Lô Hân Nhiên là một kiếp mà tôi không hóa giải được.
Năm 2001, lần đầu tiên tôi nghe thấy tên em từ chỗ Tần Lộ. Con bé và tôi đang du học tại Mỹ nhưng trong đầu con bé lúc nào cũng nghĩ tới Khiếu Thiên. Lộ Lộ hay xấu hổ, là thanh mai trúc mã với tên nhóc kia đã hơn mười năm mà vẫn chưa kiếm được danh phận chính thức. Sau khi xuất ngoại lại tự gánh vác trách nhiệm giám sát danh bất chính ngôn bất thuận, thường xuyên hỏi thăm về cuộc sống tình cảm của Khiếu Thiên.
Thiếu nam thiếu nữ luôn thích như vậy, dính chặt lấy nhau nhưng không ai dám đứng ra chọc thủng một lớp cửa sổ giấy cuối cùng. Tôi cũng từng âm thầm nhắc nhở Khiểu Thiên, trong chuyện tình cảm con trai nên chủ động một chút, không thể để con gái mở miệng nói câu kia trước được. Thằng nhóc này lại không biết tự tỉnh ngộ, không biết đang lừa gạt tôi hay thật sự chưa nghĩ tới chuyện nam nữ chính thức.
Có một ngày, Lộ Lộ buồn rười rượi nói Khiếu Thiên bị một cô gái tên Lô Hân Nhiên giật mất rồi. Tôi có chút giật mình, tôi luôn cho rằng sớm muộn gì Khiếu Thiên cũng thành em rể mình, không ngờ dễ dàng bị người ta chiếm đóng như thế. Lộ Lộ ngỡ ngàng nói, cô gái kia thật sự rất lợi hại, nghe nói mỗi ngày theo sau Ôn Khiếu Thiên như hình với bóng, cuối cùng Khiếu Thiên cũng vẫy cờ trắng đầu hàng.
Từ sau khi có bạn gái, Khiếu Thiên ngày càng ít gọi điện. Lộ Lộ là một cô bé rụt rè, thấy cậu ta hờ hững cũng không dám gọi lại dù vô cùng tủi thân. Chỉ là mỗi lần gặp tôi đều thở dài thở ngắn một trận. Tôi không thích nhìn Lộ Lộ như vậy nên thầm liên lạc với Khiếu Thiên. Không ngờ thằng nhóc ít nói này giờ cứ mở miệng ra là nhắc tới cô gái kia, dong dài không bao giờ hết chuyện. Tôi bực bội ngắt máy, lại cổ vũ Lộ Lộ tích cực chủ động hơn một chút, học tập Lô Hân Nhiên kia. Lộ Lộ nghe vậy càng thêm tủi thân, không bao giờ nhắc tới Khiếu Thiên trước mặt tôi nữa.
Đầu năm 2004, cuối cùng tôi cũng hoàn thành chương trình học, nghe nói có người thu mua cổ trạch nhà chúng tôi, bố tôi không có tâm tình xử lý bảo tôi về hỗ trợ, tôi liền về nước sớm hơn dự định. Đã nhiều năm không lái xe trong nước khiến tôi có chút không quen, khi quay xe trong bãi đỗ ngoài trời cũng đặc biệt cẩn thận. Mua đồ xong, chuẩn bị lấy xe thì tôi thấy một chiếc Audi màu trắng đụng phải quầy hàng ở góc bãi đỗ, hai cô gái hoảng hốt xuống xe.
Một cô gái có mái tóc dài đen nhánh vội vàng chạy về phía quầy hàng, một người tóc xoăn thì cẩn thận xem xét vết xước ở đuôi xe.
Cô gái tóc đen mặc một chiếc áo len trắng muốt, ngồi xổm trước quầy hàng nhặt những chiếc chìa khóa rơi vãi trên mặt đất, vừa nhặt vừa không ngừng xin lỗi chủ quầy. Chủ quầy là một người tàn tật, có lẽ bày quầy ở đây cắt chìa khóa kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm.
Cô gái tóc xoăn từ xa đi tới gọi: “Lô Hân Nhiên, làm sao bây giờ? Phía sau xe có hai vết xước rất sâu.”
Nghe thấy cái tên này tôi có chút ngạc nhiên, đặc biệt nhìn cô gái tóc đen kia vài lần.
Em đứng lên, đặt tất cả chìa khóa lên quầy rồi xoay người nói với cô gái tóc xoăn: “Xước thì kệ xước.”
Cô gái tóc xoăn dường như có chút bất bình: “Nếu là tớ sẽ bắt ông ta bồi thường. Đây là bãi đỗ xe, sao có thể tùy tiện bán hàng ở đây. Tưởng đây là bãi đỗ xe nhà ông ta chắc.”
Lô Hân Nhiên ngăn cô ta lại: “Quên đi. Xe là xe của tớ, muốn đòi bồi thường cũng là tớ đòi, cậu về trước đi.”
Cô gái tóc xoăn bực mình đến dậm chân: “Xúi quẩy chết được. Này, ai cho ông bày quầy ở đây? Không biết đây là bãi đỗ xe à?” Cô ta gào lên với người tàn tật đang hoảng sợ.
Lô Hân Nhiên bỗng lớn tiếng nói: “Tớ bảo cậu về đi.”
Cô gái tóc xoăn bất mãn nhìn Lô Hân Nhiên rồi tức giận nhìn chủ quầy một cái mới không cam lòng bỏ đi.
Lô Hân Nhiên cúi đầu dựng cái bàn vừa bị đụng đổ lên, ngồi bên cạnh nói với chủ quầy: “Chú à, việc hôm nay là lỗi của chúng cháu. Trước đây cháu cũng từng bán hàng rong, hai mẹ con cháu bán giấy màu, bút vẽ trước cổng trường học ở quê, trời càng lạnh càng khó bán. Mỗi ngày còn phải đề phòng mấy người bán hàng trong trường ra đuổi. Cháu biết chú buôn bán không dễ dàng, chú đừng để ý đến lời nói của bạn cháu.”
Chủ quầy là một người câm, khoa tay múa chân tỏ vẻ không để bụng chuyện này.
Tôi thấy chiếc áo len trắng dài của em cọ vào dầu máy trên bàn. Em cũng không thèm để ý, lau sơ qua rồi nói: “Chú à, sau này nhà cháu muốn cắt chìa khóa nhất định sẽ tới chỗ chú.”
Khi còn ở nước ngoài tôi từng gặp không ít con cháu nhà giàu mới nổi, phần lớn là được bố mẹ đưa sang Mỹ mạ vàng, gặp chuyện luôn thích vung tiền giải quyết, người giống em vô cùng ít.
Tôi lấy chìa khóa ra định đi, không ngờ em bỗng chạy tới nói với tôi: “Ừm… Anh biết lái xe không?”
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ diện mạo em. Đôi mắt gần như chiếm nửa gương mặt, nên nói mắt em to hay mặt em nhỏ nhỉ, nói chung bề ngoài của em khiến người ta ấn tượng rất sâu.
Tôi nhìn bốn phía, xác định người em hỏi là tôi mới nói: “Hình như mọi người ở đây đều biết.”
Em ngượng ngùng cúi đầu: “Không nhất định, tôi chính là một ngoại lệ. Anh có thể giúp tôi đỗ xe không? Tôi sợ đỗ ở đây sẽ khiến người phía sau không dễ quay xe.”
Tôi có chút tò mò: “Cô có xe lại không biết lái xe?”
Em nói một cách không tình nguyện: “Có gì kỳ quái đâu, rất nhiều người có Piano mà không biết chơi mà. Ai bảo tôi có một người bố giàu xổi chứ…” Nói đến đây em dừng một chút lại khẩn khoản nhìn tôi: “Anh có thể giúp tôi không?”
“Tôi được gì?” Tôi trêu đùa nhìn em.
“Giúp tôi dừng xe tối nay anh sẽ không trằn trọc mất ngủ vì ban ngày không giúp một cô gái đáng thương bất lực. Anh biết đấy, những chuyện như nâng cao đạo đức công cộng giúp người ta yên ổn.” Em chớp đôi mắt to, hơi thở thanh mát phất tới, đôi môi lạnh cóng đang cong lên, em nhìn tôi một cách xảo quyệt.
Không biết vì sao tim tôi bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Sắp ba mươi tuổi rồi, không nên bị những dáng vẻ ngây thơ này tập kích. Có điều em nói rất đúng, tôi luôn bị chứng khó ngủ làm phiền, nếu tôi không giúp em có lẽ buổi tối tôi thật sự sẽ lăn lộn trên giường không ngủ được.
Tôi cầm lấy chìa khóa của em, giúp em đỗ xe ổn thỏa.
Em cảm kích nhìn tôi tươi cười, lộ ra má lúm động tiền bên khóe miệng, em nói: “Cảm ơn! Anh tốt như vậy sau này nhất định sẽ gặp nhiều vận may!”
Em thật sự là số kiếp của tôi, được em chúc như vậy một năm đó lúc nào cũng lận đận.
Chuyện cổ trạch kéo dài không giải quyết được, bất kể dùng phương pháp nào thương nhân kia cũng không nhượng bộ. Tôi điều tra bối cảnh của ông ta, ông ta là tổng giám đốc công ty điện tử Lô thị, mấy năm nay họ đang được tiếng trên thương trường nhưng thật sự giàu có chưa được năm, sáu năm. Người như vậy luôn có một suy nghĩ cho rằng thứ người ta tranh cướp luôn là thứ đáng giá, người ta càng đặt điều kiện họ càng không buông tay. Tôi cứ việc tạm buông chuyện này xuống, chờ một thời gian sau lại nghĩ cách giải quyết.
Không ngờ vừa trở về công ty không lâu thì bố tôi ngã bệnh. Tôi tiếp nhận tài chính của công ty mới phát hiện vài năm qua công ty đã trở thành cái xác không. Bố tôi chưa từng nói biến cố này cho tôi biết, giờ ông ngã bệnh tôi mới có cơ hội tham gia. Tôi bận tới mức sứt đầu mẻ trán, ngay cả Lộ Lộ nói muốn về nước trao đổi sinh viên tôi cũng không có thời gian lo liệu.
Chuyện này trở thành chuyện hối hận nhất trong cuộc đời tôi.
Không lâu sau, Lộ Lộ về nước. Tôi không biết con bé sẽ trao đổi sinh viên với đại học A, cho tới một buổi chiều âm u, khi bị khách sạn thành phố gọi tới nhận diện thi thể tôi mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tôi có một bạn học làm quản lý cấp cao của khách sạn thành phố. Cậu ấy biết em tôi vì vậy mới thông báo cho tôi trước phía cảnh sát. Tôi chạy tới hiện trường trong tình trạng toàn thân vô lực, thấy thân thể Lộ Lộ vô cùng đáng thương đã ngừng thở nằm đó, tôi ôm lấy con bé như phát điên, lại hoàn toàn không biết vì sao con bé lại quyết liệt bỏ người thân mà đi như thế.
Sau đó, tôi thấy trong tay con bé có một tấm danh thiếp, trên đó viết “Con gái tổng giám đốc công ty điện tử Lô thị Lô Hân Nhiên”. Tôi không cách nào liên hệ cô gái trẻ lương thiện mà tôi gặp khi đó với hung thủ sát hại em gái. Để điều tra, tôi cố ý tìm nhân viên có trách nhiệm lúc đó. Bảo vệ mở cửa phòng 1024, nói với tôi có hai người giống như hai mẹ con chạy vào phòng này, bên trong truyền ra tiếng cãi vã đánh nhau. Không lâu sau thì thảm án xảy ra.
Tôi lại kiểm tra biên bản khách sạn, thấy tên người đăng ký phòng 1024 là Lô Quốc Phú. Mọi chuyện lập tức rõ ràng. Bàn tay nắm tấm danh thiếp của tôi run run. Nếu lúc đó mất đi một tia lý trí cuối cùng có lẽ tôi đã lao ra kết thúc tính mạng của cả nhà họ Lô.
Nhưng khi đó tôi không có thời gian để nghĩ đến chuyện báo thù. Bệnh tình của bố tôi ngày một nguy kịch, tôi không dám nói chuyện em gái với ông, chỉ lén an trí Lộ Lộ tại nghĩa trang Hoàng Cảng. Chuyện của Lộ Lộ có phần lớn trách nhiệm của tôi. Sau khi con bé về nước, cuộc sống không quen thuộc, tôi không có thời gian chăm sóc con bé mới khiến con bé gặp độc thủ. Tôi hối hận nôn nóng, thể xác và tinh thần uể oải, ngay cả xử lý công việc công ty cũng không thể tập trung.
Tôi biết Lộ Lộ là một cô bé rụt rè hay xấu hổ, nhất định con bé không muốn cảnh sát tham gia chuyện này, tôi chỉ có thể tự thân hành động. Không ngờ kẻ ác luôn có người trừng trị. Nhà họ Ôn vì muốn cướp thị trường mà nóng lòng ra tay. Chú Ôn muốn kéo tôi về một phe nhưng tôi không có tâm tư này. Kế hoạch của bọn họ quá nham hiểm, chuyện báo thù của tôi là việc tư, không muốn liên lụy tới cuộc sống của mấy nghìn công nhân.
Điều tôi không ngờ tới là Lục Khinh Thiên lại tìm được bố tôi. Bố tôi vẫn cố chấp như trước, dùng cái chết ép buộc tôi kết hôn với Lục Khinh Thiên. Ông không biết Lộ Lộ đã chết, nếu không dù ông có là một người cha nghiêm khắc tới mức nào cũng sẽ không dùng tính mạng của mình để uy hiếp tôi. Còn tôi lại không thể nói với ông sự thật, nếu ông biết Lộ Lộ bỏ ông đi trước có lẽ ông không sống thêm nổi một ngày.
Lục Khinh Thiên là bạn đại học của tôi. Cô ta là một người phụ nữ chìm đắm trong thế giới của chính mình, nghĩ rằng cả thế giới này luôn quay quanh cô ta, ngay cả chuyện hôn nhân cũng đạt được nhờ giao dịch. Nhưng tôi vẫn khuất phục vì bố tôi, tôi không thể mở to mắt nhìn người thân thứ hai ra đi vì tôi.
