Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch đang mua quần áo thể thao. Kỷ Tiểu Ngư chọn hai bộ quần áo tình nhân, hai người thay xong rồi mới ra ngoài, Kỷ Tiểu Ngư khoác tay Bắc Trạch, nhìn vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Chỉ.” Ánh mắt sắc bén của Kỷ Tiểu Ngư nhì thấy Thời Sênh đang đứng dưới mái hiên, cô ta lập tức kéo Bắc Trạch qua đó. “Tiểu Chỉ, cô cũng đi dạo cửa hàng sao? Hôm nay vốn dĩ muốn gọi cô đi cùng, nhưng mà Trạch nói…” Kỷ Tiểu Ngư ngại ngùng nhả ra mấy chữ, lộ ra vẻ xinh đẹp đáng yêu: “Không ngờ là bọn tôi lại gặp cô ở đây, không bằng cùng nhau ăn cơm đi?”
“Tiểu Chỉ… chúng ta vẫn còn nhiều thứ phải mua lắm, đi, không thể cùng Bắc thiếu ăn cơm được.” Lâm Nhân kéo kéo tay Thời Sênh, nhỏ giọng nói.
“Không sao đâu, đến lúc đó có thể để Trạch giúp mọi người.” Kỷ Tiểu Ngư cười nói, đáy mắt có một tia khoe khoang.
Lúc trước, người trong trường học đều ghép Bắc Trạch và Lâm Nhân thành một đôi, cảm thấy bọn họ mới là một đôi trời đất tạo nên, bây giờ người Bắc Trạch thích lại là cô ta rồi.
“Không muốn ăn cơm cùng người mình không thích.” Thời Sênh nhàn nhạt nói.
Kỷ Tiểu Ngư há miệng nhỏ ra, dường như là bị doạ đến, một lúc sau mới mang bộ mặt buồn rầu hỏi: “Tiểu Chỉ… cô không thích tôi sao? Nếu có chỗ nào làm chưa tốt, tôi có thể thay đổi.”
Bắc Trạch cũng nhìn về phía Thời Sênh, cơ hồ như rất để ý đến đáp án này.
“Chỗ nào cũng không thích hết…” Thời Sênh đang định nói thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“Bắc tiểu thư, Bắc tiểu thư, có phải là cô không, tốt quá rồi… Tôi ở tầng năm, cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tôi, thiếu gia đang làm loạn ở đây, có thể phiền cô lên đây một chút không?”
“Tôi đâu phải là bảo mẫu của hắn.” Thời Sênh nghĩ cũng không thèm nghĩ liền ngắt điện thoại.
Bên kia không chết tâm, lại gọi tiếp.
Thời Sênh liền tắt máy.
“Đi thôi…” Thời Sênh nhìn về Lâm Nhân, cô cũng không muốn đợi lát nữa mấy tên vệ sĩ đó chạy xuống đây bắt người.
“Tiểu Chỉ…” Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên bắt lấy Thời Sênh: “Tôi biết tôi có thể có rất nhiều chỗ làm chưa được tốt, thế nhưng tôi sẽ học mà, sau này còn cần cô chỉ giáo nhiều nhiều hơn nữa.”
“Buông tay.”
“Tiểu Chỉ, tôi…”
Ánh mắt Thời Sênh đã nhìn thấy mấy vệ sĩ từ thang máy chạy như bay xuống, cô thuận thế đấy Kỷ Tiểu Ngư ra, vì hơi dùng sức nên làm cho Kỷ Tiểu Ngư ngã xuống mặt đất.
“A!” Kỷ Tiểu Ngư đau đớn kêu lên.
“Bắc Chỉ.” Bắc Trạch quát lên, mau chóng đỡ Kỷ Tiểu Ngư từ trên mặt đất đứng lên: “Có bị đau chỗ nào không?”
Kỷ Tiểu Ngư nhìn mắt cá chân, trên trán đầy mồ hôi lạnh: “Có thể là bị trật chân rồi, không trở ngại gì, anh đừng trách Tiểu Chỉ.”
“Bắc Chỉ, em đứng lại cho anh.” Nhìn thấy Thời Sênh muốn đi, Bắc Trạch lại lần nữa quát lên, thanh âm rất lớn, người xung quanh đều nhìn qua bên này.
Một vệ sĩ khác cũng chạy đến, chặn lấy đường rút lui của Thời Sênh.
“Bắc tiểu thư, cô giúp tôi đi mà, cùng chúng tôi đi lên trên một chuyến.” Vệ sĩ không kìm được mà vây lấy Thời Sênh phân trần.
Lâm Nhân kỳ lạ nhìn mấy vệ sĩ kia một cái, đây không phải là mấy vệ sĩ của Phó Khâm sao?
Thời Sênh buồn bực cau mày, lại thấy Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư nhìn qua bên này, liền quyết định đi xem tên BOSS phản diện muốn chết kia thế nào.
Kỷ Tiểu Ngư đã thay đổi tới mức khiến cho cô có chút không thích ứng.
…
Tầng năm, mấy nhân viên bán hàng đang co lại vào một góc, mặt đất bừa bãi, các loại quần áo đều bị ném hết ra ngoài, mà trong cái đống lộn xộn này có một thiếu niên đang ngồi.
Bên cạnh thiếu niên còn có hai vệ sĩ mặc áo đen đang đứng, đang dùng lời lẽ ngon ngọt để khuyên nhủ, thế nhưng thiếu niên kia vẫn không động đậy gì, cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống mặt đất.
Hai vệ sĩ kia không biết làm thế nào cả, thiếu gia đi đến chỗ này đột nhiên tức giận, doạ cho nhân viên cửa tiệm người ta suýt nữa thì báo cảnh sát.
Gần đây tính khí của thiếu gia càng lúc càng không ổn định, nói phát là phát, không có dấu hiệu gì hết, mà lại còn không ăn gì cả, nếu không phải là quản gia cho người ấn thiếu gia xuống cho uống thuốc dinh dưỡng, sợ là thiếu gia đã sớm không còn nữa rồi.
“Bắc tiểu thư.” Hai vệ sĩ đang vắt óc suy nghĩ khuyên nhủ Phó Khâm, liếc thấy Thời Sênh đi vào, mặt mày liền vui vẻ, nhường đường cho cô.
“Hắn làm sao thế?” Đang yên đang lành chạy tới cửa tiệm nhà người ta mà phát hoả, bệnh tình nguy kịch vô phương cứu chữa rồi à?
Vệ sĩ nói qua sự tình một lượt.
Chính là đi tới đi lui, Phó Khâm đột nhiên không đi nữa, sau đó tiếp tục đi vào đây ngồi, có khuyên thế nào cũng không chịu đi. Bọn họ muốn cưỡng ép đưa đi, hắn liền bắt đầu đập đồ, mớ hỗn độn trong cửa hàng này đều là do hắn làm ra.
Thời Sênh bước mấy bước qua, Phó Khâm từ từ quay đầu qua nhìn, ánh mắt có thứ gì đảo qua, tiếp đó là cổ của hắn bị đau, trước mắt rơi vào một mảnh tối tăm.
Mấy vệ sĩ giương mắt đờ đẫn: “…”
Như thế này cũng quá là đơn giản và thô bạo rồi!
“Cần mấy người để làm gì chứ?” Thời Sênh đỡ Phó Khâm: “Nhìn tôi làm cái gì, không cần thiếu gia nhà mấy người nữa sao? Không cần là tôi ném đi đó.”
Mấy vệ sĩ đang sốc bị câu này của Thời Sênh làm cho giật mình, tất cả xông lên bảo vệ lấy thiếu gia nhà họ.
Bắc tiểu thư nói ném thì thật sự là có khả năng ném thật.
“Cám ơn Bắc tiểu thư.”
Vệ sĩ đại diện rất khách khí cám ơn Thời Sênh. Bọn họ không phải Bắc tiểu thư, nào có dám động thủ với Phó Khâm, hôm nay nếu như không có Bắc tiểu thư ở đây, có lẽ bọn họ phải đợi chú Giản đến, mà chú Giản có đến cũng chưa chắc đã có cách gì.
Nếu như bọn họ dùng bạo lực, thiếu gia tỉnh lại rồi thì chỉ có chờ chết thôi!
“Không có việc gì thì đừng có thả ra ngoài.” Thả ra ngoài chính là hại người đó.
Mấy vệ sĩ: “…”
Đây nào có phải là vấn đề bọn họ thả ra ngoài chứ.
Giải quyết xong Phó Khâm, lúc Thời Sênh ra ngoài,trong đám người vây lấy xem có cả Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư.
Sắc mặt Bắc Trạch không quá tốt, cũng không biết là có phải vừa rồi bị tức giận hay không, Kỷ Tiểu Ngư hiếu kỳ đi vào bên trong xem.
“Tiểu Chỉ… cậu quen Phó thiếu hả?” Vẻ mặt Lâm Nhân hiếu kỳ, cũng không còn sự sa sút ban nãy, ngược lại vô cùng lo lắng: “Ban nãy cậu lại đánh ngất Phó thiếu, đợi hắn tỉnh lại nói không chừng sẽ tìm cậu gây phiền phức đó.”
“Hắn dám.” Thời Sênh nghiến răng ken két.
Lâm San bị bộ dạng hung dữ của Thời Sênh doạ đến, mãi mà không nói được lời nào.
…
Quay về biệt thự, Thời Sênh bị Bắc Trạch chặn lại. “Sao em và Phó Khâm lại quen nhau?” Bắc Trạch trực tiếp hỏi.
Thời Sênh vẻ mặt ù ù cạc cạc: “Liên quan gì đến anh?”
“Anh vẫn là anh trai của em đó.” Bắc Trạch đặc biệt nhấn mạnh hai chữ anh trai này, giống như đang nhắc nhở Thời Sênh, lại giống như đang nhắc nhở chính mình.
“Như thế thì đã sao, cứ cho là anh trai của em cũng quản cả việc em qua lại với ai, em quen biết ai sao?” Thời Sênh bất động thanh sắc quan sát Bắc Trạch.
Đây là nam chính, không phải là người mà nguyên chủ thích sao?
Thời Sênh đảo đảo mắt, đột nhiên bước lên phía trước một bước, giơ tay ấn vào ngực Bắc Trạch, âm thanh du dương trong vắt: “Anh trai, anh đang nghĩ gì thế?”
Ngăn cách một lớp vải, cô có thể cảm nhận được trái tim kia của Bắc Trạch đột nhiên đập nhanh không ít, cả người đều cứng ngắc lại, cái cằm bạnh ra.
Thời Sênh thu tay lại, trên mặt nhuộm một tầng ưu tư không thể nói ra được: “Đáng tiếc a, muộn rồi.”
Người con gái tên là Bắc Chỉ kia, chết rồi.
Cũng sẽ không biết được, người mà cô thích cũng đã từng thích cô.
“Vẫn chưa muộn.” Bắc Trạch ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng.
Thời Sênh nhìn hắn một cái, khe khẽ lắc đầu, mặt lộ ra tia cười: “Muộn rồi.”