Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 71 - Chương 64

Trước Sau

break
Editor: Yên Nhi

Thế nào gọi là ác nhân cáo trạng trước? Thanh Linh xem ra đã hiểu được.

Người này cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến chui vào chăn của nàng, ăn hết đậu hủ của nàng thì thôi, lại còn bảo rằng nàng hủy hết thanh danh của hắn. Thanh Linh trợn trắng mắt, gân mí cũng không ngừng co rút, là ai kéo ai đi ngủ? Là ai hủy danh tiết của ai?+

Thanh Linh sắp tức giận đến hộc máu, nhưng nàng cực lực nhịn xuống không lên tiếng, bởi vì nàng muốn hành động! Nàng tức tối đẩy hắn ra ngoài, còn tặng thêm một cước dùng hết sức lực.

Tần Liễm hoàn toàn không ngờ nữ tử trong ngực sẽ đột nhiên ra tay, không đề phòng, bị đánh trúng, bất đắc dĩ bị nữ nhân trong ngực đạp xuống giường lần nữa.

Diệp Thanh Linh! Một buổi tối bị đạp xuống giường tới hai lần, Tần Liễm rốt cuộc không thể duy trì tươi cười trên mặt nổi nữa, cả giận nói, ngực phập phồng kịch liệt. Định bắt nữ nhân kia lại trừng phạt một phen, nhưng lại lo lắng vết thương trên lưng nàng bị nứt ra, lúc đó người đau lòng sẽ lại là hắn.

Tần Liễm thầm tự giễu, thật không biết đời trước mình đã gây ra cái nghiệt gì, đời này lại đi thích nữ nhân như vậy.

Đời này hắn cũng không biết tình bắt đầu từ bao giờ, đến lúc nhận ra được là đã chẳng thể sống thiếu nàng, cũng chẳng thể thay thế ai vào được!

Ta đâu muốn đạp ngươi như vậy, ngươi đừng có làm loạn thì phải tốt hơn không? Nhìn hắn tức giận, nàng có chút sợ.

Tần Liễm đứng dậy, thản nhiên nhìn nữ nhân trên giường một cái: Có đôi khi ta rất muốn bóp chết nàng!

Thanh Linh theo bản năng vuốt vuốt cổ mình, thân thể tự giác co rụt vào bên trong giường.

Thấy thế, Tần Liễm bất đắc dĩ cười: Thật không biết nàng đang sợ cái gì

Hắn phủi phủi đất cát trên người xong, không đến gần giường nàng nữa, mà lại rời khỏi phòng.

Nhìn Tần Liễm rời đi, Thanh Linh cảm thấy thật kì lạ, muốn hỏi nhưng lại không mở miệng ra được. Trong lòng nghèn nghẹn, còn có chút ấy náy, có phải khi nảy nàng hơi quá đáng hay không? Mới nghĩ đến đó, Tần Liễn vốn đã đi bỗng nhiên đẩy cửa trở lại.

Hắn vừa vào đã bò lên giường của Thanh Linh rất tự nhiên, lúc này nàng không dám đạp hắn nữa, Tần Liễm vừa nằm xuống đã ngang ngược ôm nàng, nũng nịu nói bên tai: Còn dám đạp ta xuống giường lần nữa, ta sẽ cắn đứt cổ nàng luôn 1

Hôm sau, sáng sớm, khi Thanh Linh tỉnh dậy đã không thấy Tần Liễm đâu. Nàng rửa mặt xong xui, đi ra sân viện, đã nhìn thấy Minh Lục đánh xe ngựa dừng lại sẵn bên ngoài.

Minh Lục nhảy xuống xe ngựa, cung kính nói với Thanh Linh: Diệp cô nương, mười lăm ngày sau chính là đại hôn của ngài và công tử, Minh Lục đặc biệt đến đưa Diệp cô nương về lại Diệp phủ, chuẩn bị cho ngày thành thân!

Công tử nhà ngươi đâu rồi, ta muốn nói chuyện với hắn một chút

Công tử nói, theo phong tục của Nam Hạ ta, trước ngày thành thân hai người phải ít gặp mặt mới phù hợp, nên chỉ sợ công tử sẽ không gặp mặt Diệp cô nương đâu.

