Thanh Linh gõ quạt xếp lên đầu Hương Thảo một cái: Nha đầu, chỉ là đùa giỡn với ngươi một chút, ngươi còn tưởng là thật sao.
Hương Thảo xoa xoa nơi bị nàng đánh, miệng đào bất mãn: Tiểu thư đùa giỡn không buồn cười một chút nào hết.
Thanh Linh sải bước tiến vào Túy Lâu, Hương Thảo vội vàng đuổi theo: Công tử, sao ngươi có thể đi vào đây, nếu để lão gia biết được thì phải làm sao đây....?
Nàng còn chưa nói dứt lời, Thanh Linh đã nhanh chóng dứt khoát bước vào bên trong, Hương Thảo chỉ còn biết lấy hết can đảm theo vào.
Hôm nay khắp nơi ở lầu trên lầu dưới của Túy Lâu đều treo đầy lụa đỏ, bầu không khí náo động vui mừng.
Thanh Linh đi vào một lúc mới biết bên trong Túy Lâu có công tử Phong Lộng xưa nay bán nghệ không bán thân nhưng hôm nay lại quyết định bán mình, người nào có thể khiến Phong Lộng cam tâm tình nguyện đi theo thì hắn sẽ theo người đó.
Tài mạo của Phong Lộng đều khuynh thành, là nam tử tuyệt mỹ nhất trong Túy Lâu.
Hôm nay nghe nói Phong Lộng muốn bán mình, mọi người ai cũng rối rít đi vào Túy Lâu, hy vọng có thể ôm mỹ nhân, ách, là ôm được mỹ nam về.
Trên hành lang lầu một được đặt sân khấu lớn hình tròn, xung quanh có mạng che mặt lấp lánh, các bồn hoa tươi nở rộ được xếp lớp xung quanh sân khấu thành một vòng.
Nhìn xuyên qua màng che, nàng mơ hồ thấy được có một bóng người mặc hồng y đang ngồi bên trong, một cơn gió nhẹ nhàng vô tình lướt qua, khiến mạng che tung bay phấp phới, bóng người chỉ thấy được loáng thoáng, mông lung, tựa như ảo mộng.
Phong Lộng còn chưa ra mặt, khách nhân đã đứng đầy các nơi trên hành lang lầu một.
Sau khi Thanh Linh đi vào nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không tìm thấy bóng dáng của Tần Liễm. Nhưng nếu bản thân nàng đã đến đây rồi, vậy thì đi tham gia cùng xem náo nhiệt một chút cũng không tệ. Vì vậy nàng chi ra một số bạc lớn mua một chỗ ngồi có góc nhìn tốt ở trên lầu một của Túy Lâu, Hương Thảo nhìn xung quanh, nơi đây đầy đủ các loại người, giả dạng muôn hình muôn vẻ, lòng thầm lo lắng đứng sau lưng Thanh Linh.
Nam Hạ vốn cũng không bài xích đồng tính, vì vậy hôm nay người xuất hiện ở đây, không chỉ có các nữ tử xấu hổ che mặt, mà cũng không hề thiếu các quý gia công tử ăn mặc phong lưu.
Sao đến bây giờ mà Phong Lộng công tử vẫn còn chưa xuất hiện? Một đại hán béo tốt thô thiển hô lên.+
Đúng vậy, gia đã sắp mất kiên nhẫn không đợi được nữa rồi.
Phong Lộng công tử, lão nương nhớ ngươi muốn chết.
...…”
Các khách nhân chờ đợi dần mất kiên nhẫn, đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Thanh Linh không gấp gáp không nóng nảy, mở quạt xếp ra, ung dung lắc lắc, bộ dáng thảnh thơi.
Công tử, sao chúng ta lại tới đây?? Hương Thảo không hiểu tại sao Thanh Linh lại muốn đến nơi bướm hoa này, nếu nhỡ như bị người nhận ra, thì xem như danh tiếng đã không còn có để mất nữa rồi.
Đến xem náo nhiệt a Thanh Linh ung dung đáp.
Hương Thảo thấy nơi đây chẳng có gì náo nhiệt để xem cả, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Hương Thảo đến cạnh nói nhỏ vào tai nàng, xung quanh đây có đủ hạng người, vừa có mùi son phấn nồng đậm hắt đến, lại cộng thêm mùi mồ hôi khó ngửi đánh tới, mũi Hương Thảo đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trước từng nghe nói Phong Lộng công tử biết dùng một tay bắn ngược tì bà có một không hai trong thiên hạ, hôm nay ta cũng muốn gặp để mở mang tầm mắt