Lúc tôi nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương cũng là lúc công ty điện tử Lô thị tuyên bố phá sản, nghe nói bọn họ có người tự tử, có người bị bệnh. Lại sau đó, tôi nghe nói Khiếu Thiên đã xuất ngoại từ lâu, đột nhiên chơi trò mất tích với bạn gái. Sau khi nghe ngóng, tôi biết được rằng thì ra chú Ôn đề phòng thằng nhóc này trở mặt đã ép cậu ta ra nước ngoài, không ngờ kiểm tra ra ung thư thực quản tại Mỹ. Cô bạn gái kia luôn bị lừa, không hề hay biết.
Tôi nghĩ, chuyện báo thù tạm thời để đấy đi.
Lại qua bảy năm, tôi bận rộn phát triển công ty. Tính cách tôi ngày càng âm trầm, có lẽ vì bố luôn nằm viện, mẹ bị chứng mất trí dần không nhận ra tôi, em gái đã âm dương xa cách. Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn tôi cũng cùng một vài cậu thanh niên tới quán bar, chơi đùa phóng túng. Thế nhưng càng chơi trong lòng càng trống rỗng, đôi khi nằm trong phòng mình nghĩ, con người sống một đời trống rỗng vắng vẻ, dường như cái gì cũng nắm trong tay lại giống như chẳng có gì cả.
Buổi tối ngày càng khó ngủ. Trong một tuần thời gian tôi ngủ tổng cộng không được mấy giờ. Cuối cùng tôi lang thang trong từng căn phòng tới sau nửa đêm, cứ một tiếng lại đổi một phòng. Bởi vì hướng khác nhau nên cảnh mặt trời mọc trong từng phòng cũng khác nhau. Tôi cứ vật vờ như vậy vượt qua những rạng sáng không ngủ.
Ở Star Club ngày đó tôi nhìn thấy Lô Hân Nhiên, có chút ngạc nhiên vì em vẫn còn ở trường. Nói thật, từ ngày nhà họ Lô gặp chuyện không may tôi cũng không còn nghe ngóng chuyện của bọn họ nữa, tôi cố gắng trốn tránh chuyện bất ngờ xảy ra vào năm 2004. Không ngờ em vẫn còn đi học tại đại học A.
Có điều, qua bảy năm, khí sắc của em kém đi nhiều, không còn thanh xuân hoạt bát như năm đó nữa. Thế nhưng tính cách em vẫn tinh quái như một, vất vả diễn kịch với một cô gái. Tôi nhìn mà có chút buồn cười, nhưng nghĩ tới tấm danh thiếp em đưa cho Lộ Lộ lại nảy sinh ý định độc ác trong đầu.
Thừa dịp em uống say, tôi đưa em tới khách sạn thành phố. Ngày đó bố em đối xử với Lộ Lộ thế nào tôi cũng đối xử với em như thế. Đối với em, chuyện này rất không công bằng, tôi cũng biết tôi rất vô liêm sỉ. Thậm chí tôi còn hoài nghi động cơ của mình có vì một phần dục vọng bản thân hay không. Nhưng tôi không quan tâm được nhiều như vậy, làm tình với em là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc đó.
Rất kỳ quái là sau khi xong việc tôi đã ôm em ngủ. Tôi luôn cho rằng giấc ngủ đã cách mình rất xa, không ngờ ngày đó tôi ngủ thẳng tới hơn tám giờ sáng, suýt chút nữa để em tỉnh lại trước tôi. Tôi vội vội vàng vàng để lại danh thiếp rồi bỏ chạy.
Để lại danh thiếp là chuyện trong kế hoạch của tôi. Em để lại danh thiếp cho em gái tôi, nhất định tôi phải đáp lại một tấm.
Còn rời đi như vậy cũng là chuyện nằm trong kế hoạch.
Hơn một tháng tiếp theo không nhận được bất cứ tin tức nào của em. Tôi đặc biệt lái xe tới khách sạn thành phố tìm bạn cũ hỏi thăm gần đây bọn họ có vụ tự sát nào không. Thấy vẻ mặt như sắp làm thịt tôi của bạn cũ tôi cảm thấy yên tâm hơn không ít. Tôi nghĩ em sẽ không đến mức tự sát. Cũng chẳng phài lần đầu tiên. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi thoáng chút khó chịu, nhưng lại cảm thấy khó chịu như vậy là rất kỳ quái. Trước đây ra ngoài chơi bời sợ nhất những ai dùng lần đầu tiên để đánh bạc mà tới hiến thân. Nhưng nay chỉ cần nghĩ tới chuyện một người đàn ông khác đã ở trên người em tôi lại có chút không vui.
Cuối cùng tôi cũng nhận được điện thoại của em. Em thương lượng với tôi, vẻ mặt căng thẳng bất an. Dù sao tôi đã sống ba mươi bảy năm, biết cách giả vờ. Tôi nói năng vừa khắc nghiệt vừa lạnh lùng, em dần có chút không chống đỡ được. Khi em kể chuyện trong nhà tôi ngược lại có chút khó xử.
Tôi có thể không trả thù, nhưng điều đó không chứng tỏ tôi có thể tha thứ đến mức dùng tiền để cứu giúp bọn họ. Em gái tôi chết trên tay bọn họ, nay bố em tới bước như vậy là ông trời có mắt.
Vì vậy tôi quanh co một vòng, cho bố em ít tiền nhưng muốn em dùng thân thể tới đổi. Tôi nghĩ như vậy vừa không thiệt thòi Lộ Lộ vừa không đến mức thấy chết không cứu. Nhưng những điều kiện kèm theo mà em nói khiến tôi buồn bực. Gương mặt như em không thích hợp để nói những từ ô uế như thế, em vờ như có kinh nghiệm, muốn thắng được chút cảm giác lão thành trước mặt tôi, nhưng lại bị đánh bại chỉ bởi một câu “tắm xong rồi theo tôi” của tôi.
Tôi vuốt mái tóc ngắn mềm mại của em, em cứng nhắc nhìn tôi. Tôi phiền muộn không thôi, nghĩ thầm vì sao lại đồng ý điều kiện như vậy. Tuy cuộc sống của tôi buồn chán cũng không cần tăng thêm phiền phức cho bản thân như thế. Nhưng đôi mắt em giống như đang đầu độc tôi. Tôi bất chấp kết quả, chỉ hành động theo bản tính. Không ngờ tôi vừa cao hứng thì em nôn ra người tôi.
Khi chơi người khác mới chỉ có chuyện tôi bắn người ta. Giờ thì hay thật, bị một cô nhóc ức hiếp. Tôi nén giận, bảo em đi tắm, chính tôi cũng chạy vào nhà tắm một chập. Em vì đè nén sự tự tôn của mình mà nôn ra tôi, tôi muốn đè bẹp tính tình đáng ghét này của em.
Tôi ra lệnh cho em ngồi bên trên, hiển nhiên em rất xa lạ với chuyện này, những thứ như kỹ thuật thì không cần nói nữa, có vài lần trúng ngay chỗ yếu hại của tôi, suýt chút nữa tôi đã hất em xuống. Không hiểu sao tôi vẫn nhịn xuống. Nhưng em thì không, em lại nôn ra, lần này còn dính cả lên mặt tôi. Tôi căm tức đến mức không bình tĩnh nổi, vung tay lên theo thói quen, hất em xuống đất.
Sau khi tắm gội đi ra mới nhìn thấy trán em chảy máu, đang ngẩn người nằm trên mặt đất, ngay cả một tiếng kêu đau cũng không có. Tôi cảm thấy đầu mình to ra gấp mấy lần. Kiếp trước đúng là oan gia mới có một buổi tối thế này.
Tuy em là thuốc ngủ hữu hiệu nhưng giá thì quá đắt, nếu lần nào cũng bị em nôn ra người mới được ôm em đi ngủ thì quên đi. Vốn là một vụ giao dịch nay lại như tôi ép buộc người ta. Vì vậy tôi cũng lười đi tìm em, tiếp tục qua lại giữa ba điểm của con đường cuộc sống: công ty, club, nơi ở. Tôi không thích tham gia những buổi tiệc chiêu đãi, những chuyện quá phô trương thanh thế tôi đều không có hứng thú.
Đại học A gửi thiệp mời cho tôi theo thường lệ, mời tôi đi làm khách quý tham gia hội diễn đón tân sinh viên. Tôi vốn rất ít hứng thú, định quyên chút tiền biểu đạt tấm lòng như trước kia là xong. Nhưng nghĩ tới mình không liên lạc cũng không thấy cô nhóc kia liên lạc với tôi, trong lòng cảm thấy thất bại liền tới dự. Lần tham dự này khiến tôi mở mang kiến thức, bản lĩnh của cô nhóc kia không phải tầm thường, trong một đám tân sinh viên nhỏ hơn em mười tuổi trên sân khấu vẫn có thể thấy được bóng dáng em. Mặc một bộ quần áo cổ quái, loay hoay những động tác càng cổ quái hơn, có điều biểu hiện của em khiến tôi nhớ đến cô gái mặc áo len trắng ngồi xổm trước quầy hàng trong bãi đỗ xe bảy năm trước, chân thành chất phác, đơn giản đến đáng yêu.
Cậu trai phía sau thường thường vô ý liếc nhìn em. Cô nàng được lắm, già đầu rồi còn gặm cỏ non, tân sinh viên vừa vào trường cũng không tha.
Tôi viện cớ ra khỏi lễ đường, gọi điện cho em. Tôi chưa nghĩ ra gọi em tới làm gì, tâm sự chăng, hay ngắm trăng? Dường như không có khả năng, em gái tôi cũng sẽ bị ông anh không biết xấu hổ này chọc giận đến phát khóc.
Tôi còn đang nghĩ phải làm gì thì em đã mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Tôi lại kích động, ép em dưới cơ thể mình. Tóc em còn chưa khô, trên người tỏa ra mùi sữa tắm thơm mát, thanh nhã khiến tôi có chút hưng phấn. Đang định làm việc lại phát hiện cô nàng này có chuẩn bị rồi mới tới, thắt lưng vô cùng phức tạp. Tôi biết tính em quật cường nhưng không ngờ quật cường tới mức này, tôi nghĩ hôm nay không sửa tính này của em tôi không mang họ Tần. Tôi ra lệnh cho em không được nôn, em lại đáp lại tôi một câu “Khiếu Thiên cứu em”.
Giờ tôi mới biết em còn chưa quên cậu ta. Tôi cho rằng Khiếu Thiên biến mất lâu như vậy em đã quên cậu ta từ lâu. Tình yêu của thanh niên thời nay giống như thức ăn nhanh, mấy ai có thể kéo dài được mười năm?
Sau đó, dường như em mất đi ý thức, ôm tôi vừa khóc vừa làm loạn, coi tôi là Ôn Khiếu Thiên, dịu dàng tình cảm hôn tôi. Tôi đẩy tay em ra nhưng em lại hôn càng mãnh liệt. Tôi sống nhiều năm như vậy còn chưa từng làm cái bóng của ai bao giờ. Tôi liên tục hất tay em ra nhưng giống như một con gấu túi bám chặt lấy người ta, còn lộ ra má lúm đồng tiền mê người.
Tôi vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền đó đã đầu hàng. Em thích thế nào thì làm thế đi. Chờ em mệt rồi tự nhiên sẽ ngủ.
Tôi bảo em tới biệt thự vào thứ bảy hàng tuần, thứ nhất vì muốn mỗi tuần được ngủ một giấc yên ổn, thứ hai là… tôi cũng rất nhớ nụ cười của em. Lớn tuổi rồi, ngày càng thích nụ cười vô tư ấy. Khi em cười, không chỉ trái tim mà toàn thân tôi đều rung động. Nếu nói thần hồn điên đảo có phải không thích hợp với tuổi này của tôi không? Nhưng tôi vẫn thua trong tay cô nàng này, cô nàng này không chỉ là kẻ thù của tôi, trong lòng còn có em rể hờ của tôi, nghĩ tới mà không cam lòng. Tôi đương nhiên phải làm một số chuyện khiến tôi thoải mái, tôi xóa hình xăm chướng mắt kia, còn dẫn em đi gặp hai con sói tôi nuôi. Em yên lặng hơn không ít, còn tôi cũng không làm gì quá phận. Mỗi lần em đến tôi chỉ bắt em nằm cùng tôi trên giường mà thôi. Nói ra thật sự có chút mất mặt nhưng tôi vẫn làm như vậy. Tôi còn đặc biệt mua cho em sữa tắm mà em thích. Tôi nhớ mang máng lần đầu tiên gặp em bảy năm trước cũng là hương vị này, có thể thấy rằng em rất thích.
Ngày đêm cứ thế trôi qua, lỗ hổng trong lòng tôi dần dần được bù đắp. Vì mỗi tuần có thể ngủ ngon một ngày nên tinh thần cũng tốt hơn nhiều, thành tích đánh golf ngày thứ bảy cũng tăng cao. Nhiều người cười nói tôi ngày càng trẻ ra, đương nhiên phần lớn chỉ là nịnh nọt, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối có một chiếc gối ôm ấm áp tâm trạng tôi lại có chút hứng khởi. Mấy lời nịnh nọt này cũng nhận hết. Có một lần khi đang vung gậy thì nhân viên bên cạnh đưa điện thoại tới, nói chú Minh có việc gấp tìm tôi. Chú Minh nhìn tôi lớn lên, tâm sự gì cũng không thể giấu được chú, một cú điện thoại khẩn nói cô nhóc kia chạy tới chỗ tôi nấu cháo, hại tôi ném cả gậy golf chạy về nhà như bay.
Sắp bốn mươi tuổi rồi còn bỉ ổi chạy về như thế chỉ để ăn một bát cháo rau cùng thịt hun khói. Không có dinh dưỡng cũng chẳng có sáng tạo, vậy mà tôi còn ăn thật mỹ mãn. Thói đời bây giờ bao nuôi một tình nhân cũng không dễ dàng, tôi xem xung quanh không một ai sống uất ức như tôi.
Nhưng tôi không ngu ngốc, biết rằng cô nàng kia đang yên đang lành sẽ không tới nấu cháo cho tôi. Tôi điều tra một chút, vừa điều tra là cảm thấy giận muốn ngất đi. Đầu tiên cô nàng này mua cháo cho thằng nhóc lấm la lấm lét đầy ý đồ trên sân khấu lần trước, sau đó còn đi ăn lẩu với Ôn Khiếu Thiên, ngay cả báo danh buổi tối cũng hoàn toàn quên béng. Tôi còn nhớ mong chúc mừng sinh nhật cho em thế nào, cô nàng này cả trái tim đã nhào lên người người khác rồi, loại người cho ít tiền dỗ em vui vẻ như tôi em không thèm.
Tôi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nhìn thấy gương mặt em tôi cũng thường xuyên nhớ tới em gái không nhắm mắt dưới suối vàng, trong lòng không phải không có mâu thuẫn. Nay em không coi tôi ra gì, tôi cũng có bản lĩnh khiến em sống không vui. Tôi tổ chức một cuộc Hồng Môn yến, nhìn em hoảng hốt lo sợ trước mặt Khiếu Thiên và Shelly. Tôi vốn muốn để Khiếu Thiên biết quan hệ giữa tôi và em, không ngờ chính em tự mình đa tình trước, bảo vệ Khiếu Thiên chu toàn, lại ngốc nghếch bị Khiếu Thiên nhục nhã một phen, khi trở về nhà vẻ mặt như muốn chết đi.
Tôi nhìn em như vậy nghĩ đến Lộ Lộ ngày đó vốn yêu đời lại bị cả gia đình em ép tới bước đường cùng, nay em yêu cầu được chết chẳng lẽ tôi còn phải từ chối? Tôi thật sự muốn bóp chết em, thế nhưng khi đôi mắt em vừa nhắm lại, dáng vẻ quyết liệt khiến tôi có cảm giác bất lực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thằng nhóc Khiếu Thiên kia có gì tốt? Em gái tôi như vậy, em cũng như vậy. Trước đây tôi cũng yêu thương Khiếu Thiên, sau này thấy cậu ta xuất ngoại né tránh nhiều năm cũng khinh thường. Sau khi trở về ngay cả một tiếng xin lỗi bạn gái cũng không có dũng khí nói, mượn cớ sức khỏe suy yếu, không giống một người đàn ông.
Cuối cùng em cầu xin tôi thuần dưỡng em. Câu chuyện em kể cho tôi có chút lung tung, nhưng có vẻ như là một câu chuyện rất đẹp, sau đó tôi mua sách đọc, cảm thấy còn có chút ý tứ. Đại khái là em không còn trông cậy gì vào Khiếu Thiên nữa, ngày ngày ở cùng tôi không quay về trường. Xem ra em đã hạ quyết tâm sống ở chỗ tôi.
Ngoài miệng tôi không nói gì, trong lòng lại vụng trộm vui vẻ. Cảm thấy như mình là một người tàn tật ở nơi hẻo lánh chó ăn đá gà ăn sỏi mua được một người vợ từ tay bọn buôn người, nhìn tính cách em biến đổi từ mãnh liệt ương bướng sang yên ổn, cảm giác vui mừng như vậy còn mang theo chút thấp thỏm bất an.
Em là người thích làm ầm ĩ, ngồi chưa ấm chỗ đã muốn trang trí lại nhà cửa, thiếu chút nữa phá tan cả căn phòng, còn dám cầm máy khoan đứng chênh vênh trên ghế, tôi nhìn mà bắn cả tim ra ngoài. Trang trí phòng ở xong lại muốn nuôi chó, tôi chưa bao giờ thích động vật, nhất là chó mèo. Tôi không cho em nuôi, nhưng khi ánh mắt mong chờ của em nhìn tôi, tôi lại có chút mềm lòng. Tôi thầm hạ quyết tâm không thể để cô nàng này dắt mũi được. Không ngờ hôm đó lái xe ra ngoài gặp một con chó lạc đường đầy bùn và máu, ánh mắt trông chờ nhìn người đi đường, có chút giống ánh mắt của em. Tôi đã lái xe đi rất xa rồi lại quay trở về, ném con chó lên ghế sau.
Từ đó về sau, trong nhà tôi không chỉ có một cô nàng phiền phức còn có thêm một con chó phiền phức. Chỉ là từ lúc có con chó em vui vẻ hơn không ít, mỗi khi bị con chó đùa ngay cả ở trên tầng hai cũng nghe được tiếng cười của em. Vì em, tôi có thể không ra ngoài sẽ không ra ngoài, thường xuyên ở trong nhà làm việc. Khi em cười, tôi ra ngoài lén chụp vài tấm ảnh làm hình nền máy tính. Trước đây tôi luôn cười Lộ Lộ để màn hình máy tính và điện thoại là ảnh của Khiếu Thiên, không ngờ chính mình cũng ngốc như vậy. Tôi nhìn nụ cười sảng khoái của cô nàng ích kỷ trên màn hình, không dám lộ ra vẻ thỏa mãn, sợ Lộ Lộ nhìn thấy sẽ trách tôi.
Tôi sống ba mươi bảy năm, thật sự chưa từng thương một ai như thương em. Ở độ tuổi dục vọng như sói đói như tôi ở trên giường cũng phải bận tâm tới tâm trạng của em. Em vui vẻ tôi sẽ muốn thêm vài lần, em không có hứng tôi lập tức nộp vũ khí đầu hàng.
Tôi rất rõ địa vị của mình trong lòng em, vì vậy trước giờ không dám cho em nhiều tiền, tôi sợ em cầm tiền rồi chạy mất; cũng chưa từng dùng tiền uy hiếp em, làm vậy tổn thương lòng tự tôn của tôi, giống như giữa hai chúng tôi thật sự chỉ có giao dịch tiền bạc. Để che giấu sự yếu đuối trong lòng, tôi làm bộ hung dữ trước mặt em. Biểu hiện của em rất ngoan, đôi khi còn nghịch ngợm nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Có một lần tôi thật sự không nhịn được mà muốn em trong phòng bếp, em dùng thức ăn trên bàn trêu đùa tôi, nói canh củ từ có thêm nguyên liệu bí mật, tôi ở một bên không ngừng ho khan, cô nàng kia lại cười đến nghiêng trước nghiêng sau. Tôi chiều em chiều đến vô biên, trước đây luôn nói người có thể chơi tôi còn chưa sinh ra, lời còn chưa dứt miệng thì yêu tinh này đã xuất hiện. Đôi khi tôi lo lắng mình ngụy trang không tốt, nếu em biết chân tướng còn không đùa chết tôi?
Giáng Sinh năm đó, tôi đưa em tới gặp Lộ Lộ. Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, Lộ Lộ đã chết, mà tôi còn sống, nếu muốn đuổi tên lừa đảo này ra khỏi cuộc sống của tôi, mấy tháng trước còn có thể, hiện giờ tuyệt đối không được. Một gã đàn ông già như tôi cây khô gặp mưa xuân cũng không dễ dàng. Gia đình em giờ vô cùng khó khăn, Lộ Lộ trước giờ thiện lương, trời phạt đến mức độ này nhất định con bé cũng không đành lòng, càng không cần bù cả hạnh phúc của anh trai vào. Tôi an ủi chính mình như vậy, trên mặt lại rất khó coi. Cô nàng kia nói vài lời an ủi trước mộ tôi cũng không cho em vẻ mặt hòa nhã. Dù đã quyết định như vậy tôi vẫn không thể vui vẻ sung sướng nắm tay em đi ăn mừng được.
Trở về nhà, thấy em chuẩn bị quà Giáng Sinh cho tôi tôi mới cảm thấy khá hơn một chút. Nghĩ thầm cuối cùng cũng không thương em vô ích bất kể mối thù em gái, còn biết dỗ tôi vui vẻ nữa.
Một chút an ủi tâm lý của tôi còn chưa hạ nhiệt đã nhận được tin em cắm sừng tôi. Trong lòng tôi chỉ một chữ hận, nghĩ mình nhân nhượng nuốt xuống nhiều thù hận như vậy, em chỉ biết vung tay, nói mặc kệ là mặc kệ, mẹ nói, ngay cả cái rắm tôi cũng không bằng. Tôi ở nhà đợi em vài ngày, vô số lần kiểm tra tín hiệu điện thoại đều đầy ắp sóng, chỉ không thấy em gửi cho tôi một chút tin tức, ngay cả “tạm biệt, bảo trọng” cũng không. Tôi vác cái mặt già này mỗi tối gọi điện cho em, em tắt máy. Cuối cùng tôi gửi cho em một tin nhắn, nói Nhiên Nhiên bị bệnh, vài ngày sau em mới trả lời, chỉ để nhờ tôi chăm sóc nó, em sẽ không trở về.
Nuôi con chó tặng người còn biết quay đầu sủa một tiếng, nuôi một người phụ nữ đến lúc tạm biệt ngay cả bóng lưng cũng đóng thành băng.
Tôi nghĩ quên đi, yêu đương thế này không hợp với tôi. Tôi đã cả một bó tuổi rồi còn chơi trò tình yêu trong sáng nỗi gì, nên ra ngoài đi săn thì đi săn, tình qua đường là hợp với tôi nhất. Nhưng tôi thật sự không ngờ Lục Khinh Thiên gọi điện tới, nói cô ta có thai. Cái sừng vừa bị cắm trên đầu chưa kịp tháo xuống Lục Khinh Thiên đã nóng lòng cắm cho tôi cái khác. Đương nhiên tôi cũng không ngại. Hôn nhân của chúng tôi chỉ là diễn trò cho người khác xem, là trên danh nghĩa. Mấy năm nay cô ta bao nuôi không ít trai bao. Tôi lười hỏi đến, trong công ty đã chia thành hai phe phái đấu đá cần gì quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cô ta. Không ngờ không ăn ốc lại phải đổ vỏ. Vì một cú điện thoại của Lục Khinh Thiên, tôi đành bấm bụng cùng cô ta đi phá thai. Nếu sinh đứa trẻ ra, tôi sẽ phải mang cặp sừng này rất nhiều năm.
Không ngờ trong bệnh viện đông đúc còn gặp được Lô Hân Nhiên sắc mặt trắng bệch. Khi nhìn thấy bóng em, tôi còn có chút không tin, gọi điện kiểm tra, người quen ở bệnh viện nói cho tôi biết người đăng ký tên Lô Hân Nhiên, thai nhi sáu tuần. Tôi thật sự nổi giận. Cô nàng kia có đùa thế nào cũng không thể đùa như thế, có cần đứa bé hay không cũng phải thương lượng với tôi đã chứ. Mẹ nó, tôi chịu tiếng xấu thay người khác cũng phải cùng Lục Khinh Thiên đi phá thai, còn con tôi lại không được đưa ra chút ý kiến!
Tôi chiều em không có nghĩa tôi là quả hồng mềm mặc người ta xoa nắn. Tôi đưa Lục Khinh Thiên về chỗ của cô ta, không nói hai lời liền nhốt cô nàng kia vào ổ sói. Ngồi bên ngoài phòng khách, ngay cả ngón tay kẹp điếu thuốc của tôi cũng run run. Thật sự đáng giận, đã từng này tuổi tôi cũng muốn có con, phụ nữ muốn sinh con cho tôi rất nhiều, chỉ mình người phụ nữ tôi muốn là không muốn làm mẹ của con tôi. Chuyện làm ăn tôi làm được lớn như vậy mà cảm giác thất bại lại mãnh liệt vô cùng tận.
Tuy tức giận nhưng sâu trong lòng lại không nỡ. Vẻ mặt sợ đến ngẩn người của em lần trước tôi còn nhớ rõ mồn một. Lần này tỉnh dậy thấy ở cùng hai con sói còn không sợ đến ngất đi. Tôi ở bên ngoài chờ em kêu cứu, nếu em mở lời nhận sai trước chuyện này coi như có thể cứu vãn được.
Tôi không hề nghe thấy tiếng kêu cứu, trong lòng ngày càng hoảng sợ, nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ, vừa mở cửa ra lại thấy cô nàng kia đang cuộn trong góc phòng ngủ. Tôi dở khóc dở cười, lá gan này còn to hơn cả Võ Tòng rồi, người ta uống mấy vò rượu trắng mới đánh được hổ, em giỏi lắm, ôm bình nước thản nhiên ngủ ngon lành.
Khi em tỉnh lại, tôi bị em đánh úp. Dù có chút mất mặt nhưng lời em nói khiến tôi thật vui vẻ. Một tràng hiểu lầm, tôi còn tưởng em thật sự bạc tình bạc nghĩa. Nghe em tuôn lời thô tục lộ ra ý nghĩ chân thực trong lòng, tôi thật ra đang hài lòng tới chết được. Dáng vẻ thế này có lẽ ngay cả Ôn Khiếu Thiên cũng chưa từng thấy. Cô nàng này bị ép nóng nảy vẫn có chút bản lĩnh khiến người ta kinh sợ, thật hợp với Tần Thiệu đây.
Đã lâu không gặp tôi mới biết tôi nhớ em tới mức nào. Những lời này nói nghe buồn nôn nhưng chân thực không gì sánh được. Em là trái tim tôi, chỉ cần nhìn tôi đã thấy quý giá.
Tôi bất giác muốn thân thiết với em, còn cố ý cảm ơn món quà Giáng Sinh của em. Trí tưởng tượng của em thật phong phú, cho rằng tôi có cuộn phim đen nào đấy. Tôi tương kế tựu kế khiến em trở về bên tôi trong bảy ngày. Tôi chơi chiến thuật tâm lý, cược rằng em sẽ thua không dậy nổi. Thật ra trên tay tôi không có bất cứ lợi thế nào.
Sự thực chứng minh em trúng kế trở về. Chỉ tiếc rằng phương thức vô cùng bạo lực. Trước đây ở trước mặt em ngay cả thuốc tôi cũng không dám hút, chỉ sợ em hít phải khói sẽ không tốt. Em giỏi lắm, tự mình hút thuốc không nói, còn cắt cổ tay, lại không chịu để tôi đưa đi bệnh viện. Tôi tát em một cái, đánh trên người em, đau trong lòng tôi. Cô bé này, tính bướng đến mức chín con trâu cũng kéo không lại, chỉ biết nghĩ tới Khiếu Thiên. Em khăng khăng như vậy là giẫm lên vết thương của tôi, không thể nghi ngờ. Tôi vẫn hy vọng xa vời rằng từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến thể xác em đều chỉ thuộc về tôi, sự thực chứng minh đây quả nhiên là một giấc mộng xa vời.
Em là sự uy hiếp của tôi, chỉ cần em tự tổn thương bản thân tôi sẽ giơ tay đầu hàng. Em lại không yên phận, nói với tôi kỹ thuật cắt cổ tay, còn chia xẻ với tôi chuyện tự ngược đãi trước đây. Tôi nghe mà trái tim như bị đào khoét. Con gái nhà người ta được tiêu từng xấp tiền làm đẹp, dù em không thể chống đỡ nữa cũng không thể tự tổn thương bản thân vậy chứ.
May mà tới bệnh viện không xảy ra chuyện gì. Nhưng trong bệnh viện em cũng gây không ít phiền phức cho tôi. Tôi đã nhìn ra em hận tôi đến tận xương. Tôi thành công trên thương trường như vậy, ngày ngày lãnh đạo công ty mấy chục nghìn người, cả đời mới chỉ hầu hạ một cô bé còn bị người ta ghi hận.
Em hận tôi, tôi sẽ làm loạn cùng em. Rách trời tôi sẽ phụ trách vá lại. Dường như em muốn khiêu chiến với giới hạn của tôi, chuyện sau quá đáng hơn chuyện trước. Còn tôi chỉ nhắm mắt làm ngơ. Em làm loạn trước mặt tôi vẫn tốt hơn im lặng trốn tới một nơi tôi không nhìn thấy.
Có một lần nghịch quá trớn, tôi nhìn em ướt đẫm chơi cùng Nhiên Nhiên, không, phải gọi là con chó kia, chơi với nó không biết trời đất gì nữa. Tôi không bao giờ thích gọi cái tên “Nhiên Nhiên” này. Mấy hôm trước, trong lúc vô tình tôi biết Khiếu Thiên luôn gọi em bằng cái tên này. Trong phòng làm việc của Khiếu Thiên lần đó, tôi nghe Khiếu Thiên hoảng loạn hô lên với điện thoại “Nhiên Nhiên, anh yêu em”, tôi vừa ghen tị vừa căm hận. Đời này tôi chưa từng nói những câu như “Anh yêu em”, loại lời nói này quá buồn nôn, chỉ thích hợp với thanh niên đang thời thanh xuân. Nhưng khi Khiếu Thiên hô lên câu này, tôi lại cảm thấy lớn tiếng biểu lộ tình yêu là một chuyện thật vĩ đại. Dù sao tôi luôn che giấu cảm giác đó với em, nhìn tình địch nói lời yêu với trái tim tôi tôi còn phải làm bộ thoải mái.
Lần này, em cùng con chó chơi vui vẻ, tôi nhìn cũng thấy vui. Nhìn em toàn thân ướt đẫm, tôi sợ em cảm lạnh liền kéo em lên lầu, kéo qua kéo lại, một vài ý nghĩ trong đầu không hiểu sao không khống chế được mà nói ra. Tôi nói với em tôi muốn em sinh con cho tôi. Đã tuổi này rồi, tính cách cũng cứng nhắc, khi biểu đạt tình yêu chỉ biết dùng phương pháp chất phác nhất. Một người đàn ông muốn một người phụ nữ sinh con cho anh ta chẳng phải càng bùi tai hơn “Anh yêu em” hay sao?
Tôi không ngờ cô bé này một lát sau mới phản ứng lại, còn là phương pháp tôi không cách nào tưởng tượng được. Em lớn tiếng mắng chửi tôi, mắng chửi con tôi, nói rằng em thà vô sinh còn hơn sinh con cho tôi. Em còn cầm dao chĩa vào tôi, như muốn lấy mạng tôi. Tôi nghĩ con dao trên tay em đã là gì, câu nói kia của em mới là thứ vũ khí sắc bén nhất khiến người ta bị thương, từng dao đâm vào trái tim tôi. Tôi muốn đánh em, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Tôi làm mình bị thương cũng không lỡ làm em đau, cô bé này lại nhìn không ra. Trong mắt em chỉ có người bị hại gầy yếu Ôn Khiếu Thiên kia, còn tôi là một đại quái thú toàn thân đầy nọc độc mà thôi.
Cuối cùng, tôi què chân, đau tay. Khi đang làm loạn cô bé kia nói vài câu khiến tôi lưu ý. Em nói gì mà “cha nợ con trả, nhúng chàm cả đời cháu” thật khó hiểu. Tôi gọi người đi điều tra một chút, bên Lục Khinh Thiên nói cho tôi biết cô ta từng tới đại học A gặp một nữ sinh viên, cụ thể nói gì không rõ. Tôi hiểu Lục Khinh Thiên, cô ta tìm Lô Hân Nhiên chỉ vì muốn trộm một ít tư liệu của tôi, ngáng chân tôi một cái. Tôi cài đặt hai hệ thống song song trong máy tính, những tài liệu trong hệ thống thứ hai đều là giả, chỉ để đề phòng chiêu thức không ra gì này của cô ta. Tôi không biết hai người bọn họ có đàm phán thành công hay không, nhìn em vô tư làm phiền cũng không giống đang định trộm thứ gì đó.
Cô bé thấy tôi tàn tật cũng yên lặng hơn không ít, không nhảy lên nhảy xuống nữa, ngoại trừ đấu võ mồm với tôi, còn xốc ngược mặt cỏ trồng rau cho tôi. Tôi ngoài mặt thì lạnh, trong lòng đã có chút an ủi, cuối cùng cũng không gây ra chuyện lớn nữa, chứng tỏ đã hơi nguôi giận rồi.
Sau đó khi nhắc tới hôn lễ của bạn thân, tôi thấy em có chút để ý thân phận tình nhân. Tôi suy nghĩ có nên ly hôn hay không, Lục Khinh Thiên không dễ đối phó, là kẻ ăn tươi nuốt sống người khác. Việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Ngày em đi tham gia hôn lễ, tôi vô cùng hài lòng. Em mặc trang phục tôi mua cho em, đeo chiếc vòng cổ tôi tặng em. Yêu cầu của tôi đối với em thật ra rất thấp, nhìn thế này đã đủ khiến tôi cảm thấy mỹ mãn, đủ để tôi mong nhớ thật lâu. Em bị người ta chuốc rượu trên bàn tiệc, tôi có lòng hỗ trợ lại phiền lòng thân phận, đành phải mang em về. Cô bé này tuy gia cảnh nhấp nhô nhưng dù sao luôn ở trong trường, trải đời chưa sâu, dễ bị người ta lừa, ngốc nghếch thay người ta uống nhiều rượu như vậy còn ra vẻ ta đây. Tôi sai người đi điều tra hai phù dâu kia, thì ra bọn họ ở trong danh sách tuyển nhận sinh viên tốt nghiệp khóa này của công ty. Tôi bảo bọn họ xóa tên khỏi danh sách. Tuổi còn nhỏ đã nhiều tâm tư, đẩy đàn chị ra chắn rượu cho mình, không có ý tốt. Đẩy cô bé của tôi ra chắn rượu đúng là không muốn sống nữa.
Một đêm trước khi về quê, thái độ của em thay đổi 180 độ, tâm sự với tôi, còn không biết xấu hổ mà nói sẽ nhớ tôi. Điều càng khiến tôi ngạc nhiên là em chủ động hôn tôi. Tuy sau đó biểu hiện của em vô cùng mất tự nhiên nhưng tôi cảm thấy đáng yêu chết được. Lúc nên xấu hổ thì xấu hổ, lúc nên to gan thì to gan, lúc nên vờ ngớ ngẩn thì vờ ngớ ngẩn. Trái tim này của tôi bị em biến thành mềm yếu, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy chúng tôi nắm tay đi dạo.
Kết quả là em vừa lên máy bay, tôi cũng lười đi tham dự mấy loại tiệc thăm hỏi nhân viên đêm 30. Năm nay lợi nhuận tốt, tôi bảo bọn họ chuẩn bị tiền lì xì cho nhân viên nhiều hơn một chút, như vậy thực tế hơn gặp mặt tôi. Dặn dò mọi chuyện xong, tôi lái xe thẳng tới Hoàng thành.
Một thị trấn nhỏ như vậy lại biến thành thời gian hạnh phúc nhất trong hồi ức của tôi. Cô bé nói năng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng, thật ra em rất giống tôi. Em đưa tôi đi khám bệnh, giúp tôi cãi nhau với bác sĩ, còn thản nhiên thừa nhận tôi là người yêu em, trong lòng tôi nở ra những bông hoa rực rỡ. Tôi luôn cho rằng cô bé kia không có tình cảm với tôi, nể mặt đồng tiên mới ở cùng tôi, không ngờ khi thật sự xảy ra chuyện lại một ngày vợ chồng trăm ngày ân, chịu ra mặt vì tôi, che chở cho tôi.
Tôi nghĩ lần này tới Hoàng thành thật sự đúng lắm.
Vì vậy tôi ngoan ngoãn nghe lời em, em nói muốn ở quê thêm vài ngày, muốn tôi nhanh chóng quay về thành phố A, tôi đều lập tức đồng ý. Tôi nghĩ sau này chúng tôi sẽ bắt đầu lại lần nữa.
Không ngờ quay về thành phố A chưa lâu thì xảy ra chuyện. Chẳng trách cô bé kia đột nhiên tốt với tôi, không ngờ đã lấy được chứng cứ giả tới tay rồi, cho rằng tôi sẽ nghèo túng nên mới thương hại tôi. Vừa lúc, tôi nhân cơ hội lợi dụng việc này muốn ly hôn với Lục Khinh Thiên. Giữa tôi và cô bé kia là mâu thuẫn nội bộ, với Lục Khinh Thiên là mâu thuẫn ngoại bộ. Tôi dập đám lửa bên ngoài trước rồi về xử lý cô nàng kia. Không ngờ Lục Khinh Thiên khôn khéo hơn tôi tưởng, rất nhanh đã phát hiện tư liệu là giả. Chuyện ly hôn không giải quyết được. Cô nàng không rõ tình hình kia lại bị tôi bắt được. Tôi vốn định bình tĩnh chờ em hối lỗi, không ngờ em nói năng ác độc, tôi vô tình không để ý đã nói ra toàn bộ chuyện của Khiếu Thiên.
Tôi vẫn không nói chân tướng của Khiếu Thiên cho cô bé kia vì sợ em sẽ biến thành điên điên khùng khùng. Em quả nhiên điên lên, chạy đi cãi vã với Khiếu Thiên, sau khi trở về không thích nói chuyện, nằm trong nhà không nhúc nhích, chỉ chờ tiền thưởng sáu tháng của tôi.
Tôi thật sự không còn cách nào nữa, chỉ cần em vui vẻ thì thế nào cũng được. Không thích ở đây nữa thì đi thật xa đi, chạy tới nơi tôi không tìm thấy được, nếu em vui vẻ tôi cũng không sao. Không ngờ em cầm tiền của tôi vì muốn đi quyên thận. Sao tôi có thể đồng ý? Tôi lập tức gọi người hỏi thăm thận phù hợp.
Không ngờ nửa đường thì hai người nhà họ Lô đồng thời gặp chuyện không may. Nơi gửi gắm cuối cùng của em không còn. Tới bệnh viện, em không rơi một giọt nước mắt, chỉ lo ầm ĩ với tôi, em muốn ầm ĩ rồi khóc cho hết đi cũng được. Nhưng tính tình quật cường lại bốc lên, em nghẹn một hơi rồi ngất đi. Lúc này tôi mới biết em đã có thai. Một thời gian trước em hay nôn, tôi cho rằng em khó chịu vì chuyện Khiếu Thiên. Trước giờ em dễ dàng vì chuyện của Khiếu Thiên mà như vậy nên tôi cũng không để tâm.
Ngoại trừ mừng rỡ, quan trọng hơn là tôi cảm thấy may mắn. Có con rồi em sẽ có chỗ dựa, có lẽ sẽ vượt qua chuyện của bố mẹ, vì con mà sống tiếp. Tôi sợ em nhất thời kích động sẽ không cần con nữa, luôn nhìn sắc mặt em, làm chuyện gì cũng phải ở cạnh em. Cuối cùng cô bé nằm trong lòng tôi khóc, khi đó tôi như trút được gánh nặng, rốt cuộc em cũng bước qua một nấc thang này.
Tôi ở lại Hoàng thành, cùng em đi kiểm tra. Trên người em luôn có một số chuyện khó đoán trước xảy ra, tôi thấy cũng không thể làm gì. May mắn là cả hai mẹ con đều khỏe mạnh. Tôi cùng em ở lại Hoàng thành hơn một tháng, cảm thấy chúng tôi bắt đầu đi theo hướng của một đôi vợ chồng bình thường, trong lòng kiên định hơn không ít. Nói thật ra tôi đang lén thương nghị chuyện ly hôn bên thành phố A.
Sau khi ly hôn bất kể trả giá trở về lại phát hiện người đi nhà trống.
Em không cho tôi tìm em, tôi sẽ không tìm. Lúc này tôi không muốn giam cầm em như trước nữa. Nếu em thật sự để ý đến tôi tự em sẽ trở về. Nếu em mang theo đứa con của tôi cũng không muốn ở bên tôi, duyên phận giữa chúng tôi thật sự đã hết.
Tuy tôi hiểu rõ ràng như vậy nhưng trong lòng không có gì ngoài cay đắng. Mỗi một ngày chờ đợi là một ngày dài đằng đẵng không gì sánh được. Tôi đành vùi mình vào công việc, sự trống rỗng rời đi đã lâu nay lại chậm rãi trở về.
Cuối cùng cũng đợi được ngày em trở về lại không ngờ em dẫn theo một người đàn ông. Tôi nghĩ em tới để chào tạm biệt, trái tim lạnh đến mức ngay cả nói cũng phải dùng hết sức lực mới phát được thành lời. Mặt mũi tôi đã bị em ném vào bồn cầu giật nước từ lâu rồi nhưng tự tôn của tôi vẫn còn. Tôi chúc phúc em, hy vọng em sống thật hạnh phúc. Không ngờ lời chúc của tôi cũng giống như lời chúc của em năm đó, lập tức hóa thành tai nạn.
Sau khi đưa em tới bệnh viện, tôi nhìn rõ đáy lòng mình. Trước mặt tình yêu, những thứ như tự tôn chỉ có thể hóa thành hư ảo. Tôi bất kể phía sau em có người đàn ông khác hay không, đối thủ mạnh như Ôn Khiếu Thiên còn bị tôi đánh bại, sao có thể thất bại vì loại đàn ông mắt kính ra đường tùy tiện chụp một cái là được cả đống này?
May mà tôi khăng khăng một mực, cô bé lại cuống cuồng thổ lộ. Tôi vốn định lạnh mặt một phen, chứng tỏ sự chững trạc tuổi này nên có, nhưng dường như tôi biểu hiện quá ngu ngốc, đại khái là không bằng mấy người đi đường tùy tiện chộp một cái cũng được một mớ. Nhưng thế thì sao? Người tôi quý trọng nhất đang ở ngay bên tôi, tôi vươn tay là có thể chạm tới.
Em là số kiếp tôi không hóa giải được, tôi thua bởi kiếp này, cam tâm tình nguyện.