng đồng ý.
Nhân viên nghiệp vụ tản ra bốn phía, chuẩn bị cảnh, bọn họ gần đây phát hiện ra, đạo diễn hơi sợ Trình Hi này.
Lại nghĩ lại lúc cô đến tổ phim, đã trắng trợn chiếm một phòng nghỉ như vậy, nhưng người phía trên lại kêu bọn họ thu xếp một phòng khác ra, đủ để chứng minh chỗ dựa của vị này rất mạnh.
Cô đã không phải là Trình Hi bị người chỉnh đến không có chút sức phản kháng nào nữa rồi.
Trợ lý của Đỗ Á Viễn nhanh chóng xúm lại đi lên, muốn đưa hắn đi thay quần áo, nhưng Thời Sênh tiến lên ngăn bọn họ lại, “Tôi nói là để cho anh Đỗ ở đây suy nghĩ, lúc nào suy nghĩ xong thì sẽ quay, mấy người nghe không hiểu à?”
Trợ lý: “…”
Có lẽ là khí thế trên người Thời Sênh quá đáng sợ, giống như một lời không hợp sẽ đánh người, bọn họ đều có chút không dám nói, đều quay sang nhìn Đỗ Á Viễn.
Đỗ Á Viễn lúc này lạnh đến cả người phát run, “Trình Hi, con điên này, tôi dựa vào cái gì phải nghe cô.”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Đỗ Á Viễn, nói ra, anh dù sao cũng đã đi theo tôi một khoảng thời gian, anh cảm thấy trong tay tôi không có điểm yếu gì của anh à? Chưa thể nghiệm cảm giác rơi từ vị trí Ảnh đế xuống đúng không? Có muốn nếm chút mùi vị xa hoa không?”
Đỗ Á Viễn: “…”
“Đứng yên đó cho tôi.”
Đỗ Á Viễn nhìn Thời Sênh và Nguyên Nhược Lạp rời đi, răng cũng sắp cắn nát rồi, cô ta lại uy hϊếp hắn!!
Đáng hận!
Đỗ Á Viễn sắp bị đông thành kẻ ngốc, đạo diễn mới kêu hắn mau đi về đi, ngày hôm sau cả Đỗ Á Viễn và Nguyên Nhược Lạp đều ốm.
Cho nên chỉ có thể quay cảnh của nam phụ với nữ chính, nữ phụ.
…
“Chị Trình Hi… có thể rót giúp em cốc nước không.”
Hơn nửa đêm, Nguyên Nhược Lạp cảm thấy khát nước, không thể không gọi Thời Sênh.
Thời Sênh vẫn chưa ngủ, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên mặt cô, trong căn phòng tối om có chút âm u.
Thời Sênh giơ tay bật đèn, nhưng ấn mấy cái đều không có phản ứng gì, ngẩng đầu nhìn điều hòa, không biết đã dừng từ lúc nào, mất điện rồi?
Cô nằm ở trong chăn, không cảm thấy lạnh mấy.
Công kích với antifan quá hăng say, cũng không để ý mất điện lúc nào.
Cô mở điện thoại lên để soi, xuống giường đi rót nước, nhưng mất điện nên nước trong máy nước đều lạnh cả.
Trời lạnh như thế này, Thời Sênh không dám cho Nguyên Nhược Lạp uống nước lạnh, chỉ có thể ra ngoài hỏi cửa hàng có nước nóng không.
Bên ngoài gió lạnh thổi, Thời Sênh quấn chặt quần áo, đi tìm cửa hàng.
“Xin lỗi anh, thật sự không có, chỗ chúng tôi cũng mất điện, vừa rồi anh Đỗ và cô Lương sai người đến lấy đi hai bình nước nóng cuối cùng rồi.” Ở xa đã nghe thấy chủ cửa hàng khách khí giải thích với người ta.
Thời Sênh đẩy cửa đi vào, khí lạnh lập tức vào theo, chủ quán nhìn qua, nói thẳng: “Ôi chao, cô Trình cô cũng muốn nước nóng à? Thật sự xin lỗi, hết nước nóng rồi.”
Ánh mắt Thời Sênh lướt qua chủ quán, rơi lên người đàn ông đối diện ông ta. Kiều Khanh mấy ngày nay luôn tránh cô, giống như cô sẽ ăn thịt hắn vậy.
Thời Sênh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chủ quán, giọng ôn hòa, “Tôi có người ốm, ông có thể rót cho tôi một cốc không.”
Chủ quán chần chừ, có lẽ là đồng tình với người bệnh, xoay người đi xách một bình trà, tìm một cái cốc rót nước cho Thời Sênh, “Chỉ còn bấy nhiêu thôi.”
“Cảm ơn.” Thời Sênh nhận lấy cốc, “Ngày mai tôi sẽ đem cốc trả cho ông.”
“Không sao không sao, cứ để ở phòng, tôi sai người đi thu là được rồi.” Vẻ mặt Thời Sênh ôn hòa, chủ quán có chút thụ sủng nhược kinh, vội khoát tay.
Cô Trình này ông ta biết, nổi tiếng là hung dữ, lúc này nói chuyện tử tế như vậy, ông ta có chút sợ hãi.
Thời Sênh nhìn Kiều Khanh một cái, giơ tay ra kéo hắn. Kiều Khanh nhanh chóng tránh đi, mặt lạnh rời khỏi phòng.
Gió lạnh bên ngoài thổi cho Thời Sênh gần như không mở nổi mắt. Cô nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Kiều Khanh đâu.
Cô cầm nước về cho Nguyên Nhược Lạp, sau đó lại ra ngoài tìm Kiều Khanh. Vừa rồi nhìn hắn có chút không đúng, cô không yên tâm lắm.
Chỗ ở của Tưởng Húc cách một hành lang, Thời Sênh qua đó cũng không phát hiện ra Kiều Khanh.
Cô lượn quanh một vòng, cuối cùng tìm được người đang dựa trong một góc tường.
“Kiều Khanh?” Thời Sênh tiến lên đỡ lấy hắn, người hắn nóng bỏng, giống như lò lửa.
Ý thức của Kiều Khanh có chút mơ hồ, nhưng hắn biết người bên cạnh là ai, mùi trên người cô hắn sẽ không quên.
Thời Sênh mặt lạnh đưa người về phòng. Nguyên Nhược Lạp uống nước xong, tỉnh táo lại chút, thấy Thời Sênh đưa một người trở lại, kinh sợ ngồi dậy.
“Dậy làm gì? Còn sợ bệnh không đủ nghiêm trọng à?” Thời Sênh tức giận trừng mắt.
Nguyên Nhược Lạp vội co rút vào trong chăn.
Người đại diện nhà cô mang một người đàn ông quay lại… ừm, vẫn là Kiều Khanh đó.
Cô giống như biết được chuyện gì ghê gớm lắm.
Cô bây giờ ở đây có phải là có chút chướng mắt không? Khẳng định chướng mắt…
Nữ chính bánh bèo lập tức dậy mặc quần áo, “Cái đó chị Trình Hi, em đi ngủ với Linh Linh đây.”
Thời Sênh cau mày, nhưng cũng không ngăn cản, kêu cô mặc áo khoác ngoài lên, đội cả mũ và quàng khăn.
Chờ Nguyên Nhược Lạp rời khỏi phòng, Thời Sênh lúc này mới bắt đầu cởϊ qυầи áo có chút ẩm ướt bên ngoài của Kiều Khanh ra, sau đó nhét hắn vào trong chăn.
Thời Sênh ngồi ở cạnh giường, trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của hắn.
…
Kiều Khanh ban đầu là nóng, sau đó lại lạnh, lạnh đến mức cả người hắn đều phát run. Nhưng bên cạnh bỗng có thêm nguồn nhiệt, hắn theo bản năng ôm lấy nguồn nhiệt.
Rất thoải mái.
Rất yên tâm.
Ý thức của hắn nặng nề, có lúc cảm thấy mình tỉnh rồi, nhưng làm sao cũng không mở nổi mắt, giống như là có bàn tay vô hình che mí mắt hắn lại, cơ thể cũng bị thứ gì đè lên, không giãy ra được.
Có lúc lại bắt đầu gặp ác mộng, ác mộng này nối tiếp ác mộng kia, trong mơ quái vật hung ác muốn ăn thịt hắn. Hắn không cách nào chạy thoát nổi. Lúc hắn bị quái vật đuổi kịp, lại tiến vào một cơn ác mộng khác, không ngừng tuần hoàn.
Kiều Khanh chợt mở mắt ra, hình như không thấy sự trói buộc trên người đâu nữa, chỉ còn lại một thân đẫm mồ hôi.