côn th*t Tần Mặc tấy phát tím, đối lập với mu bàn tay trắng mịn của Trì Nghiên hình thành cảnh sắc có phần dâm mĩ riêng.
Trì Nghiên vuốt nhẹ lên những mạch gân xanh, chúng nó nôn nóng và giựt nảy lên, hệt như người chủ nhân cũng đang nghẹn thật lâu của chúng nó.
Cho nên, một phen trải chăn trước đó của anh chỉ vì lễ thượng vãng lai?
Nhưng không hiểu vì sao Trì Nghiên cũng không hề phản cảm với yêu cầu này. Trên salon cô nhỏn dậy ngồi quỳ trước mặt anh, y theo yêu cầu anh thử hé miệng ngậm lấy đỉnh đỏ sậm kia. Quy đầu sưng to vừa chạm phải đầu lưỡi của cô thì run lên hai cái tựa như có sự sống vậy, lỗ chuông hưng phấn trào ra vài giọt dịch trắng. Cô thử vươn đầu lưỡi nếm nếm dịch đục ở phía trên, hương vị không gây khó chịu lắm, nên cúi đầu nuốt hết toàn bộ thứ thô to kia, thử mυ"ŧ một chút quy đầu hồng nhuận ——
"Ưm..." Tần Mặc khó nhịn cất tiếng rêи ɾỉ.
Trì Nghiên ngước lên thấy anh cau chặt mày, biểu tình ẩn nhẫn, như đang hưởng thụ vui thú sung sướиɠ, lại như đang chịu đựng một nỗi thống khổ rất lớn. Biểu tình này thật sự lấy lòng Trì Nghiên, rất nhanh cô đã tìm được cảm giác.
Ban đầu, toàn bộ côn th*t nóng bỏng cương quyết được cô tẩm ướt bằng chiếc lưỡi đầy nước bọt. Thân côn thô dài chừa bên ngoài được nắm tay bao bọc lấy, vuốt ve lên xuống, cái miệng nhỏ cố hết sức ngậm chứa viên quy đầu, liếʍ láp, dùng đầu lưỡi khảy qua lại lỗ mắt nhỏ chưa được liếʍ mυ"ŧ, rồi lại chậm rãi chuyển động xung quay ve vãn đầu quy.
gậy th*t to lớn chọc trong khoang miệng cô, tư vị không dễ chịu, bản năng cô dâng lên một loại khát vọng, làm cô nguyện ý phun ra nuốt vào càng sâu.
Ngậm, mυ"ŧ, liếʍ... Trì Nghiên gắng sức nuốt càng nhiều côn th*t thô to vào trong miệng, Tần Mặc duỗi tay đỡ lấy chiếc cằm đang cố hết sức để mở thật to của cô, thân thể căng lên, hô hấp nặng nề.
Có đôi khi anh cũng không rõ Trì Nghiên mắc tính quái gở gì: Rõ ràng cô vô cùng kháng cự tư thế từ đằng sau vậy mà khẩu giao cho anh thì cô lại rất sẵn lòng, một chút cũng không bài xích, thậm chí còn vui vẻ chủ động.
Trì Nghiên trước mặt lúc này đây, cụp mắt hóp má. Đôi môi đỏ thắm của cô đang ra sức bao phủ lấy thật lớn của anh, đôi tay ra sức vuốt ve thân gậy ở bên ngoài, chiếc lưỡi hồng hồng không ngừng liếʍ láp chà xát qua lại bộ vị mẫn cảm của anh, nước miếng chưa kịp nuốt tràn khỏi môi anh đào đỏ lịm...
Thô to cứng rắn chống đỉnh thịt non cản trở, sâu nặng chống đối. Lớp lớp tầng thịt ma sát gân xanh trên trượng thịt, hung hăng gãi cọ qua từng điểm mẫn cảm trong thành âm đ*o, từng mạch máu trong cơ thể Trì Nghiên kêu gào, khiến cô vừa run rẩy vừa căng trướng.
Cô nhịn không được vặn eo đón ý hùa, thịt non trong huyệt cũng không tự chủ được mà xoắn chặt, như cái miệng nhỏ sụt sịt hút nhuyễn, bao vây lấy thứ hung mãnh đang không ngừng thọc vào rút ra kia.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự hung mãnh cứng rắn của anh, cảm nhận được sức mạnh dũng mãnh tăng trưởng sau mỗi lần đâm vào, nhưng lại chỉ có thể duỗi cánh tay mềm mại ôm thật chặt lấy cổ anh, nghểnh cần cổ nuột nà như thiên nga ra sau, không ngừng thở gấp.
"Trì Nghiên." Anh gọi cô, cúi người cắn khẽ lên cổ cô.
"Dạ." Cô mở to cặp con người mờ mịt hơi nước nhìn anh, lông mi cong vút vì luật động của anh mà rung ring như những cánh đập loài điệp.
"Xin anh." Anh cắn răng nói.
"Xin anh... Tần Mặc... xin... xin anh..." Vì thế cô xin tha, cái miệng đỏ thắm mấp máy đóng mở phát ra tiếng rên mê người.
Cô nức nở rêи ɾỉ, trong miệng không ngừng xin Tần Mặc, nhưng không biết nên xin anh nhẹ thôi, hay nên xin anh mạnh chút.
Quên mình trong hoan ái thời gian đã nghênh đón chạng vạng. Thiết bị tưới cây tự động trong hoa viên đúng hạn khởi động, phun ra hơi nước tinh mịn, đón ánh nắng hoàng hôn, hoá ảo thành từng dải cầu vòng bảy sắc.
Trong vườn những đoá hồng rung mình đón nhận những hạt hơi nước mát mẻ, mùi hương lắng đọng, yếu ớt phiêu bổng trong không khí, tạo nên một loại ngọt ngào khác.
"Thật đẹp... " Phân tâm từ thật lớn sung sướиɠ, Trì Nghiên không khỏi cảm khái một câu.
Có lẽ bởi hoàng hôn khiến cảm xúc trở nên yên ả, cô bỗng nhiên rất muốn hôn một chút người trước mặt mình, vì thế ngửa đầu tiến gần đến đôi môi anh.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Mặc bỗng ánh lên tia ngẩn ngơ. Sau một lúc lâu, anh đỡ cái gáy Trì Nghiên, hôn lên môi cô; cho dù bên dưới vẫn luôn công kích hung mãnh, nhưng động tác hôn cô lại rất dịu dàng, âu yếm.
Thọc vào rút ra vẫn còn tiếp tục, mồ hôi trên người anh nhỏ giọt lên người cô, hơi thở hoà quyện quấn quýt cùng nhau, hợp thành nhất thể.
"A..." Cô chợt thét một tiếng chói tai, cả người run bần bật, bám chặt lấy cổ Tần Mặc như một người đuối nước, đường đi chật hẹp trơn mềm co rút, vách tường mãnh liệt xoắn chặt, phản xạ mà gấp gáp mấp máy, xô đẩy, co thắt như sắp muốn vỡ đê.