Trì Nghiên ngã ngồi trên đùi Tần Mặc, bị anh ôm vào lòng với một tư thế ái muội.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức vi diệu.
"Xịt nước hoa? Hửm?"
"Thử... thử xem mùi hương."
Thế là Tần Mặc vùi đầu vào cần cổ mảnh khảnh của Trì Nghiên, hít ngửi.
Thân hình cao lớn ấm áp áp sát cô, vừa mới tắm xong trên người anh còn vương mùi sữa tắm, quẩn quanh chóp mũi cô, khiến cô hít thở thôi mà cả người rừng rực, miệng lưỡi khát khô.
Giọng Tần Mặc khàn khàn: "Rất hợp với em."
Sau đó Trì Nghiêm chỉ cảm thấy trên bắp đùi bỏng cháy, ngón tay anh đã len lỏi một đường tiến lên chui tọt vào trong váy ngủ cô.
Anh cúi đầu hôn cô, làn môi chậm dãi dịch dần xuống cần cổ, trên xương quai xanh, khẽ khàng gặm cắn, tay nắm bộ ngực mềm mại của cô, sắc tình mà xoa bóp.
Cổ áo ngủ rộng hoác, chỉ cần cúi đầu cô đã có thể thấy bàn tay to của anh đang làm loạn ra sao, cô có thể tinh tường cảm nhận được môi lưỡi, bàn tay nóng bỏng của anh, rất nhanh cả người đều mềm nhũn.
Thế là anh vớt cô thả ngã trên cái giường lớn, đẩy vạt áo ngủ lên tít phía cao, hé ra cặp vυ" mượt mà và đầy đặn.
Thân thể trần trụi bóng loáng như sữa bò, anh vươn bàn tay to lớn bao bọc đồi tuyết trắng, nhào nặn, ngậm lấy núm hồng gợi cảm cắn nuốt.
Ăn một bên, nhả ra, tiếp tục "chăm sóc" bên còn lại.
Anh lộng hành đùa bỡn nhũ thịt trắng nõn, chẳng mấy chốc đã làm núm vυ" căng tròn của cô đỏ lên, sưng tấy, sau đó lại vươn ngón tay kẹp viên châu kia lại càng ra sức vuốt ve, hé hàm răng cắn nhẹ, đầu lưỡi câu lấy viên châu đảo quanh trong miệng...
Như có một luồng điện tê dại từ đầu ngực lan tràn ra khắp cả người, dưới sự chà đạp sắc tình của Tần Mặc, thân thể nõn nà của Trì Nghiên dần nổi lên hồng phấn, hạ thân khó nén tuôn trào ra nhiệt dịch, vừa trơn vừa dính.
"Tần Mặc..." Cô khẽ hé miệng xin anh, giọng run rẩy, cũng y như hạ thân cô vậy, mềm mại cực kỳ.
"Ừ?" Hiển nhiên Tần Mặc quá đỗi quen thuộc với cơ thể của người dưới thân, anh duỗi tay chen vào giữa hai chân cô nhẹ nhàng vân vê, rất nhanh ngón tay mảnh khảnh đã được thấm đầy mật hoa.
Chỉ có điều —— chất lỏng trong suốt kia còn có vài sợi màu đỏ.
"Em..." Tần Mặc đứng hình.
Tri Nghiên nhìn trên tay anh, đột nhiên như nhớ ra gì: "Này... hình như đến."
"..."Tần Mặc đành phải buông người ra.
Trì Nghiên nghẹn, thấy nơi giữa hai chân rắn chắc thon dài của anh đã sớm phồng một túp lều, đoán chắc giờ anh không dễ chịu: "Có cần em giúp không? Em... có thể đổi cách khác."
Cặp con ngươi long lanh ngập nước nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng, cổ áo trượt xuống, cần cổ, trước ngực đầy ắp những dấu hồng do anh chà đạp lưu lại.
Ánh mắt Tần Mặt dừng lại thật lâu trên đôi môi đỏ phong diễm: Nếu là ngày thường thì còn đỡ, lúc này đã gần nửa tháng, anh không dám chắc mình có thể giữ đúng mực.
"Thôi." Tần Mặc nói, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.
Trì Nghiên đi lấy "ŧıểυ thiên sứ" lót dưới, quay đầu thì thấy di động của Tần Mặc đặt ở mép giường reo không ngừng.
"Có điện thoại——"
Cô gọi với vào trong phòng tắm, cầm di động lên chuẩn bị đưa cho Tần Mặc, nhưng cuộc gọi đã kết thúc, trên màn hình chỉ hiện một chuỗi con số, không có bất kỳ ghi chú gì khác.
Hẳn cũng không phải cuộc gọi quan trọng gì.
Trì Nghiên đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng hô hấp dồn dập gợi cảm lẩn trong tiếng nước ào ạt, do dự phút chốc, vẫn đành chọn quay lại.
Sau đó ở ngay khi cô chuẩn bị đặt điện thoại trở về chỗ cũ thì màn hình lại chợt loé sáng.
Lần này là tin nhắn.
Tin nhắn đến cũng chính là từ dãy số vừa rồi kia, bên trong còn có cả nội dung rất ngắn gọn: Cảm ơn anh đưa tôi về nhà hôm nay.
Như là lời giải thích đối với cuộc điện thoại bị bỏ lỡ kia, nhưng loại giấu đầu lòi đuôi này, chẳng khác nào là vì giữ lòng tự trọng tự dựng cho mình tìm một bậc thang để bước xuống ——
Thấy thế nào, cũng giống như kỹ xảo quen thuộc của phụ nữ.
Nhân viên nữ trong công ty cùng đi chuyến công tác lần này? Không, nhân viên sẽ không nên nói chuyện với sếp như thế.
Ở trên máy bay gặp lại bạn bè? Nhưng, nếu là bạn bè chẳng phải sẽ có ghi chú sao?
Vậy là do người ta gửi nhầm? Nhưng xác suất này cũng thật quá nhỏ.
......
Trong nháy mắt, trong đầu Trì Nghiên hiện lên vô số giả thiết nhưng rồi lại phủ định hết thảy, thẳng đến khi Tần Mặc bước ra khỏi phòng tắm một lần nữa.
"Vừa nãy di dộng của anh reo." Trì Nghiên nhắc nhở Tần Mặc.
Thấy anh cầm di động lại thử hỏi: "Là chuyện làm ăn sao?"
Tần Mặc hơi chau mày, sau một hồi lâu mới nói "Không phải", sau đó khoá màn hình.
Dường như anh căn bản không có ý định trả lời tin nhắn hoặc gọi lại, Trì Nghiên nghĩ, có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều. Có lẽ đối phương tự tưởng tượng tốt đẹp mà thôi.
Rốt cuộc người đàn ông như Tần Mặc, kể cả khi không làm cái gì, chỉ cần đứng thẳng trong đám người thôi cũng đủ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu có người phụ nữ tự mình đa tình hiểu lầm hành động nào đó của anh, dường như đây cũng là điều rất bình thường.
Tắt đèn, ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Trì Nghiển tỉnh dậy thì Tần Mặc sớm đã đến công ty.
Đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của anh, anh nói tối nay có một bữa tiệc đêm nghệ thuật, hỏi cô có hứng thú tham gia hay không.
Bữa tiệc đên nghệ thuật mà Tần Mặc nói, đó là từ gia tộc nào đó trong nước tổ chức một bữa tiệc về nghệ thuật xứng tầm của năm tại trung tâm nghệ thuật, ý là lấy nghệ thuật là chủ đề, qua đó đánh vỡ giới hạn giữa các ngành sản xuất.
Bữa lễ được tổ chức ở trung tâm nghệ thuật "Tranh khắc bản", cộng mời nghệ thuật gia, nhà sưu tầm, nhà giám tuyển, nhà điện ảnh, nhà âm nhạc, người phụ trách cơ cấu nghệ thuật, doanh nhân... Mời 80 dư vị khách mời từ bất đồng ngành sản xuất.
Trì Nghiên nghĩ, có lẽ trong khoảng thời gian này Tần Mặc thấy cô mê mang, nên đặc biệt đưa cô cùng tham gia một buổi tiệc đêm như vậy.
Cho nên cô không từ chối.
Kết quả tối hôm ấy, khi cô được Lăng Mẫn đưa tới đúng địa điểm, vòng quanh hội trường một vòng cuối cùng cũng thấy Tần Mặc, nhưng lại thấy anh đang đứng cùng một người phụ nữ khác, hai người đứng trước một bức tránh mà nói chuyện phiếm.
