Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 79 - Chương 72

Trước Sau

break
Mỹ nam chính là mỹ nam, mỹ nam Tần Liễm tức giận dáng vẻ trông thật đẹp.

Sợi tơ trên đầu hắn đã bị bắt lại, tóc xõa, đáy mắt ngưng một tầng sương dày.

Ánh mắt hắn bắn tới nàng, thật lạnh a.

“Diệp Thanh Linh, lá gan nàng càng ngày càng lớn rồi đấy!” Âm thanh hắn trầm thấp hướng nàng mà tới.

Nàng không nói hai lời, bưng mặt của hắn liền hôn xuống. Người này đang thực giận, nàng không muốn dính xui xẻo thì phải tìm cách trấn an hắn trước.

Nàng học bộ dạng hắn mà hôn hắn, hắn không có bất kì phản ứng, lẳng lặng nhìn đỉnh tóc nàng, mặc kệ nàng trong miệng hắn tùy ý làm bậy.

“Đừng tức giận nha, được không?” Hắn bị nàng cường hôn, lông mi biếng nhác mà yêu mị, trông đầy vẻ phong tình vạn chủng.

“Phu nhân, vi phu nghĩ nàng là đang cần ăn đòn.” Hắn giận đến nghiến răng nhưng đáy mắt cũng đã không còn lạnh như trước nữa.

Nàng rũ mắt, không dám nhìn thẳng hắn: “Phu quân, ta lần sau không dám thế nữa đâu.” Hai chữ “phu quân” nàng gọi mềm mại dịu dàng, điềm mật như nước. Chính nàng nghe còn giật mình, sau lưng da gà liền nổi hết lên. Vì lấy lòng người này, mặt mũi gì đó của nàng cũng không cần nữa.

Một tiếng “phu quân” tựa như rượu, rót đến lòng người đều say mê, tâm lâng lâng, ý hàn trong mắt đã rút sạch. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi hắn như vậy, cảm giác thật tốt đẹp.

Hắn mím mím môi, mở miệng nói: “Giúp vi phu chải đầu.”

Nhìn hắn mặt mày giãn ra, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, dùng chiêu hôn này thật hiệu quả mà, lần nào cũng hiệu nghiệm a.

Cầm lược bạch ngọc, nàng lần này không đụng tay chân trên tóc của hắn mà chăm chú thay hắn chải tóc.

Hai người trên xe ngựa xử lý một phen rồi lần lượt xuống xe.

Nơi đây gò núi rất nhiều, trước mặt không thôn không xóm, sau lại không nhà trọ, chập chùng xung quanh núi đồi xen kẽ nhau.

Trăng tròn nhô cao, ánh trăng như nước dịu hiền tỏa sáng cả một vùng đất.

Phía trước có người đốt lửa, hơn mười bóng người đi đi lại lại xung quanh, cách đống lửa không xa còn có mấy cái lều được dựng lên.

Trên đống lửa đặt một cái nồi, trong nồi nấu gì đó nghe mùi rất thơm.

Xe ngựa Tần Liễm chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, Minh Lục lại nướng thêm một con gà, nàng ăn đến no căng cả bụng.

Đi cùng xe ngựa của Tần Liễm lại còn được nuôi cơm, ý định có chết cũng phải nương nhờ hắn ngày càng mãnh liệt hơn trong đầu nàng.

Hai người sóng vai nhau hướng bến kia đi tới, không thấy Hách Liên Dực cùng Dung Thi Thi, ngược lại lại gặp Tĩnh Vương.

Tần Liễm và Tĩnh Vương nói chuyện rất vui vẻ, Thanh Linh tự giác không quấy rầy liền cũng Tĩnh Vương khách sáo vài câu rồi đi chỗ khác ngồi.

Bởi vì thời tiết quá nóng, ngoại trừ người phụ trách nấu ăn, ai cũng tránh thật xa đống lửa, bọn họ đều đứng hoặc ngồi rải rác xung quanh.

Ban đêm muỗi đặc biệt nhiều, Thanh Linh vừa đi tới, bọn họ đã nhảy nhót vỗ muỗi bùm bụp, đôm đốp tiếng đánh muỗi bên tai vang lên không dứt.

Cơ hồ mọi người ở đây đều bị muỗi vo ve, chỉ có mấy người là ngoại lệ, Lãnh Ly ngồi chỗ khá tầm thường cùng thị vệ của hắn. Bọn họ bình tĩnh ngồi yên đó, không phải chịu sự quấy rầy của mấy con muỗi.

Thanh Linh vừa mới đứng một lát mà trên tay đã có thêm vài mết muỗi đốt. Nơi này muỗi không những to mà còn có độc, bị đôt một cái là ngứa không chịu được, khó trách những người kia nhảy nhót tránh muỗi.

Lãnh Ly vẫn bình tĩnh ngổi ở đó, nhất định không có con muỗi nào dám cắn hắn. Hắn là cao thủ luyện hương, trên người nhất định có hương đuổi muỗi.

Thanh Linh tới chỗ Lãnh Ly: “Lãnh thế tử, đã lâu không gặp.”

Lãnh Ly nhàn nhạt liếc nàng một cái, lười lên tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.

“Lãnh thế tử có thể cho mượn một ít hương đuổi muỗi chứ?” Bộ mặt nầng hướng hắn tươi cười.

“Chỉ có nhang muỗi.” Hắn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu rồi nhẹ nhàng vẫy tay, ý hắn muốn nói là chỉ có nhang chiêu muỗi chứ không có nhang đuổi muỗi.

Thanh Linh gật đầu một cái: “Thế cũng được, vậy ngài có thể cho ta mượn nhang

chiêu muỗi dùng một chút dược không?” Vật này có lẽ có chỗ để dùng.

Hắn không nói hai lời liền trực tiếp ném đồ qua: “Chớ làm phiền ta.” Ý muốn nói

là nàng có thể đi được rồi.

“Đa tạ Lãnh thế tử.” Thanh Linh khách sáo nói.

Thanh Linh nhàn rỗi vô sự, lợi dụng lúc trăng vẫn còn sáng, đang lúc mọi người không chú ý liền đi dạo xung quanh một chút.

“Nhị công tử, ngài cần nhang chiêu muỗi làm gì?” Bạch Nhiên theo sau nàng, hắn vẫn nghi ngờ việc nàng hướng Lãnh Ly mượn nhang chiêu muỗi.

“Tất nhiên là có chỗ để dùng.” Còn dùng như thế nào nàng vẫn chưa nghĩ ra.

“Vương gia, sao cá chưa mắc câu?” Một âm thanh kiều mị đột nhiên truyền đến.

Chân Thanh Linh đang đưa về phía trước liền dừng lại, nghiêng người sang thấy Hách Liên Dực và Dung Thi Thi đang dính vào với nhau.

“Thi Nhi kiên nhẫn đợi một lát, cá rất nhanh sẽ cắn câu thôi.” Âm thanh Hách Liên Dực nhu hòa hướng tiểu nhân nhi đang tựa trong ngực hắn.

Tối khuya câu cá, hai người này thật hăng hái nha.

Hai người này ban ngày dính nhau chưa đủ, buổi tối còn phải bện nhau thêm lần nữa mới chịu, không thấy ngán à? Thanh Linh âm thầm khinh bỉ, ngàn vạn lần không ngờ sau này mình cũng mỗ nam nhân nào đó thời thời khắc khắc đều ở cùng một chỗ.

“Lũ muỗi chết tiệt.” Dung Thi Thi buồn bực nói: “Ai, sớm biết nơi này nhiều muỗi như vậy, Thi Nhi nên mang theo huân hương đuổi muỗi a.”

“Nơi nay nhiều



break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc