Cho đến chết cũng không cảm thấy bất cứ nỗi đau nào.
Thừa dịp xúc động đem đổi lấy cảm động.
Niềm vui thoáng qua lúc này sau khi tỉnh lại đều tuột khỏi tầm tay.
~~~ Trương Quốc Vinh “Mộng tử túy sinh” ~~~
(“Túy sinh mộng tử” là một thành ngữ. Nghĩa đen: sống trong cơn mơ, chết trong cơn say. Nghĩa bóng: sống không lý tưởng, chết bờ chết bụi.)
Hôm nay là Giáng Sinh, trận tuyết đầu tiên của năm phủ xuống thành phố A. Lớp tuyết dày bao trùm trên mặt cỏ, một màu trắng xóa, làm cho người ta có ảo giác rằng mình đang ở bên ngoài thế giới. Tôi thắt một cái nơ bướm cho chiếc đĩa, đặt trên bàn trong phòng đọc sách của Tần Thiệu.
Bởi vì có một chuyện để chờ mong, tôi đứng ở cửa biệt thự chờ Tần Thiệu trở về. Trước đây tôi luôn cùng Nhiên Nhiên chơi đùa đến mức quên hết tất cả, chưa từng có ý chờ anh ta. Nay nhìn tuyết bay đầy trời, cái lạnh thấm vào tận xương, tôi mới nhớ ra từ lâu tôi chưa từng đợi ai. Tôi chờ đã bảy năm, thật khó khăn mới chờ được Ôn Khiếu Thiên trở về. Tuy kết quả là như vậy, quá trình chờ đợi vừa gian khổ vừa dài đằng đẵng, nhưng dù sao có người để chờ cũng là một chuyện tốt. Ví dụ như hiện tại, tôi lại có một người để chờ, dù ý định là để đổi lấy quà Giáng Sinh, động cơ không thuần khiết, nhưng điều đó vẫn khiến tôi có chút xúc động.
Khi xuống xe, Tần Thiệu mặc một chiếc áo khoác đen dài, bên trong là áo len cao cổ cũng màu đen, trong phông nền tuyết trắng, Tần Thiệu cao lớn, lạnh lùng giống như Leo trong bộ phim “sát thủ này không quá lạnh lùng”.
Có điều, dù không có bối cảnh tuyết trắng, anh ta vẫn cao lớn, lạnh lùng như thường. Tôi luôn so sánh anh ta với quân vương, anh ta hài lòng tôi có thể được phong hậu, ban thưởng, anh ta nhíu mày cũng có thể băm tôi như băm cỏ, đẩy tôi vào chỗ chết. Giống như nông dân trước khi làm việc phải xem dự báo thời tiết, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của anh ta tôi đều nhớ rất rõ ràng, đều không bỏ sót. Anh ta nở nụ cười tôi sẽ lấn tới, anh ta nổi giận tôi lập tức ngậm miệng.
Hiện giờ, theo dáng vẻ mà phán đoán, tâm trạng hôm nay của anh ta không được tốt. Trái tim tôi rớt xuống khe núi, điều này chứng minh mưu tính đoạt đại lễ của tôi có khả năng phải thất bại.
Không ngờ Tần Thiệu nhíu mày nói: “Đứng đây hứng gió lạnh làm gì? Mặc ấm vào rồi theo tôi tới một nơi.”
Tôi thầm vui vẻ trong lòng, nghĩ việc này còn có hy vọng, sau đó lập tức kích động chạy lên tầng mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Ngoài xe bông tuyết bay bay, dày đặc như thiên nữ tát hoa. Đã lâu không ra đường, không ngờ bầu không khí ngày lễ lại náo nhiệt như thế. Mỗi góc đường đều dựng một cây thông Noel lớn. Một vài cửa hàng còn có nhân viên mặc quần áo ông già Noel tiếp khách. Dù là cửa tiệm nhỏ cũng dán hình ông già Noel trên cửa kính, nhạc mừng Giáng Sinh vang lên khắp nơi, khung cảnh yên bình ấm áp.
Tôi theo Tần Thiệu đẩy cửa bước vào một cửa hàng bán hoa. Tôi nghĩ, Tần Thiệu còn chơi trò lãng mạn, những thứ như hoa cỏ này trong ngày lễ vừa đắt, cắm chưa được mấy ngày đã tàn, hơn nữa, quan trọng nhất là không thể bán lại. Tôi đang nghĩ nên khuyên thế nào để Tần Thiệu bỏ qua ý định này, không ngờ Tần Thiệu cầm lên một bó cúc trắng, bảo chủ quán bó lại. Chủ quán len lén liếc nhìn tôi, có lẽ không ngờ dạo này còn có người tặng cúc trắng cho người yêu.
Tôi tự kiểm điểm lại, gần đây không làm chuyện gì khiến Tần Thiệu không vui, anh ta hẳn sẽ không cố ý tặng cúc trắng cho tôi, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài đứng phía sau Tần Thiệu, ra dấu cho chủ quán, ám chỉ rằng đầu óc người này có vấn đề.
Tần Thiệu cứ thế mang tôi lên xe, đường đi ngày càng hẻo lánh. Tôi nghĩ tuy thời gian gần đây Tần Thiệu ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là một tên biến thái tâm thần phân liệt, tính cách bất định, tôi không khỏi có chút sợ hãi. Một người muốn chết như tôi còn có thể sợ hãi như vậy chứng tỏ bản năng sinh tồn của tôi đang phát huy tác dụng rất lớn.
Xe cua rồi lại cua, cuối cùng cũng ngừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chính là nghĩa trang Hoàng Cảng của thành phố A. Trước đây tôi đã từng tới nơi này, khi bố tôi vẫn còn là nhà giàu mới nổi, nghe nói phong thủy nơi này rất tốt, ông ở thì hơi sớm một chút nên muốn chuyển phần mộ ông bà đến đây. Sau rồi nhân viên ở đây nói nghĩa trang này theo một thể thống nhất, chỉ có thể tiếp nhận tro cốt, bố tôi dù có đại nghịch đất đạo đến mức nào cũng không dám đào ông bà dưới suối vàng lên đốt thành tro rồi mang đến đây, vì vậy đành phải thôi. Tôi đọc báo thấy năm nay, giá một miếng đất ở đây đã lên tới cái giá trên trời, hai mươi vạn, không khỏi nhớ tới câu Tần Thiệu từng nói với tôi “vì sao cô đáng giá hai mươi vạn”, ngay cả ai oán một tiếng thói đời bất công cũng lười.
Tôi cho rằng Tần Thiệu đưa tôi tới đây thăm bố mẹ anh ta, nhưng tôi nhớ trong tư liệu nhà trường có viết bố mẹ anh ta thì ra đều là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Hằng Viễn, nay cũng có cổ phẩn ở tập đoàn Thiệu Dương, không biết anh ta dẫn tôi tới đây để thăm vị cố nhân nào. Nếu để giúp anh ta tìm một miếng đất tốt, tôi rất vui lòng đề nghị một vài ý kiến.
Dọc đường Tần Thiệu trầm lặng không nói gì, cuối cùng dừng lại trước một ngôi mộ. Tôi thấy ngôi mộ kia rất bình thường, trên bia mộ là ảnh của một cô gái rất xinh xắn, bởi vì có một gương mặt đại chúng nên nhìn hơi quen mắt, bên cạnh viết “Tần Lộ (ngày 25 tháng 12 năm 1981 – ngày 28 tháng 9 năm 2004)”, là một cô gái mất khi còn rất trẻ. Tôi nghĩ sau này trên bia mộ của tôi có lẽ cũng sẽ như vậy, khiến cho người ta cảm thán cuộc sống bất công, nhưng ít nhất tôi cũng sống lâu hơn cô ấy bảy năm, dù trong bảy năm nay tôi ôm biết bao vết sẹo sống thật mệt mỏi.
Tần Thiệu đặt bó cúc trắng xuống trước bia mộ, nói: “Lộ Lộ, đã lâu không tới thăm em. Hôm nay là sinh nhật em, anh đặc biệt dẫn cô ấy tới thăm em.”
Lần đầu tiên tôi thấy Tần Thiệu lộ vẻ tang thương, bất lực. Không khó để đoán được rằng Tần Lộ chính là em gái của Tần Thiệu, tình cảm của hai người hẳn rất tốt. Nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ quái, sinh nhật em gái lại dẫn một tình nhân danh bất chính ngôn bất thuận như tôi tới làm gì. Bạn nói xem, nếu thật sự giống như phim thần tượng, Tần Thiệu chẳng may yêu nhầm phải tôi thì cũng nên dẫn đi gặp mặt người lớn trong nhà chứ không phải tới đây gặp một người âm dương xa cách thế này. Huống hồ để Tần Thiệu yêu tôi còn khó hơn cả chuyện làm cho em gái anh ta vùng dậy, chui ra từ dưới đất.
Có điều, nghĩ đến vận mệnh sau này của tôi chung quy cũng không thoát được một khối đất vuông thế này, hơn nữa còn không phải ở nơi có phong thủy tốt mà ở một chỗ hoang vắng nào đó vùng nông thôn, tôi không khỏi có chút thương cảm.
Tần Thiệu im lặng một lúc rồi nói: “Nếu một ngày nào đó người nằm bên trong sẽ là cô, hiện giờ cô sẽ làm gì?”
Vấn đề anh ta hỏi với vấn đề tôi suy nghĩ không hẹn mà gặp, tôi nói: “Kiếm tiền.”
Tần Thiệu lườm tôi một cái, nói: “Trong mắt cô có còn chuyện gì quan trọng hơn tiền không? Trước khi chết vẫn còn nghĩ đến kiếm tiền.”
Tôi nghĩ thầm, nếu có tiền rồi, tôi cũng đã giống như em gái anh, nằm trong bùn đất ở nơi núi non xanh tốt này, cần gì phải tranh luận chuyện tận thế với anh?
Tôi nói: “Chết có gì đáng sợ? Ai mà chẳng phải chết. Chết sớm đầu thai sớm, chết muộn đầu thai muộn.” Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhớ đến Tần Thiệu từng nói với tôi, loại người như tôi ngay cả kiếp sau cũng không có, đành phải đổi cách nói khác: “Đương nhiên, chuyện kiếp sau tôi không quản được, tôi cũng chẳng quan tâm. Có điều, tôi nghĩ nếu tôi sớm đầu thai, có lẽ kiếp sau tôi sẽ có cơ hội làm bố mẹ của bố mẹ tôi kiếp này, tôi còn có thể chăm sóc bọn họ, bù đắp lại một kiếp này tiếc nuối.”
Tần Thiệu đứng yên một lúc, lát sau mới lấy bao thuốc ra, châm một điếu trong gió. Tôi không biết Tần Thiệu cũng biết hút thuốc, vì vậy hơi có chút ngạc nhiên.
Tần Thiệu ngậm thuốc lá nhìn tôi, khi điếu thuốc chỉ còn một nửa, anh ta nói: “Thật hiếm có nhỉ, trên đời này đúng là vẫn còn có người hiếu thảo với bố mẹ như cô. Còn vì bệnh của bố mà tới chỗ tôi làm chuyện cô không muốn làm. Cô nói xem, nếu bố cô là một kẻ ác, cô có còn hiếu thuận như thế nữa không?”
Trong lòng tôi nghĩ, Tần Thiệu thật sự hiểu rõ mọi chuyện. Mặc dù hiện giờ tôi a dua nịnh nọt anh ta, anh ta cũng biết trong lòng tôi bài xích chuyện làm tình nhân. Người ta nói điểm then chốt nhất trong kinh doanh chính là dùng người, tôi nhìn đôi mắt sắc bén của anh ta, nhất định dùng người sẽ vừa chắc vừa chuẩn, chẳng trách công ty có thể phát triển đến quy mô hiện tại.
Tôi giương mắt nhìn anh ta, tuyết trắng rơi xuống tóc anh ta tạo thành một lớp tuyết mỏng. “Khi còn bé, nhà tôi rất nghèo, không mua nổi một quyển sách, nhưng từ nhỏ bà nội tôi đã bắt đầu dạy tôi đọc “đệ tử quy”, lảnh lảnh đọc thuộc lòng Tam Tự kinh, dễ nhớ, cũng rất dễ tẩy não. Sau này, khi đi học, tôi đọc được một cuốn sách về giáo dục trẻ em, nói là trẻ em từ ba đến năm tuổi không có ý thức, người ta nói gì bọn chúng sẽ tin như thế, không hề nghi ngờ. Vì vậy, đối với tôi mà nói, rất nhiều câu trong “đệ tử quy” giống như người lớn đã dùng dao khắc vào trong đầu. Ví dụ như: cha mẹ thương, dễ hiếu thuận; cha mẹ ghét, vẫn hiếu kính. Bố mẹ dù có ác, dù sao cũng là người đã sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, huống hồ bọn họ chưa từng vứt bỏ hay ngược đãi tôi, yêu thương con cái như bất cứ bố mẹ nào khác. Nếu tôi có ác, bọn họ cũng sẽ không mặc kệ tôi. Nếu bố tôi là kẻ ác, trên trời sẽ có báo ứng, nếu còn chưa đủ thì tính thêm vào tôi, hai đời dù thế nào cũng đủ rồi.”
Tần Thiệu yên lặng nghe tôi nói hết, hít một hơi, khói phun ra lập tức bị gió thổi tan, anh ta nói: “Nói giống như cô không phải kẻ ác vậy.”
Tôi nghĩ cũng đúng, nay tôi làm tình nhân của người ta, là một con hồ ly tinh chính hiệu, nếu gặp người như mẹ tôi, tôi chính là kẻ sẽ phải ăn tát.
Tôi đành gật đầu, cười nói: “Nói cũng đúng. Tôi cũng chẳng có chỗ nào tốt. Vì vậy, nếu một ngày nào đó tôi nằm ở trong kia, tôi càng không có gì tiếc nuối.”
Tôi bị gió thổi đến lạnh run, liên tục hắt xì vài cái. Tần Thiệu hút xong một điếu thuốc, quay sang nói với tôi: “Đi thôi.”
Tôi đi theo anh ta bước xuống từng bậc thang. Bàn chân giẫm vào lớp tuyết đọng, phát ra những tiếng kẹt kẹt làm cho người ta cảm thấy già cỗi và thanh thản.
Áo khoác da màu đen của Tần Thiệu tung bay, tôi không khỏi lại nghĩ đến Leo, bỗng nhiên nghĩ có lẽ Tần Thiệu cũng giống như Leo, là một người đàn ông bề ngoài lạnh lùng vô tình nhưng trong lòng lại dịu dàng khôn kể, tôi càng không tự chủ được mà nói: “Tần Thiệu, Giáng Sinh vui vẻ.”
Tần Thiệu quay đầu lại, gương mặt bị gió thổi có chút hồng hồng, anh ta nói: “Giáng Sinh của chúng ta, vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.”
Tôi nghĩ Giáng Sinh của anh ta không vui vẻ là có lý do, thế nhưng nếu tính cả Giáng Sinh của tôi vào thì Tần Thiệu cũng quá mạnh miệng rồi. Tôi lại cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng không sai, đây là Giáng Sinh cuối cùng của tôi, nay xem ra cũng không hề có ấn tượng vui vẻ gì, vì vậy cũng vĩnh viễn không vui vẻ chăng.
Xe lại thong thả chạy trên đường về nhà, khi đi qua khu phố trung tâm, cuối cùng nó cũng giống với bất kỳ một chiếc xe bình thường nào khác, dừng ở giữa con đường ồn ào đông đúc. Tất cả ống xả của các loại xe đang xình xịch phun khói nóng, trong thế giới trắng như tuyết, lộ ra vẻ xám lạnh và bực bội.
Lúc này, tôi nhìn thấy màn hình di động của tôi sáng lên, là số điện thoại bàn của thành phố A. Từ khi chuyển vào biệt thự của Tần Thiệu, di động của tôi sắp thành đồ trang trí, tác dụng gần đây nhất chỉ có gọi điện cho bệnh viện. Ngải Tĩnh và Lưu Chí đã sống chung, có lẽ con bé còn chưa biết tôi đã chuyển khỏi ký túc xá, con nhóc thấy sắc quên bạn kia đến giờ còn chưa liên lạc với tôi; còn giáo sư hướng dẫn đã nhận lời mời của Mỹ, ra nước ngoài hưởng thụ lễ Giáng Sinh chân chính. Mạng lưới quan hệ của tôi từ khi gia đình sa sút đã thủng lỗ chỗ, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai sẽ liên lạc với tôi.
Nhận điện thoại mới khiến tôi nhớ ra tôi còn làm công tác chủ nhiệm lớp.
Đầu dây bên kia là Khúc Thế Thành, cậu ta lo lắng nói: “Lô Hân Nhiên, cô đang ở đâu?”
Cách lần trước gặp mặt mới hai tháng, thằng nhóc này đã dám trực tiếp gọi tên tôi rồi.
Tôi miễn cưỡng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Khúc Thế Thành nói: “Cô mau đến bệnh viện ung bướu thành phố, một bạn của khoa chúng ta bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.”
Tôi vừa nghe vậy, lập tức nói: “Được, các em đừng hoảng hốt, tôi lập tức đến ngay.”
Tần Thiệu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Là thằng nhóc lần trước vì cô mà đánh nhau nằm viện còn đòi cô nấu cháo cho phải không? Là người diễn cùng cô trên sân khấu trong buổi đón tân sinh viên, sau đó đứng ngoài xe ngẩn người nhìn chúng ta làm chuyện kia? Tên là Khúc Thế Thành?”
Tôi nghĩ trong đầu Tần Thiệu hẳn phải có một thư mục tên “tình nhân Lô Hân Nhiên”, khi cần chỉ việc gõ từ khóa vào, những tư liệu liên quan sẽ lập tức liệt kê ra với một tốc độ nhanh nhất. Mà điều khiến tôi dựng tóc gáy chính là Tần Thiệu biết rõ tất cả mọi chuyện như lòng bàn tay, anh ta giống như một nhà tiên tri vĩ đại, hoặc có đôi mắt của thượng đế, bất kể có ở hiện trường hay không, anh ta đều có thể biết được mọi chuyện vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng Tần Thiệu không phải nhà tiên tri cũng không phải thượng đế, anh ta chỉ là một kẻ có tiền điên khùng với khứu giác nhạy bén, nếu muốn biết chân tướng sự việc, anh ta chỉ việc vung tiền ra là được. Anh ta sai người điều tra lần trước tôi nấu cháo làm gì, Khúc Thế Thành đánh nhau vì sao, anh ta còn nhớ rõ người trên sân khấu lúc đó là ai, thậm chí trong khi đang cố gắng nhục nhã tôi ở trong xe như một kẻ điên, anh ta còn có thể để mắt đến người bên ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ lúc này của anh ta khiến tôi lo lắng không biết anh ta đã biết kế hoạch của tôi hay chưa. Nếu thật sự đã biết, anh ta sẽ không cùng tôi diễn một vở tuồng dài như vậy, huống hồ tất cả kế hoạch mới chỉ nằm trong đầu tôi, anh ta còn có thể mở đầu tôi ra để điều tra hay sao? Nhưng Tần Thiệu là người không thể dùng lẽ thường để suy đoán, tôi cũng không dám dùng logic của tôi để suy đoán anh ta.
Tôi nói: “Đúng vậy, là cậu ta. Trong lớp có việc gấp, tôi phải tới xem sao.”
Tần Thiệu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cô đi đi. Bảo lái xe đưa cô đi.”
Tôi vô cùng mừng rỡ trước biểu hiện khoan hồng độ lượng của Tần Thiệu, vội vàng nói: “Không cần, không cần. Dù sao cũng đến phố trung tâm rồi.”
Tần Thiệu đã mở cửa xe, trước khi đóng cửa còn nói với tôi: “Đừng mang nón xanh về cho tôi đội.”
Đối với loại mệnh lệnh và nhắc nhở này, tôi đặc biệt không biết nói gì. Điều càng khiến tôi không biết nói gì chính là trong lúc giao thông đang tắc nghẽn, anh ta lại bảo lái xe đưa tôi đi, chắc chắn sẽ tăng độ phức tạp của chuyện này lên. Tần Thiệu bảo lái xe đưa tôi đi, khiến lái xe tuyệt đối không dám cho tôi xuống trước khi đến nơi. Tôi đành phải ngồi im trong xe, ngẩn người nhìn một rừng xe trước trước sau sau như những quân bài domino.
Khi tới được bệnh viện ung bướu đã là lúc chập tối. Bụng tôi đói kêu vang, nhưng không có thời gian bận tâm, vừa tới cửa đã gặp Khúc Thế Thành đang nóng ruột hết nhìn trái lại nhìn phải.
Tôi chạy tới, kéo cánh ta cậu ta hỏi: “Bạn học nào? Bị làm sao mà lại đưa đến bệnh viện ung bướu?”
Khúc Thế Thành thấy tôi liền thở ra một hơi, vừa thở ra vẻ mặt lại căng thẳng, ấp úng nói: “Là cậu của em.”
Vì có tuyết rơi, sàn nhà bệnh viện phủ một lớp bùn ướt sũng, tôi xoay người lại nhanh đến mức suýt chút nữa trượt chân. Tôi chật vật nói: “Tôi không phải bác sĩ, cậu của cậu bị bệnh tìm tôi làm gì. Cậu nhanh đi tìm bác sĩ đi.”
Khúc Thế Thành kéo tôi lại, nói: “Chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao cậu ấy lại ở trong bệnh viện ung bướu sao?”
Đương nhiên tôi muốn biết, nhưng tôi là một kẻ nhát gan. Tôi luôn tò mò vì sao phim kinh dị “Lời nguyền” lại được hoan nghênh như thế, nhưng bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng có can đảm để xem bộ phim này, ngay cả poster cũng không dám nhìn.
Vì vậy tôi cấp tốc lao ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ, Tần Thiệu đã nói đừng mang cái nón xanh về cho anh ta. Không lâu sau nhất định anh ta sẽ biết tôi tới bệnh viện tìm Ôn Khiếu Thiên, bầu không khí tốt đẹp mà tôi vất vả dựng lên trong hai tháng nay lập tức tan biến. Chỉ còn cách kế hoạch chưa tới năm mươi ngày, sao tôi có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Thế nhưng chỉ vừa nghĩ tới chuyện người năm trong bệnh viện này chính là Ôn Khiếu Thiên, chân tôi giống như đeo đá. Mỗi một bước đi đều hao mòn sức lực. Giống như vừa chạy nước rút một trăm mét, ngay cả thở cũng khó khăn, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu.
Khúc Thế Thành ở phía sau hô lên: “Cậu ấy bị tái phát ung thư thực quản. Cậu ấy vì cô mới tái phát ung thư thực quản.”
Tôi cảm thấy bên tai vang lên tiếng vù vù, giống như có hàng ngàn con châu chấu bật lên rồi lại đáp xuống trong đầu tôi. Tôi xoay phắt người lại, chạy tới trước mặt Khúc Thế Thành đang đứng ở cửa, lạnh lùng tát cậu ta một cái thật mạnh.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với cậu ta: “Anh ta bị ung thư thực quản có liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ tôi là tế bào ung thư, khiến anh ta tái phát vì tôi? Cậu nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Khúc Thế Thành ôm mặt, cũng nghiến răng nói: “Tôi cũng hy vọng không liên quan đến cô. Cô tưởng rằng tôi muốn như vậy lắm hay sao? Nhưng cậu vì cô mới không muốn trị liệu. Cô có thể nể tình cậu và cô đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đi khuyên nhủ cậu hay không? Cậu nhất định sẽ nghe lời cô.”
Trái tim tôi run lên, cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Giống như băm tôi thành từng mảnh nhỏ, rồi vun tất cả tuyết đọng của bệnh viện đổ xuống trên người tôi, nặn tôi thành người tuyết, còn vươn tay về phía người đi đường cười ngây ngô.
Tôi nhếch môi cười lạnh, nói: “Tôi ở bên anh ta được bao nhiêu năm mà gọi là nhiều? Chúng tôi mới chỉ có ba năm mà thôi, còn cô gái kia đã ở bên anh ta bảy năm rồi. Nay sinh bệnh lại đổ lên người tôi, làm gì có chuyện thiếu đạo đức như thế?”
Trong lòng tôi nghĩ, tôi muốn tìm cái chết, Ôn Khiếu Thiên cũng muốn chết, cuối cùng chúng tôi cũng có một quyết định thống nhất trong chuyện này.
Khúc Thế Thành nói: “Cô gái kia? Là Shelly à? Cô ấy là bác sĩ tư của cậu tôi, hiện tại đã bị cậu tôi đuổi về Mỹ rồi. Lô Hân Nhiên, sao cô có thể lạnh lùng như thế? Vì ba năm mà cô nói, cậu tôi sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, trước mỗi lần hóa trị đều lấy ảnh cô ra nhìn mới có thể nhịn xuống được. Không phải cô trách cậu tôi không nói một tiếng đã biến mất sao? Khi đó tôi còn nhỏ những cũng hiểu được đại khái. Ông cậu của tôi không thích hai người qua lại, lừa cậu tôi, nói ông nội ở bên Mỹ bệnh tình nguy kịch, bảo cậu bay sang. Cậu tôi chân trước vừa đi, ông cậu tôi chân sau đã sai người thu dọn toàn bộ đồ đạc chuyển đi. Cậu tôi ngay cả cơ hội gọi điện cũng không có, bị nhốt trong phòng vài ngày. Sau đó cậu tuyệt thực hôn mê, đưa đến bệnh viện mới phát hiện đã bị ung thư thực quản. Khó khăn lắm mới khôi phục lại gần như bình thường, về nước thăm cô, cũng không biết phải mở miệng nói với cô thế nào. Nhưng hai tháng gần đây cậu thường xuyên không ăn không uống, kết quả là ung thư tái phát. Ai thắt nút thì người đó mở, nếu còn cách nào khác, tôi sẽ tìm cô hay sao?”
Tôi nghe Khúc Thế Thành nói xong, nghĩ rằng nhất định cậu ta đã học thuộc từ một quyển ngôn tình nào đó. Đời không phải phim Hàn Quốc, lấy đâu ra nhiều bệnh nan y như vậy, cũng làm gì có nhiều người chia rẽ tình nhân như thế? Tôi nói: “Khi đó tôi còn là một tiểu thư nhà giàu, bố của Ôn Khiếu Thiên vì sao khăng khăng phản đối?”
Khúc Thế Thành quay mặt đi, nói: “Khi đó công ty nhà cô sắp phá sản đến nơi, trong giới doanh nghiệp đều biết nhà cô chỉ chống đỡ được nhiều nhất hai tháng nữa. Ông cậu tôi là người nói một không nói hai, biết cậu tôi nặng tình cảm, vì vậy mới dùng phương pháp cực đoan như vậy, chuẩn bị trước.”
Tôi lại hỏi: “Khi đó đến bệnh viện rồi, anh ta có cơ hội liên lạc với tôi, vì sao không gọi cho tôi biết? Số điện thoại của tôi chưa từng thay đổi, nếu khi đó anh ta nói với tôi, mọi chuyện có lẽ sẽ không như bây giờ.”
“Nhà cô phá sản rồi, cô bảo cậu tôi liên lạc với cô thế nào? Nói với cô cậu đột nhiên biến mất vì cậu bị ung thư thực quản hay sao? Chính cậu còn không nỡ để cô nhìn thấy cậu phải hóa trị, nỡ nào để cô nghe được tin dữ như vậy ngay khi nhà cô sắp phá sản? Nếu thời gian quay trở lại, cậu tôi nói cho cô mọi chuyện ngay lúc đó, cô có tự tin rằng cô sẽ chống đỡ được không?”
Tôi nghe những phân tích chặt chẽ này chỉ cảm thấy mình giống thám tử hoặc luật sư, không ngừng tìm kiếm điểm đáng ngờ. Tôi nhất định phải tìm được bằng chứng. Tôi không biết mình muốn chứng minh cái gì, chứng minh Ôn Khiếu Thiên vẫn yêu tôi như năm đó tôi đã khóc hô trời xanh không có mắt, hay chứng minh đó chỉ là lời nói dối do Khúc Thế Thành thêu dệt lên, khiến tôi cảm thấy có lỗi với Ôn Khiếu Thiên vì hành động của mình trong hai tháng qua?
Người ta nói trong tình yêu, ai quay lưng trước là người thắng. Cuối cùng tôi đã quay lưng trước, nhưng vẫn là tàn cục như vậy, một người đau thì người kia cũng đau, hai bên đều không nguyên vẹn.
Tôi run run hỏi: “Vậy anh ấy đang ở đâu?”
Khúc Thế Thành đi phía trước tôi, vào thang máy thế nào, rẽ ở hành lang nào, tôi đều không nhớ rõ. Cuối cùng, cậu ta dẫn tôi tới trước một phòng bệnh, nói: “Cậu ở bên trong, hiện giờ chưa tiến hành bất cứ kiểm tra nào.”
Tôi đẩy cửa ra, thấy Ôn Khiếu Thiên mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, đưa lưng về phía tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một bầu trời tuyết trắng, trong ngần thuần khiết tựa như đám mây trắng có thể nhìn thấy khi ngồi trên máy bay lúc trời trong xanh.
Nước mắt tôi tí tách rơi xuống. Tôi không biết anh đã gầy như vậy, tôi nhớ lại dáng vẻ anh khi ăn món lẩu cay đặc biệt ngay trước mặt tôi, nhớ lại vẻ mặt anh khi quay lưng về phía trời chiều hét lên với tôi “ít nhất em vẫn chưa chết”, nhớ lại lúc anh chảy máu nói với tôi “đi theo anh”, còn tôi, giống như một con nhím, sát muối lên vết thương của anh.
Tôi đi tới, khom mình, từ phía sau ôm lấy Ôn Khiếu Thiên. Tôi nhớ cái ôm này từ lâu lắm rồi, ngay cả khi đang ôm cũng run run.
Thân thể Ôn Khiếu Thiên cứng đờ, sau đó anh nhẹ nhàng nói: “Là Nhiên Nhiên sao?”
Tôi vùi đầu trên vai anh, nước mắt thấm ướt quần áo anh, nhưng tôi vẫn im lặng. Bảy năm, bảy năm trống rỗng giữa chúng tôi, làm thế nào để tôi có thể dùng nước mắt rửa trôi bảy năm này?
Tôi đi tới trước mặt Ôn Khiếu Thiên, vuốt ve gương mặt anh, anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khắc sâu vào lòng bàn tay tôi.
Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt Ôn Khiếu Thiên, anh nói với tôi: “Anh nghĩ rằng em không bao giờ còn quấn quýt bên anh nữa. Trước đây anh đi tới đâu, em sẽ theo tới đó. Em không ở bên anh, anh thật sự không quen.”
Tôi ngồi dưới đất, ôm hai chân Ôn Khiếu Thiên khóc không thành tiếng.
Tôi quấn lấy anh ba năm, rời khỏi anh bảy năm, anh vẫn còn chưa quen, vi phạm mọi phép tính của số học. Nhưng lại khiến tôi cảm động đến không nói nên lời.
Tôi nói: “Xin lỗi, em xin lỗi. Em không nên giận dỗi với anh, những lời ác độc em nói trước kia đều không tính. Bảy năm qua, chưa có một ngày em không nhớ tới anh. Em chỉ không chịu được khi anh dẫn theo một người phụ nữ trở về, còn ở trước mặt bọn họ nói không biết em. Xin lỗi, em có lỗi. Anh hãy tha thứ cho em. Em chỉ muốn giữ lại một chút lòng tự trọng buồn cười trước mặt anh. Em không biết lòng tự trọng của anh hại anh thành thế này. Em xin lỗi.”
Tôi nói năng lộn xộn, khóc lóc kể lể.
Ôn Khiếu Thiên một lần lại một lần giúp tôi lau nước mắt, những ngón tay thon dài thuần thục chơi dương cầm lướt qua mặt tôi, giống như khoảng thời gian bảy năm.
Anh nói: “Hai chúng ta đều có một lòng tự trọng thật buồn cười. Ngày đó, khi thấy em ở bên anh ta, còn thì thầm nói với anh ta rằng chúng ta không có liên quan gì, anh tức giận đến mức đầu óc không còn giống như bình thường nữa, nói không thèm suy nghĩ. Nhưng anh vừa về đến nhà đã hối hận. Chúng ta đều có lỗi với nhau, vì vậy chúng ta hòa nhau.”
Tôi gật đầu, giống như một tội phạm được đặc xá.
Anh lại vuốt tóc tôi, nói: “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Mặc kệ bệnh tật, sống chết, giàu nghèo, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Tôi lại gật đầu, lời anh nói cảm động như vậy, tôi đã chìm sâu trong đó rồi.
Đôi mắt Ôn Khiếu Thiên cuối cùng cũng cười thành hình trăng khuyết, anh từ trên ghế xuống, quỳ dưới đất như tôi, sau đó, anh chậm rãi tiến tới gần môi tôi, tôi chậm rãi đáp lại anh, trong khi cơ thể tôi vẫn còn run run vì khóc.
Trong miệng tôi toàn là nước mắt nước mũi, Ôn Khiếu Thiên lại không thèm quan tâm. Anh không chê tôi, tôi lại càng không ghét bỏ, hai chúng tôi giống như trao nhau nụ hôn thần thánh trang trọng sau khi hoàn thành lời thề kết hôn.
Thế nhưng ngay trong thời khắc thần thánh trang trọng như vậy, tôi lại căng thẳng đến phát nấc, hơn nữa càng nấc càng nhanh, thật sự sắp nối thành một tràng. Tôi xấu hổ, buồn bực ôm cổ, đành phải lung tung dụi đầu vào lòng anh.
Ôn Khiếu Thiên đặt tay lên sau gáy tôi, giọng nói tràn ngập dịu dàng, tình cảm: “Nhiên Nhiên, em biết vì sao trước đây anh không đồng ý chúng ta nuôi chó mà muốn nuôi mèo không? Em xem bản thân em đi, có giống một con chó nhỏ không, nếu trong nhà có hai con chó chỏ lúc nào cũng dụi vào lòng anh, anh phải xử lý thế nào?”
Tôi nấc một cái nhớ tới Tần Thiệu từng nói: “Tôi nuôi một mình cô đã đủ ầm ĩ rồi, làm gì có thời gian nuôi chó”, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng bàn tay Ôn Khiếu Thiên chậm rãi trấn an tôi, nháy mắt đã hất toàn bô suy nghĩ của tôi vào góc chết.
Chờ đến khi không còn nấc nữa, tôi và Ôn Khiếu Thiên nằm trên giường bệnh, ôm chặt lấy nhau.
Tôi hỏi anh ung thư thực quản là gì, trị liệu đau thế nào, cuối cùng làm sao tiếp tục chịu đựng được.
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi nói: “Nếu không vì em mà tuyệt thực tới bệnh viện, có lẽ anh còn chưa biết sức khỏe của mình có vấn đề. Bởi vì tế bào ung thư thực quản có thể ẩn nấp rất nhiều năm, không hề có một chút biểu hiện. Vì vậy, năm đó chính em đã cứu anh.”
Tôi nghĩ, qua bảy năm, Ôn Khiếu Thiên thật biết cách thiếp vàng lên mặt tôi. Trước đây anh chỉ thích châm chọc tôi, nay nhìn anh thế này tôi thật không quen.
Anh nói tiếp: “Bởi vì mới chỉ là giai đoạn đầu nên có thể phẫu thuật để giải quyết. Bác sĩ cắt đi một đoạn thực quản của anh, bởi vì thực quản phải nối liền với dạ dày nên phải nâng dạ dày lên trên, vì vậy lại phải cắt một đoạn dạ dày. Dạ dày vốn đang rất tốt, tự nhiên bị thực quản liên lụy, nay cũng thành một dạ dày tàn tật, không còn môn vị.”
Tôi nói: “Môn vị là cái gì?”
Anh nói: “Cửa trước của dạ dày, nếu không có nó, anh ăn xong không thể nằm ngay lập tức, nếu không những thứ trong dạ dày sẽ dốc ngược ra ngoài.”
Tôi lập tức ngồi dậy căng thẳng nhìn anh.
Anh kéo tôi xuống, nói: “Yên tâm, hiện giờ anh chưa ăn gì. Khi đó, một thời gian trước khi phẫu thuật, trên người cắm đủ các loại ống, dẫn đủ loại dung dịch dinh dưỡng. Chỗ xương quai xanh có một cái, dưới dạ dày cũng cắm một cái, hàng ngày phải dẫn dung dịch dinh dưỡng vào trong. Còn có một ống cắm thẳng từ mũi vào dạ dày, sau đó, khi lấy ra, cái ống nhũn như sợi mì nát. Khi đó anh muốn uống hớp nước cũng không được, đến mức khi y tá dùng bông thấm cho anh một ít nước lên môi, anh còn nghĩ đây là thứ nước ngon nhất thế giới. Cũng may là phẫu thuật thành công. Sau này hóa trị định kỳ, lại có bác sĩ tư chăm sóc nên đã hồi phục gần như trước.”
Nói đến những chuyện này, Ôn Khiếu Thiên bình thản đến mức chỉ như kể chuyện của người khác. Tôi nghĩ đến anh ngày đó suy yếu nằm trên giường bệnh, không ăn uống được, không khỏi cảm thấy trái tim run lên.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Ôn Khiếu Thiên nói: “Khiếu Thiên, chúng ta làm kiểm tra lại một lần đi. Khúc Thế Thành nói ung thư thực quản của anh tái phát rồi.”
Ôn Khiếu Thiên vươn đầu tới gần, nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, nói: “Bệnh lâu ngày thành bác sĩ, anh biết tình trạng của mình thế nào. Em nằm với anh một lúc trước đã, ngủ dậy anh sẽ đi kiểm tra.”
Tôi lo lắng nhìn anh, nhưng thấy anh thỏa mãn nhắm mắt lại, tôi đành phải nằm xuống cùng anh.
Ngủ được một lúc thì tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi mơ thấy giữa một sân khấu tối tăm, ánh đèn hình tròn chiếu thẳng vào một chiếc giường bệnh. Ôn Khiếu Thiên đeo ống dưỡng khí, trên người cắm đủ các loại ống như con nhím nằm trên giường. Trong ống là các loại dung môi xanh xanh đỏ đỏ. Tên của các loại dung môi đó đều là “Lô Hân Nhiên”. Bác sĩ đứng ở bên cạnh một lúc, chơi trò Tiểu Lý Phi Đao như Lý Tầm Hoan, một lát sau lại múa may bằng kim châm như Đông Phương Bất Bại, khiến cho máu văng ra xung quanh giường bệnh. Cuối cùng, bác sĩ cởi khẩu trang ra, tôi nhìn lại, thì ra chính là Tần Thiệu với nụ cười nham hiểm.
Nếu chuyện của Ôn Khiếu Thiên đã rõ ràng, giao dịch giữa tôi và Tần Thiệu sẽ lật sang một trang mới. Tôi yêu người đang ở bên tôi lúc này, anh ấy cần tôi, tôi sẽ không tự sát, cũng sẽ không vì phí phẫu thuật của bố mà bán đứng thân thể mình. Tôi chỉ cần nói tình hình của bố tôi cho Ôn Khiếu Thiên, nhất định anh sẽ giúp tôi trả phí phẫu thuật. Tôi sẽ không giống mấy diễn viên trên TV, từ chối sự giúp đỡ của bạn trai, tự mình nghĩ cách giải quyết. Tôi từ lâu đã không phải thánh nữ, vì tiền tôi có thể vứt bỏ tất cả tự trọng, tôi tuyệt đối sẽ không vì tự trọng mà lừa dối Ôn Khiếu Thiên, tự mình chuẩn bị tiền.
Tôi về trường lấy vài bộ quần áo để thay, ở lại ngay trong bệnh viện. Mẹ của Ôn Khiếu Thiên mất sớm, bố anh đã tới vài lần, ông ấy không giống Ôn Khiếu Thiên, gương mặt ông ấy vô cùng cương nghị, vừa nhìn đã biết là một thương nhân mạnh mẽ kiên cường, nhìn tôi như nhìn không khí. Tôi biết ông ấy không thích tôi, nhưng cũng chẳng sao. Bệnh nhân lớn nhất, Ôn Khiếu Thiêu nắm tay tôi là đủ rồi, tôi còn phải sợ cái gì.
Tôi ở bên Ôn Khiếu Thiên trong khi anh làm đủ loại kiểm tra. Có những hạng mục tôi nghe thôi đã cảm thấy rất đáng sợ, vậy mà Ôn Khiếu Thiên không hề sợ hãi, vào phòng kiểm tra mà vẻ mặt thoải mái, tự nhiên như đi uống một cốc cà phê sáng. Anh muốn tôi yên lòng, tôi nhìn vậy chỉ thấy càng chua xót.
May mắn là kết quả kiểm tra cho thấy tế bào ung thư không tái phát hay lan ra những bộ phận khác như cái miệng quạ đen của Khúc Thế Thành nói. Tảng đá trong đầu tôi rơi xuống đất, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, ép Ôn Khiếu Thiên tiếp tục nằm lại bệnh viện phối hợp với bác sĩ làm trị liệu hồi phục. Ôn Khiếu Thiên miễn cưỡng ở thêm hai ngày, thật sự không chịu được nữa, kết quả là lấy một ngày du lịch làm điều kiện trao đổi lấy bảy ngày nằm viện quan sát.
Bảy năm trước, ở trước mặt tôi, Ôn Khiếu Thiên là một người trưởng thành sớm, rất có lý trí, bất cứ những gì anh nói đều giống như có chút đạo lý nhân sinh và triết học trong đó. Nhưng tối nay, Ôn Khiếu Thiên giống một học sinh tiểu học chuẩn bị đi chơi, cầm giấy bút nằm sấp trên giường, cùng tôi bàn kế hoạch du lịch cho ngày hôm sau. Tôi nhớ nhân tài kiệt xuất của giới AV, Aoi Sora từng nói: “Tôi đã từng gặp rất nhiều loại đàn ông, cuối cùng cảm thấy đặc điểm lớn nhất của đàn ông chính là ngây thơ, dù lớn tuổi vẫn khiến người ta cảm giác như một đứa trẻ. Nếu một người đàn ông luôn khiến bạn gái cảm thấy anh ta là một người trưởng thành, tôi nghĩ, cô gái đó có lẽ còn chưa bước vào trong tim anh ta.” Tôi không khỏi bội phục hiểu biết chính xác của Aoi Sora, đúng là một người phụ nữ tài ba hiếm có.
Bởi vì chỉ có một ngày, hơn nữa hiện giờ sức khỏe của Ôn Khiếu Thiên rất yếu, anh không thể đi du lịch tới nơi nào quá xa, cũng không thể tham gia hoạt động quá mạnh. Cuối cùng, anh chống cằm, đau khổ nói: “Bảy năm qua lên kế hoạch nhiều chuyện như vậy, không ngờ hiện giờ chẳng làm được mấy.”
Tôi ngồi bên cạnh cẩn thận bóc vỏ cà chua. Tôi đọc được trên mạng rằng cà chua có tác dụng chống ung thư, vì vậy mấy ngày nay rất chăm chỉ ép Ôn Khiếu Thiên ăn, ngay cả phòng bệnh cũng tràn ngập mùi cà chua chua chua ngọt ngọt. Trước đây Ôn Khiếu Thiên chưa bao giờ ăn cà chua, nhưng vì tôi cố chấp bóc vỏ nên anh đành tiêu diệt từng quả một, cũng càng khiến tôi có động lực để tiếp tục bóc vỏ.
Những chuyện tôi đã bỏ qua trong bảy năm, tôi muốn bổ sung từng chuyện từng chuyện một, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những chuyện có thể bổ sung từ lâu đã không còn bao nhiêu.
Tôi dỗ dành anh như dỗ dành một đứa bé không cam lòng: “Vậy anh từng lên kế hoạch những chuyện gì?”
Anh hưng phấn ngồi dậy nói: “Anh à, anh từng nghĩ, chúng ta sẽ cùng nhau dựng một ngôi nhà, xây dựng, thiết kế kiến trúc anh sẽ phụ trách. Nhiên Nhiên, em chỉ cần chịu trách nhiệm trang trí là được, em thích trang trí theo phong cách gì thì làm theo phong cách đó. Sau đó, theo yêu cầu của em, chúng ta nuôi một con chó, hàng ngày, chúng ta sẽ dẫn nó ra ngoài đi dạo. Nói chung, đối với tổ ẩm của chúng ta sau này, anh vẫn mặc sức tưởng tượng như thế.”
Bàn tay đang bóc vỏ của tôi dừng lại một chút, trong lòng thoáng hoảng hốt. Những việc tôi đã làm hai tháng qua ở ngày trước mắt, chuyện tôi làm để giết thời gian chính xác là khát vọng của Ôn Khiếu Thiên.
Tôi cao giọng chột dạ nói: “Ai nha, anh cũng biết trình độ thẩm mỹ của em thế nào rồi đấy. Trước đây không phải anh luôn chê bai điểm ấy của em sao?”
Ôn Khiếu Thiên cong cong đôi mắt, cười nói: “Trước đây anh cho rằng như vậy, sau này nghĩ lại, từ khi em thích anh, hơn nữa còn thích đến mười năm, có thể thấy tiêu chuẩn thẩm mỹ của em vẫn còn cao, vì vậy đành yên tâm giao công trình vĩ đại này cho em.”
Mí mắt tôi giật giật, vội vã chuyển đề tài, nói: “Kế hoạch này quá xa, nói về mục tiêu ngắn hạn trước đi.”
Ôn Thiếu Khiên bĩu môi nói: “Mục tiêu gần thì nhiều lắm. Ví dụ như cùng đi trượt tuyết này, leo núi này, lặn này, nhảy dù này…”
Tôi vội vàng hô ngừng: “Những thứ anh nói không phải đều quá kích thích sao. Vì sao đều là những chuyện làm tim em chịu không nổi vậy?”
Ôn Khiếu Thiên chớp đôi mắt đen láy nhìn tôi: “Kích thích mới vui chứ. Trượt tuyết đến giữa chừng anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, lấy anh nhé, nếu không anh sẽ đẩy em từ trên đỉnh núi xuống. Hoặc là trèo núi được một nửa anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, gả cho anh đi, nếu không anh sẽ thả em từ giữa không trung xuống. Hay là trong lúc lặn xuống nước anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, hãy làm vợ anh, nếu không anh sẽ rút ống thở của em. Cũng có thể đang nhảy dù anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, làm vợ anh nhé, nếu không sẽ tháo đai an toàn của em. Ngay cả cơ hội từ chối em cũng không có, vì tính mạng em nằm trong tay anh.”
Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên mà nghĩ, ở bên anh ấy ba năm, chưa từng được nghe những lời tỏ tình êm tai như thế. Trong bảy năm kiềm chế ra không biết bao nhiêu ý đồ xấu xa.
Nhưng ý xấu như vậy có cô gái nào sẽ oán giận cơ chứ.
Tôi bóc ra một đoạn vỏ cà chua, nói: “Nhìn anh xem, vì sao cầu hôn còn có vẻ đe dọa như thế? Nếu anh muốn cầu hôn em, phải dùng khinh khí cầu đưa hai chúng ta lên cao, sau đó thả xuống hai băng vải đỏ dài chạm tới đất, một cái viết mấy chữ “Lô Hân Nhiên muôn năm” thật to, một cái viết “Ôn Khiếu Thiên muôn năm”, ở giữa treo ảnh phóng to n lần của hai chúng ta, chính là loại ảnh nhìn xa tưởng ảnh chụp, nhìn gần thì ra là ảnh vẽ tay ấy. Treo lên như thế, hơn mười vạn du khách vào Cố Cung (Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc) đều phải ngẩng đầu chiêm ngưỡng. Sau đó bắn sáu mươi phát pháo mừng, vì sao à, bởi vì đó là tổng số tuổi của hai chúng ta. Trong ngày hôm đó, trên vé của du khách vào Cố Cung phải in ảnh của hai chúng ta, chỉ cần có vé là có thưởng, tỉ lệ trúng thưởng là một trăm phần trăm. Giải thưởng an ủi là một chiếc Ipad của Apple, giải thưởng cao nhất là một ngày du lịch mặt trăng. Anh thấy thế nào?”
Ôn Khiếu Thiên oan ức nhìn tôi, nói: “Em nghĩ em là chủ tịch nước chắc, bên trái viết Đảng Cộng sản Trung Hoa muôn năm, bên phải viết Nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa muôn năm, ở giữa treo ảnh chụp cực lớn. Nhiên Nhiên, vì sao em lại nghèo nàn ý tưởng như thế… Em có phương án nào có tính khả thi hơn không?”
Tôi nói: “Chuyện này còn được phép thương lượng à? Hay là…”
Tôi chậm rãi nói: “Hay là như vậy đi, em chuyển Cố Cung Bắc Kinh thành Cố Cung nhỏ Đài Loan cũng được, bên kia du khách ít, số lượng vé cũng ít hơn một chút. Khi đó chúng ta cũng có thể biểu diễn sự hùng vĩ của đại lục.”
Ngọn lửa trong mắt Ôn Khiếu Thiên vụt tắt.
Tôi đứng lên bò lên giường với Ôn Khiếu Thiên, không nhịn được mà dùng ngón tay dính đầy nước cà chua nhéo mặt anh, nói: “Ai nha, thời khắc thử thách ý chí cách mạng của đồng chí Khiếu Thiên cuối cùng cũng đến. Đồng chí Khiếu Thiên, đồng chí phải nhẫn nhịn, nhất định không được nổi giận, tổ chức sẽ dành cho đồng chí tất cả sự quan tâm nhân đạo nhất.”
Ôn Khiếu Thiên vò tóc tôi, cười cười nói: “Vậy xin hỏi tổ chức, sự quan tâm nhân đạo bao gồm những cái gì? Là sờ gương mặt nhỏ nhắn này?” Anh vuốt ve mặt tôi. “Hay hôn cái miệng nhỏ này?” Anh lại hôn lên môi tôi. “Hay trực tiếp làm như thế này?” Nói rồi anh lập tức nhào tới cởi cúc áo tôi.
Tôi vốn bị anh đùa có chút buồn cười, nhưng khi tay anh bỗng đặt lên cúc áo tôi, không hiểu sao, hình ảnh vô số lần Tần Thiệu vừa thô bạo vừa nồng nhiệt cởi bỏ quần áo tôi hiện lên trước mắt, cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, cầm lấy tay Ôn Khiếu Thiên nói: “Đừng.”
Hiển nhiên Ôn Khiếu Thiên không ngờ rằng tôi sẽ nghiêm túc như thế, tay vẫn đặt trên cúc áo tôi, nói: “Nhiên Nhiên, anh chỉ đùa thôi.”
Sau đó, sắc mặt anh bỗng trầm xuống, có lẽ anh đoán được người mà tôi đang nghĩ đến trong đầu. Mấy ngày nay, Ôn Khiếu Thiên chưa từng nhắc tới Tần Thiệu, anh không nhắc, tôi cũng không nói đến. Trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, anh ta là ngọn núi mà cả hai chúng tôi cần bước qua. Có điều, tôi vẫn chưa dám nói với anh chuyện trong nhà, anh chỉ cho rằng tôi nhất thời lạc lối, tình cảm lệch hướng. Hai ngày nay tôi đã nghĩ nếu tôi nói chuyện Tần Thiệu dùng tiền mua chuộc tôi cho Ôn Khiếu Thiên biết, không biết Ôn Khiếu Thiên còn có thể chấp nhận một người anh trai hàng xóm như vậy không, còn có thể có dũng khí cầu hôn một người dơ bẩn như tôi trong khi trượt tuyết, leo núi, lặn, nhảy dù nữa hay không.
Thế nhưng tôi phải nói chuyện của bố tôi cho anh biết, mặc kệ anh có muốn ở bên tôi lần nữa hay không, ít nhất anh sẽ cho tôi phí phẫu thuật. Có điều, để mở miệng nói một chuyện như vậy luôn rất khó, tôi sợ tình cảm vừa mới tìm lại sẽ yếu đuối đến mức không chịu nổi một sự kích thích. Bởi vậy tôi nghĩ, chỉ cần bên mẹ tôi còn chưa hết tiền, tôi sẽ hưởng thụ sự bình thản này một thời gian.
Do vậy, tôi nghiêm mặt, kéo tay Ôn Khiếu Thiên bịa đặt: “Chuyện đó… Bà dì của em tới…”
Ôn Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi, anh chậm rãi nhích lại gần ôm lấy tôi, nói: “Ừ, vừa rồi anh thật sự chỉ đùa thôi. Nhiên Nhiên, ngày mai chúng ta cùng về trường đi. Lần trước anh còn chưa đi thăm hết, chỉ lo cãi nhau với em. Anh cảm thấy nhớ trường học rồi.”
Tôi tựa đầu vào ngực anh, dùng sức gật đầu.
Tôi biết, chúng tôi đều nhớ thế giới chỉ có hai người ngây thơ thuần khiết như tuyết trắng ngoài cửa sổ kia.
Ngày hôm sau, tôi vừa mở mắt, Ôn Khiếu Thiên đã sửa soạn xong xuôi, đang ngồi đối diện mở to mắt nhìn tôi thức dậy.
Tôi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh, không đợi tôi tỉnh táo lại, Ôn Khiếu Thiên đã ném hết bộ này đến bộ khác lên người tôi, vừa ném vừa nói: “Nhiên Nhiên, ngày mai ngủ tiếp, hôm nay ra ngoài chơi với anh đã.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, mẹ ơi, mới năm giờ sáng tinh mơ, ngoài trời vẫn còn tối.
Tôi đang định mắng anh thần kinh, Ôn Khiếu Thiên đã nhét bàn chải đánh răng vào miệng tôi.
Rạng sáng mùa đông, hai người trang bị như đội khảo sát Nam Cực đi ra khỏi bệnh viện.
Ôn Khiếu Thiên mặc một chiếc áo lông màu đen, đeo kính đen, mang một chiếc khăn quàng cổ ca-rô đen trắng, từng vòng từng vòng quấn trên cổ. Trên đầu còn đội một chiếc mũ len màu đen, trên đỉnh mũ còn có một cục len xù. Bảy năm trước, anh luôn theo xu hướng trang phục trưởng thành, mấy ngày nay tôi càng nhìn càng thấy anh trẻ hóa, thật sự sợ anh sẽ cải lão hoàn đồng.
Tôi nói: “Nhìn anh thế này giống như mới hai mươi tuổi, có phải muốn về trường dụ dỗ mấy em gái trẻ trung hay không?”
Ôn Khiếu Thiên nháy mắt nói: “Bị em phát hiện rồi.”
Tôi buồn cười nhìn anh: “Vậy em sẽ khắc trên trán anh ba chữ “hoa có chủ”, miễn cho anh có ý đồ xấu với đàn em. Dạo gần đây đả kích tương đối lớn, không chỉ phải đề phòng con gái mà còn phải đề phòng con trai nữa.”
Ôn Khiếu Thiên cũng cười: “Cũng đúng nha, nhỡ may gặp phải cậu thanh niên nào đó quấn quýt lấy anh như Lô Hân Nhiên, anh thật sự lo lắng.”
Tôi lườm anh một cái, hỏi anh định đi lại thế nào.
Ôn Khiếu Thiên ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên phải dùng chân để đi rồi, Nhiên Nhiên. Đã lâu không tản bộ, coi như tập thể dục buổi sáng đi. Em có đi được không?”
Tôi thầm nghĩ, anh không biết em vì anh mà đôi chân đã đi qua không biết bao nhiêu nơi, chỉ mấy km như vậy chẳng nhẽ còn không đi nổi?
Tôi nói: “Vậy lát nữa anh đừng kêu đau chân nhé.”
Ôn Khiếu Thiên khinh thường liếc nhìn tôi, sau đó kéo tôi đi về phía trước.
Năm giờ rưỡi sáng trong thành phố A, chúng tôi xuyên qua những con phố tĩnh lặng. Cả thành phố giống như còn đang ngủ, không hề có những tiếng động ồn ào, ngay cả đèn giao thông cũng uể oải tựa như rơi vào trạng thái hôn mê. Hai chúng tôi giẫm lên lớp tuyết dày, thỉnh thoảng lại giẫm phải một khối băng trơn tuột, suýt chút nữa cùng nhau ngã xuống. Sau rồi Ôn Khiếu Thiên cảm thấy thú vị, đột nhiên làm bộ trượt chân, kéo tôi hết đi lại ngừng, nói chung đã biến thành một cậu nhóc ngây thơ.
Như vậy mãi, tôi không thể nhịn được nữa, vốc lên một nắm tuyết trên mặt đất nặn thành một quả bóng ném về phía anh. Không ngờ Ôn Khiếu Thiên càng nghịch càng vui, cũng bắt đầu ném tuyết lên người tôi. Cứ như vậy, mấy km, chúng tôi vừa đi vừa nghịch hơn một tiếng mới đến được trường học.
Bầu trời chậm rãi sáng lên, Ôn Khiếu Thiên đột nhiên kéo tay tôi chạy. Tôi bị anh kéo theo chạy băng băng, cuối cùng cũng chạy tới thảm cỏ lớn trong trường.
Thảm cỏ của trường là cảnh đẹp nổi tiếng của thành A, bởi vì đó là một sườn dốc với đủ loại cây cỏ xanh mướt, ban ngày còn có rất nhiều người sắp kết hôn thích tới đây chụp ảnh cưới. Buổi tối yên tĩnh, những đôi tình nhân tìm một chỗ yên tĩnh trên sườn dốc ngồi hôn nhau. Trên sườn đồi trồng một ít cây thường xanh, lưa thưa lác đác nhưng không hề làm giảm đi cảnh đẹp. Bên cạnh cây thường xanh là một dòng sông nhỏ, buổi tối, mỗi khi trời trong, nó phản chiếu ánh trăng, giống như sông ngân nho nhỏ tô điểm cho hàng thường xanh kề bên.
Đáng tiếc nay sườn đồi đang bị tuyết bao phủ, hơn nữa còn đầy dấu chân, dòng sông kia cũng đã kết băng. Tôi không biết Ôn Khiếu Thiên dẫn tôi tới đây làm gì.
Nhưng ngay khi tôi đang suy đoán, sau rừng cây nhỏ bỗng xuất hiện một tia sáng màu hồng, mặt trời lấp ló phía sau rừng cây. Chỉ chốc lát sau, màu hồng biến thành đỏ rực, lá cây màu xanh cũng bị nhuộm thành màu vàng óng ánh. Mặt trời ngày càng lên cao, lộ ra một nửa hình tròn. Phía chân trời tỏa sáng. Cả rừng cây như ánh lên tia sáng của sự sống.
Ôn Khiếu Thiên ở bên nhẹ nhàng kéo tay tôi, tôi lén liếc nhìn anh, anh vẫn giống như bảy năm trước, thích chuyên tâm làm một chuyện gì đó, nay chỉ nhìn về phía trước không dời mắt.
Không lâu sau, một mặt trời hoàn chỉnh đã lộ ra, giống như một quả đỏ chín mọng treo trong rừng cây. Tất cả chuyện cũ dường như bị loại bỏ, chỉ còn sự yên lặng trong giây phút này, mạch đập của sự sống không ngừng vang lên, đây chính là sức mạnh của thiên nhiên.
Ôn Khiếu Thiên ôm lấy vai tôi, trịnh trọng nói với tôi: “Nhiên Nhiên, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi. Quên hết tất cả những chuyện không vui trước đây, giữ lại những chuyện vui vẻ. Chúng ta đã bỏ lỡ bảy năm, đừng để những người khác hoặc nhưng việc khác chia cách chúng ta.”
Tôi cầu nguyện trong lòng, cuộc đời này xin hãy dừng lại tại khoảnh khắc này đi.
Sau đó, chúng tôi chậm rãi đi qua những nơi chúng tôi đã từng qua vô số lần trước đây. Đại học A là trường học sở hữu trăm năm lịch sử, nhưng chính sách mấy năm nay khiến nó thay đổi không ít. Có đôi khi đi tới nửa đường Ôn Khiếu Thiên mới nhớ ra đây là chỗ nào. Anh chỉ vào một vị trí, nói: “Ở đây từng có một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Mỗi sáng em đều lười đi mua, mang theo cái bụng không lên lớp tự học với anh. Anh đành mỗi ngày tới đây mua đồ ăn sáng cho em.” Khi thì lại nói: “Không phải ở đây từng có một bãi tập nhỏ sao? Khi em sắp thi chạy bền 1500 mét, mỗi buổi tối anh đã dẫn em tới đây luyện tập, vì sao lại biến thành dãy phòng học rồi?” Tôi nói: “Ở đây vốn là phòng học, bãi tập nhỏ mà anh nói đã được xây thành sân vận động từ lâu rồi, có điều không phải ở đây thôi.” Ôn Khiếu Thiên tỏ vẻ không tin, khăng khăng cho rằng bãi tập ở chỗ này, tôi liền dẫn anh tới sân vận động đã có chút cũ kỹ. Anh ngẩn người nhìn về phía một bậc thang sứt mẻ, nói: “Không ngờ anh lại nhớ nhầm.”
Tôi nghĩ, không nhầm mới là lạ, bảy năm rồi, mọi chuyện sao có thể vẫn ở nguyên chỗ cũ chờ anh trở về được?
Tôi thấy Ôn Khiếu Thiên có chút cô đơn, liền kéo tay anh nói: “Khiếu Thiên, khi đó em ở sân tennis bị anh đánh cho máu mũi chảy ròng ròng, vì sao anh lại nghe lời như thế, thật sự đưa em tới lớp lâu như vậy?”
Ôn Khiếu Thiên nhìn sang nơi khác, mất tự nhiên nói: “Đó là vì anh chịu không nổi có người luôn theo phía sau anh, giống như u hồn, còn luôn giả vờ bất ngờ gặp anh. Khi đó ngày nào anh cũng mơ thấy em, sắp suy nhược thần kinh đến nơi. Chỉ chờ em bảo anh làm gì đó, làm cho em yên tĩnh là vội vàng làm.”
Tôi cười gian, lại hỏi tiếp: “Vậy lúc đó em bảo anh làm bạn trai em, vì sao anh cũng đồng ý nhanh như vậy?”
Ôn Khiếu Thiên ấm ức nói: “Khi đó cả trường đều biết anh có cô bạn gái tên Lô Hân Nhiên, ngày ngày ở cạnh anh, nếu anh không đồng ý chẳng phải anh còn chịu oan uổng hay sao, chi bằng nhận luôn cho rồi.”
Tôi lại nói: “Nhìn vẻ mặt phiền muộn của anh kìa, thế nào, hối hận rồi à? Hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Ôn Khiếu Thiên giương mắt nhìn tôi: “Anh chỉ cho phép bán ra, không cho đổi trả, hối hận cũng vô dụng rồi.”
Tôi lại cười, khoác tay anh tiếp tục đi dạo.
Hôm nay, chúng tôi đi loanh quanh trong trường, cùng nhau nhớ lại những ngày tháng của bảy năm trước. Chúng tôi đi tới một quán ăn chay ở cổng phía Đông, tôi chọn những món rau xanh, đậu phụ ít dầu nhất, hai chúng tôi đều đói bụng, người thích ăn thịt như tôi vẫn có thể ăn sạch sành sanh không thừa một nhánh lá như thỏ. Ôn Khiếu Thiên cũng ăn vô cùng thỏa mãn, vừa cầm khăn tay lau mồ hôi cho tôi vừa khuyên tôi ăn chậm một chút, còn không ngừng gắp vào bát tôi một đống thức ăn. Tôi ăn rất vui vẻ, cũng không quên mượn chủ quán một chiếc kéo, cắt nhỏ đồ ăn ra để Ôn Khiếu Thiên dễ tiêu hóa.
Ăn no rồi, hai chúng tôi lại vào một giảng đường, nghe bài giảng của môn toán cao cấp. Giáo sư ở bên trên liên miên nói nhưng thuật ngữ chuyên ngành mà tôi nghe không hiểu, tôi len lén hỏi Ôn Khiếu Thiên có hiểu không, anh gật đầu. Trong lòng tôi cảm thấy bất công, một người nghiên cứu tiến sĩ như tôi nghe còn không hiểu, vì sao anh lại hiểu, vì vậy tôi kéo tay Ôn Khiếu Thiên muốn đi. Ôn Khiếu Thiên cười trộm, nói: “Anh nghe hiểu đoạn này của giáo sư: ‘phần này nhất định tôi sẽ kiểm tra các em ở cuộc thi cuối kỳ, các em ôn tập cho tốt’.” Nghe đến đó, tôi cũng cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng hai chúng tôi đã ba mươi tuổi rồi còn ngồi cùng những sinh viên đôi mươi trong một giảng đường, thì thầm nói chuyện yêu đương, đúng là vừa hoang đường vừa lãng mạn.
Nghe xong lớp toán cao cấp, chúng tôi lại tới trung tâm hoạt động đoàn đội, nghe người ta đánh ghi-ta, đàn tranh. Tôi giựt dây bọn trẻ xúi giục cao thủ dương cầm thể hiện tài năng, Ôn Khiếu Thiên cũng không khách sáo, đi tới đàn một khúc “kỷ niệm tình yêu”. Tôi ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy năm tháng lặng lẽ qua đi tự có chút bi thương. Khúc nhạc này vượt qua thời gian mười năm đằng đẵng, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy và yêu Ôn Khiếu Thiên, cho đến nay, hai chúng tôi đều có những vết thương riêng, cuộc đời xoay xoay chuyển chuyển, khúc nhạc vẫn là khúc nhạc như thế, mười năm trước nghe vừa ung dung vừa vui vẻ, nay nghe lại mới thấy quá tĩnh lặng và đầy tiếc nuối. Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tên của nó là “kỷ niệm tình yêu”, phải là những người từng trải mới có thể nghe ra sự tang thường phủ đầy bụi bặm trong từng giai điệu của nó.
Chúng tôi cứ tha thẩn như vậy, khi sắc trời dần tối, chúng tôi tới hội trường xem phim. Trường học chuộng những bộ phim cổ xưa, bộ phim được chiếu ngày hôm nay là bộ phim bất hủ “Đại thoại tây du” của Châu Tinh Trì. Khi chúng tôi mua vé, bước vào phòng chiếu, phim đã chiếu được hơn một nửa.
Tôi nhớ năm đó khi còn ở bên Ôn Khiếu Thiên, tôi thường lẩm nhẩm theo lời thoại để quấy rầy anh, cả một đoạn dài mà không sót một chữ. Lần nào anh cũng nói, có trí nhớ tốt như vậy nên dùng cho những việc có ích thì tốt hơn. Tôi nói sao anh biết bộ phim này không thể giống “Hồng học” của “Hồng lâu mộng”, tạo ra một môn học vấn tên “Đại học”? Ai biết nhỡ đâu “Đại học” này còn được xếp vào hạng tứ thư ngũ kinh cũng không chừng.
Nhoáng một cái đã nhiều năm, cuối cùng phái “Đại học” này không phát triển nổi, tôi cũng không có tài năng như những người nghiên cứu “Hồng học”, đứng trên bục giảng phát huy công lực đọc lời tho