Đó là một người phụ nữ cao ráo, dưới làn váy là một đôi chân tuyệt đẹp, lướt lên trên là vòng eo thon thả, bộ ngực đẫy đà, mà lên phía trên nữa, gương mặt kia lại vừa khớp với người mà Trì Nghiên tìm kiếm trên mạng mấy ngày trước, người yêu cũ của Tần Mặc —— Vân Lam.
Trước mặt hai người là một bức tranh trừu tượng, đến từ nghệ thuật gia không nổi danh nào đó, Trì Nghiên ngắm nghía vài lần, cũng chẳng thấy bức hoạ kia có bao nhiêu xuất sắc, có bai nhiêu đáng giá để hai người thảo luận luôn hồi.
Nhưng mà hai người lại có thể vừa bàn luận vừa nói cười, Trì Nghiên cách rất xa, không nghe rõ bọn họ đang nói về cái gì, nhưng thật ra lại nghe thấy mấy lời đàm tếu khẽ khàng của mấy người phu nhân ở bên cạnh, từng lời rõ ràng lọt vào tai cô.
"Người kia hình như là Tần Mặc, người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai....Vân Lam?"
"Hả, hình như là đúng nha, sao cô ta cũng đến? Năm trước có ảnh chụp cô ta mang thai, hiện giờ không nên ở nước ngoài sinh à?"
"Đúng thế, cũng không thấy chồng cô ta cùng tới."
"Ai ôi, tôi nói hai người này, tin tức cũng lỗi mốt quá đi, còn mang thai, đi cùng chồng... Cô nhìn bụng đó của cô ta đi, giống người mang thai sao? Người ta sớm ly hôn rồi!"
"Ly hôn? Thật á?"
"Thật, tôi còn nghe nói trong lúc cô ta lòng mang dạ chửa chồng cô ta lại ra ngoài nuôi bồ nhí, cô ta tức đến động thai, sau đó con bị sảy..."
"Ôi? Thảm vậy à."
"Cho nên cô ta đã ly hôn với chồng rồi? Vậy chẳng phải quá dễ dãi cho ŧıểυ tam kia à?"
"Làm sao dễ thế. Chồng cô ta vốn chẳng có bản lĩnh kinh doanh gì, đảm nhận công ty khiến tập đoàn hỏng bét mấy năm, công trạng không thăng phản đi xuống, còn luôn ở bên ngoài gây chuyện lung tung... hai năm trước ông cụ nhà hắn đều không nhìn nổi nữa, lập tức xoá tên hắn khỏi danh sách đổng sự trong gia tộc, để hắn chỉ nhận tiền sinh hoạt mỗi tháng từ gia tộc cung cấp..."
"Ông cụ làm quyết tuyệt vậy à? Tốt xấu gì cũng là con cháu ruột thịt?"
"Đúng thế, cũng chẳng biết ông cụ nhà hắn nghĩ ra sao, dù sao thì ŧıểυ tam kia không chiếm được chỗ tốt gì đâu."
"Vậy thì còn ôm ấp cái gì, chân tình?"
"Cũng không hẳn, có lẽ là đầu tư lâu dài, nếu sau này sinh ra một đứa con, vậy thì tình hình sẽ chuyển sang hướng khác rồi, không phải sao? Có điều muốn sinh cũng không dễ sinh như thế."
"Cũng đúng. Ôi? Cô nói như thế, vậy Vân Lam ly hôn với chồng thì cuối cùng cũng chả được chia chỗ tốt gì nhỉ."
Cô đã không còn kìm nổi, đứng dậy đi về phía Tần Mặc, không chút ngần ngừ mà ôm lấy cánh tay anh.
"Honey~, anh ở đây à, em suýt thì chẳng tìm thấy anh." Trong trí nhớ dường như cô cũng đã từng đột nhiên xuất hiện như vậy khi Tần Mặc và người phụ nữ khác nói chuyện, thậm chí đến cả lời thoại đều đã có sẵn.
Nhưng khi cô thật sự khoác lên cánh tay Tần Mặc, đối diện với tầm tầm mắt khi đối phương nghiêng đầu, tiếng "Anh yêu" kẹt ứ ở cổ họng, làm thế nào cũng không trôi ra nổi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Có thím nào muốn edit truyện H không?
Muốn mở xới "buôn thịt" quá (о"∀"о)
(Nhận mua raw truyện H free cho ai muốn edit H và làm cùng)