Lòng Thanh Linh rơi 'lộp bộp' một tí, lập tức hối hận, tối qua nàng không nên gây phiền phức với người nào đó, lần này thảm rồi, ngay cả muốn thương lượng cũng không được.

Diệp cô nương, xin ngài mau đi thu dọn đồ đạc rồi lên xe ngựa đi.

Thanh Linh nhìn hắn rồi lại đảo mắt quan sát xung quanh, lòng âm thầm tính toán một phen: Ta vào trong thu dọn một chút trước!

Thanh Linh trở lại phòng ngủ trong tiểu viện, cầm lên một xấp ngân châm dày mà đại phu cho nàng mấy ngày trước.

Một lát sau, Thanh Linh chạm rãi bước ra tiểu viện: A, ta đột nhiên nhớ ra mình quên lấy điểm tâm mà Ngô thẩm chuẩn bị rồi. Minh Lục, ngươi vào trong mang một ít thức ăn Ngô thẩm đưa ra đây, ta chờ ngươi ở đây

Minh Lục không chút nghi ngờ, hết sức sảng khoái đi vào tiểu viện.

Thanh Linh thấy bóng người hắn đã khuất sau cửa viện, động tác than thạo gỡ dây ngựa từ xe ra.

Diệp cô nương, ngươi làm gì? Ba ám vệ ẩn núp xung quanh thấy Thanh Linh có hành động khác thường, lập tức hiện ra ánh sáng.

Minh Lục cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, vội chạy ra.

Thanh Linh nhảy lên lưng ngựa còn chưa vội rời đi, cổ tay uốn một cái, giữa khe hở năm ngón tay bắn ra ngân quang lóng lánh. Nhắm chuẩn sát vào huyệt đạo của ba gã ám vệ mà bắn ngân châm tới.

Hai trong ba ám vệ trúng ngân châm, không thể cử động, ám vệ còn lại và Minh Lục đuổi theo sít sao.

Diệp cô nương, ngài không được đi! Minh Lục lớn tiếng hô.

Trở về nói cho công tử nhà các ngươi biết, ta cảm thấy rất có lỗi với hắn, nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tốt, ngươi bảo hắn tìm cách tạm hoãn đại hôn lại, hay giải trừ hôn ước luôn cũng được. Lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng, Thanh Linh lại cảm thấy không ổn. Nàng và Tần Liễm là do Hoàng thượng tứ hôn, nàng trốn như vậy, khác nào chống lại thánh chỉ?

Nói một câu cho công tử nhà ngươi biết nữa, bảo rằng Diệp Thanh Linh ta đã bắt đầu thích hắn! Nếu Tần Liễm có thể đợi nàng yêu hắn, vậy tới lúc nàng yêu hắn, nàng sẽ cam tâm tình nguyện cùng hắn đứng trên đại lễ thành thân.

Tần Liễm chắc chắn sẽ hiểu được ngụ ý của nàng, nhưng nếu hắn tức giận không chịu tha cho lần chạy trốn này của nàng, vậy phải làm sao đây? Mà thôi, trốn trước nói sau.

Thanh Linh không dây dưa thêm nữa, kéo căng dây cương, giục ngựa chạy như bay về phía trước.

Đồ Tần Liễm dùng đúng là cái gì cũng tốt, đến cả mười con ngựa kéo xe cũng đều là loại thượng đẳng, chạy thật nhanh.

Đến ngã ba, bên trong sơn thôn có chằng chịt cây cối và nhà cửa cao thấp, Thanh Linh chỉ lượn ngựa vài vòng đã bỏ xa được Minh Lục và những ám vệ kia.

Công tử, Diệp cô nương chạy mất rồi, thuộc hạ vô dụng, xin công tử trách phạt Trong đại sảnh Tướng phủ, Minh Lục cúi thấp đầu nói.

Tần Liễm đang vuốt vuốt một cây sáo ngọc màu trắng, nghe vậy, 'răng rắc' một tiếng, sáo ngọc đã bị bẻ gẫy: Hừ, ngươi đúng là đồ vô dụng. Giọng nói băng lãnh thấu xương thấu thịt.

Giọng nói băng lãnh rét run đó lọt vào tai, Minh Lục cảm giác bản thân mình giống như bị rơi vào hầm băng vậy, càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Ngươi tự



break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc