Do bận học và leo rank, nên ta viết hơi chậm, vả lại hồi sáng qua còn bem nhau trong quán, nên tới tối qua mới viết xong
Mọi người thông cảm cho ta
P/s có ai chơi Onmyoji Arena vào chem nhau, dual rank kc, train cao thủ với ta thì pm nhé:V
Vừa thoát ra khỏi không gian não hải của mình, Tử Thiên lần nữa dò xét trong đầu, trong đấy hắn thấy 1 luồng thông tin màu lam nhạt, động ý niệm, luồng thông tin sáng lên:
“Thiên Long cải thể quyết”
Đây là 1 bộ pháp quyết luyện thể vô cấp, luyện thành cường độ thân thể là Thiên Long, bất khả xâm phạm, cực kì bá đa͙σ.
Nhưng trước hết ngươi chỉ là 1 phàm nhân không hơn không kém, dồn hết sức mà đánh cũng bị bọn tôi thể cao tầng vả chết!
Dù ngươi luyện được tầng 1 cũng bị luyện khí tầng 1 đánh cho răng môi lẫn lộn, vì thế, không được tự cao, dù ngươi có ra sao, quyết không được tự cao.
Chém đủ rồi.
À quên, ngươi bây giờ da lông của tầng 1 cũng chưa thể luyện thành, bây giờ trong vòng 30 ngày, mỗi ngày theo chỉ tiêu ta đề ra, hoàn thành trong vòng 24h, không được thì đập đầu chết quách đi cho rồi, tu tiên mà vài ba chuyện lặt vặt này cũng làm không xong thì làm được cái quần què gì nữa-xem đến đây, hắn có chút choáng váng, đây có phải pháp quyết không vậy, mới vào chửi như con không đẻ, quả thực khiến hắn khó mà tiếp thu, tuy vậy hắn vẫn xem tiếp.
Ngày thứ nhất
Đi ngủ đi, 6h sáng ngày hôm sau bắt đầu thi hành nhiệm vụ, bắt về 50 con cá hồi trưởng thành, phải còn tươi.
_Cái giề?! 50 con, đùa nhau chắc, ta thì 1 ngày bắt điên cuồng, nhiều nhất là 20 con, chưa kể cá nó đâu có tụ lại 1 chỗ cho ngươi bắt a, dòng sông này chẳng qua rộng có 15 thước, sâu 5 thước, cá hồi đều bơi ở dưới đáy hết rồi, ta chẳng qua là bắt được mấy con ở tầng nước phía trên, chưa tính tới lực đẩy, lực cản của nước a, ta tuy biết lặn nhưng được bao lâu, 4,5 phút là cùng rồi.
Chưa hết phẫn nộ thì 1 dòng nữa hiên lên:
Chúc ng may mắn a, vì nếu không đủ, thiếu 1 con cũng coi là không đủ, mỗi lần không hoàn thành chỉ tiêu phải bắt đầu lại từ ngày thứ nhất! Giờ ngủ đi!-đến đây, luồng thông tin bị đứt quãng, dù hắn có làm gì đi chăng nữa cũng không có tí tị thông tin nào chịu lòi ra, hắn đành miễn cưỡng lui ra.
Trời vẫn đang sáng, hắn quay đầu lại nhìn, bất ngờ phát hiện ra xác con sói lông trắng như tuyết nằm gần túp lều của hắn.
_Con sói tối qua…Nó chết rồi, giờ đi làm thịt thôi, làm gì thì làm, phải ăn trước đã.
_Ê cái gì đây-hắn ngạc nhiên khi thấy con sói chỉ còn lại cái xác, 1 cái xác bị hút khô máu…
_Uống máu…? Thiên Tuyết Lang?! Không lẽ ta đã hấp khô máu con này hả?! Eow, ghê vậy…
_Thôi bỏ qua, giờ xẽ thịt trước đã
_Ủa cục gì đây-hắn dùng dao rạch bụng con sói ra thì thấy 1 viên bi tròn trắng trắng
_Đó gọi là yêu đan đó ông nội, con Thiên Tuyết Lang đơn giản là dị thú có dc 1 tia rất ư là nhỏ huyết mạch của Thiên Lang-1 thần thú thời thượng cổ, cũng vì sỡ hữu 1 tia huyết mạch, dù là rất nhỏ, nhưng cũng hấp dẫn được ngươi ở thời điểm hiện tại, còn tại sao thì ngươi chưa cần biết bây giờ, làm gì thì làm đi, đừng quên nhiệm vụ 50 con cá ngày mai…-từ trong đầu Liên nói vọng ra.
Nếu không phải nhờ Liên nói, hắn cũng chả buồn suy nghĩ đến, phải nói, sống 1 mình cô đơn lẻ loi mấy năm trời làm hắn đần ra luôn rồi.
_Lấy nó ra, mặc dù không có nhiều yêu lực, chung quy vẫn tốt cho ngươi lúc này-giọng Liên lại lần nữa vang lên.
Hắn đưa tay ra chạm vào viên yêu đan, 1 cỗ hàn khí ập vào tay hắn
_Uầy, sao mà lạnh thế?
_Móe nó, nó tên là Thiên Tuyết Lang, đương nhiên sẽ thiên về âm hàn rồi.
_À à ô oh-hắn gật gù không thôi, như được khai sáng ra đại đa͙σ
_Vậy…làm sao lấy nó ra đây sư huynh?
_Tự mày mò mà lấy đi ông cố, động cái não ngươi lên, con người sinh ra đều có não như nhau mà sao ngươi lại không biết dùng não nhỉ?! Nói chuyện với ngươi rõ bực mình, nói tiếp chỉ sợ hao tổn hồn phách, ta đi ngủ đây, ngươi làm gì mặc xác ngươi, đừng có nghịch dại mà chết là được, cũng đừng lo chuyện ba láp ba xàm,hừ hừ.
Mặt hắn nhăn lại như khỉ ăn ớt:
Làm sao? làm sao, nàm ȶᏂασ làm sao??? Aaaa, biết rồi nha-bỗng dưng hắn nhảy dựng lên, cầm theo thanh lao với cả con dao, 1 mạch chạy dọc con sông về hướng Tây, phía xa xa, tầm 500 thước là rừng Âm Sát Phong đồng thời là biên giới Dương Minh đế quốc và Tây Phong đế quốc. Khu rừng có diện tích không lớn nếu không muốn nói là khá nhỏ, chỉ khoảng 6 ngàn thước ngang, 4 ngàn thước dọc, linh khí ở đây cực kì ít ỏi, ở bìa rừng hầu như chỉ có cây cỏ bình thường sinh trưởng, cây cao nhất nhiều nhất là năm thước, thú vật cỡ nhỏ như sói, lợn lòi sinh sống, điều đặc biệt ở đây là GIÓ, gió ở đây mang thuộc tính âm sát, ăn mòn rất kinh khủng, ở ngoài bìa rừng thì có thể không cảm nhận được, nhưng bắt đầu từ 1, 2 ngàn thước đổ vào, dù ngươi có đứng ở đâu cũng có gió luồn qua tán cây, kẽ lá mà ập vào người ngươi! Cảm giác từng luồng gió sắc bén, mỗi giây mỗi phút, ăn mòn cơ thể, dù là luyện khí trung kì bình thường cũng không nhất thiết đứng trâu bò được, không bị thương cũng khiến ngươi loạn thần, đó không phải là 1 cảm giác dễ chịu gì. Còn chuyện về Âm Sát Phong, hắn đương nhiên biết, nó tọa lạc gần làng, dân làng cũng thường vào rừng săn thú, hái thực vật ăn, tự nhiên là sẽ có người xui xẻo chịu loại cảm giác đó, từ từ đồn thổi, dần dà ai ai cũng biết
Đến bìa rừng, hắn rút con dao ra, cất thanh lao đi, tiến vào rừng, đi được khoảng trăm thước, hắn kiếm 1 cái cây to,khô, dùng dao rọc trên thân cây, cạo xuống 1 lớp vỏ cây, cạo 1 hồi, cái cây chỉ còn 2/3 độ dày, rồi hắn mới túm lại thành đám, dùng cây cỏ xung quanh cột lại thành 1 cục bùi nhùi, xong xuôi, định phủi đít chạy về, thì bỗng nhiên:
Grào rào
…
Rồi các tiếng va chạm của kim loại vang lên, lâu lâu lại có tiếng cây cối đổ ngã đổ ầm ầm, lúc thì lại có tiếng nổ, đích xác là có comabat giữa người và thú trong rừng.
_Tiên nhân đánh nhau với yêu thú?-hắn cũng nghĩ thế, sâu trong nội tâm, bản tính tò mò từ từ nổi lên.
_Đi xem 1 chốc không nhỉ, mà Liên ca nói không được lo chuyện người khác, cũng không được nghịch dại mà chết. Thôi về thôi!
Đi được vài bước hắn lại quay đầu lại.
_Xem thôi chắc không có gì đâu nhỉ, ta chỉ nấp trong bụi từ xa mà xem, nhất định phải mở mang tầm mắt a.
_Hay là thôi đi, lỡ huynh ấy lại mắng mình thì khốn, ừm thôi nghỉ khỏe.
_Cơ mà tò mò quá, thôi, xem 1 lần này thôi, sau này cũng đánh nhau, biết đâu có thêm kinh nghiệm nhỉ? Ừ, quyết đi xem thử 1 chuyến…
Hắn ngồi tự nói tự trả lời, y như 1 thằng tự kỉ, sau 1 lúc tự kiếm 1 lí do để biện hộ, hắn xâm nhập vào não hải, Liên hiện giờ biến thành 1 cục tròn như hình thái cực xoay xoay giữa không gian thức hải, khả năng cao là không biết chuyện hắn dự định làm.
_Vậy đi, quyết định vậy đi a.
Mang theo tinh thần phấn chấn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi sâu vào rừng, quên mất chuyện đặc tính của Âm Sát Phong.
Kì lạ thay, lúc hắn vào được 1 ngàn thước dọc rồi, vẫn chưa có cảm giác gì là bị gió chém ăn mòn cả, mà đến 1 luồng gió nhẹ thoảng qua cũng không có, vào được 2 ngàn thước vẫn không thấy, lúc này, ở phía xa xa chừng 50 thước, 1 bãi đất trống lộ ra, hắn tiến tới gần, kiếm 1 bụi cây to gần đó mà núp vào xem đánh nhau, trước mặt hắn là 1 thiếu niên không rõ tuổi tác, khuôn mặt cũng chả nhận ra là ai, thậm chí hắn cũng không biết tên kia là nam hay nữ, vì tên đó di chuyển với 1 tốc độ nhanh đến chóng mặt, chỉ thấy mỗi bước nhảy 1 phát là gần 6, 7 thước, mỗi lần như thế lại để lại 1 vệt dài tàn ảnh.
Thiếu niên đó đó đang đối chiến với 1 con mãng xà vàng vàng nâu, người nó khủng bố vô cùng, thân mình to như người trưởng thành, dài hơn mấy chục thước, đầu nó thi thoảng lại bắn về phía thanh niên mà cắn, tốc độ còn muốn lớn hơn vài lần! Thế nhưng thiếu niên đó di chuyển thân pháp ảo diệu vô cùng, lên xuống trái phải trước sau tiến lùi, rất nhịp nhàng, nhưng vẫn lộ ra vẻ khó khăn, liên tục đáp lại con rắn bằng những nhát chém cương ngãnh, con mãng xà da tựa sắt tựa thép vẫn phải chịu sát thương, đủ thấy thiếu niên đó ra đòn mạnh mẽ cỡ nào, nhưng con mãng xà không phải dạng vừa, thân hình linh hoạt vô cùng, thoáng cái đã nghiêng đầu, nghiêng mình tránh né, vũ khí của nó còn cái đuôi kia, vảy ở chót đuôi có thể nhìn thấy là rất cứng chắc, hơn nữa, trúng 1 nhát quật thì thiếu niên kia không ngủm cũng mất nữa cái mạng, lúc đó thì phần thắng đã được định đoạt, trúc cơ cường giả tới đây thì mới có khả năng cứu được thiếu niên kia, nhưng đời nào trúc cơ cường giả lại đến cái nơi nghèo nát rách rưới này, không đời nào họ đến đây, chẳng những linh khí nghèo nàng vô phương tu luyện, sẽ làm chậm tiến độ kết đan của họ, dù sao trúc cơ tu sĩ cũng sống được 200 năm hơn mà thôi.
Trở lại với chiến trận trước mắt, mỗi phát quật đuôi của con mãng xà kia, liền đem thiếu niên kia cật lực tránh né, phải rất vất vả mới né được, rồi lại phải trong thời gian nhanh nhất, lấy được tốc độ tránh tiếp những cú táp đầy uy lực mang theo nọc độc chết người của nó, hiện giờ, ưu thế đang nghiêng về phía thiếu niên, ra đòn kiếm liên tục, đâm chém đâm chém, trên đầu lẫn thân người con mãng xà đầy rẫy những vết chém, lỗ máu khắp nơi, thiếu niên kia mỗi 5 phút lại lôi 1 viên đan dược ra cắn nuốt, lập tức khôi phục được vài thành trạng thái ban đầu, ra đòn không thương tiếc, bức bách con mãng xà lui lại không ngừng, những nhát chém trúng càng thường xuyên hơn, 20 phút sau, nhịp độ trận chiến đã chậm lại, miễn cưỡng cho hắn hả năng quan sát bách phát bách trúng, con mãng xà như chuyển từ màu vàng sang màu đỏ, đến cả đuôi nó cũng bị thiếu niên kia đánh cho nứt vỡ, đầu thì bị đánh cho không ra hình không ra dạng, 1 mắt bị đam thủng, bê bết máu, mà thiếu niên kia cũng bị đánh cho gần gãy tay phải, người cũng đầy máu, bước nhảy khập khiểng, tựa hồ mấy cái sươn sườn cũng bị quật cho nát bấy, tóc bay tán loạn, lúc này hắn mới nhìn được đây là 1 thiếu nữ, tuổi độ chừng 17, 18, đang còn xuân xanh, ngực nở, eo thon, khuôn mặt thanh tú dễ mến. Nếu không phải nhờ đan dược, nàng căn bảnkhông thể trụ được tới tận bây giờ, nhưng nếu nó không bị đẩy lùi, trận chiến còn tiếp diễn thì kẻ bại chính là nàng, vì sức người có hạn, thể lực không đủ, khí lực dồi dào cũng chả để làm gì!
Bên kia thiếu nữ cũng nhận ra hành vi của nó, lập tức vận lực cực đại vào thanh kiếm trên tay, thanh kiếm tỏa ra hào quang lục sáng chói, tay trái kết ấn, miệng nhỏ hét to:
_Lục Kim Hoa Trảm Kiếm-Nhất trảm!!!
Lập tức, phía sau người hiện ra 1 bông hoa 5 cánh màu xanh lục, 1 trong năm cánh hoa biến thành kim loại, kiếm trên tay trảm xuống từ phải qua, hư ảnh kiếm lao đi, cắt phăng đầu con mãng xà, vảy lưng của nó rất cứng, dù hiện giờ muốn 1 chiêu phá xuyên là điều khó có thể làm được, thế 1 kiếm này, xuyên thẳng vảy lưng, chém vào xương sống, cắt thịt như giấy, nhưng ảo diệu hơn, trước lực lượng không thể cản phá của 1 kiếm này, thiếu nữ lại xoay người, tay phải xoay 1 đoạn, thanh kiếm vòng 1 đường chỉ bằng nửa tất, 180 độ xoay ngược lên, bẻ kiếm nhưng uy lực không giảm đi bao nhiêu, hư ảnh kiếm chém tiếp vào phần đầu còn chưa rời khỏi thân thể, tạo thành 1 lát thịt đỏ tươi dày khoảng 1 tất, tất cả diễn ra chỉ trong vỏn vẹn 3, 4 giây cuộc đời, lập tức con mãng xà đã được tặng 1 vé xuống cửa âm quan, cái đầu nó tiếp đất, máu huyết từ động mạch, tĩnh mạch tuôn ra ào ào, như 1 vòi nước phun mãi không dứt, nhuộm đỏ ngấy 10 thước bán kính xung quanh, tạo nên 1 khung cảnh chết chóc, ghê rợn vô cùng. Thiếu nữ kia sau khi trảm 1 kiếm xong, lấy ra 1 viên đan dược, ánh mắt đầy vẻ áy náy, đưa vào miệng ngậm 1 hồi, mới nhắm mắt cam lòng nhai nát rồi nuốt.Truyện có thể hơi phi logic lúc đầu(nếu có)
Nhưng ta cam đoan là sẽ có lời giải thích về sau
Hay thì nhớ cho ta 1 like
Hay dở thì dánh chút thời gian cmt truyện
Gạch đá ta xin nhận hết __________________________________Nhất Mục Tử Thiên a.k.a Tử Thiên chột____