Thực chất Ninh Thục phi trước mặt Kính Nam vương chính là Thanh Linh giả dạng. Vậy nên lão ni cô dám bất kính với Nhất phẩm Thục phi đương triều kia tất nhiên cũng là do nhận được chỗ tốt từ Thanh Linh nên mới theo nàng làm việc.
Thanh Linh đã sớm phát hiện ra Kính Nam vương, chỉ là không biết vì sao ông ta trốn tránh không chịu đi ra. Nàng vai gánh nước, đầu óc lại suy tư, bỗng nhiên câu môi khẽ cười. Kính Nam vương, ta có chết cũng phải bức ông đi ra.
Đi về phía trước vài bước, nàng làm ra vẻ vấp chân mà chật vật ngã trên mặt đất. Hai thùng nước gánh trên vai trong nháy mắt đổ đầy ra đất, không những thế một chiếc thùng còn lăn xuống sườn dốc.
Không ổn rồi, để tạo hình ảnh kiều nhược, nàng ngã mạnh quá đụng trúng đầu gối rồi.
Lão ni cô đi phía sau lập tức chanh chua nói: “Thật sự là phế vật, ngươi nói ngươi có thể làm cái gì hả? Múc nửa thùng nước cũng có thể vấp ngã, còn làm mất một thùng, đợi đến khi trở về thì ngoan ngoãn chịu phạt đi.”
Lão ni cô ra vẻ ghét bỏ dậm dậm chân xuống đất: “Chao ôi! Chao ôi! Đứng lên! Mau đứng lên! Đừng có cản đường!”
Thanh Linh cắn răng, quỳ rạp trên đất không nhúc nhích. Nàng không tin Kính Nam vương nhìn thấy ai nhân bị ủy khuất còn có thể chịu đựng mà trốn tránh không xuất hiện.
“Đừng có lười biếng! Đứng lên cho ta! Nhanh lên!....Ui da!” Lão ni cô lại muôn mắng to, cái chân vừa dậm dậm trên đất đột nhiên bị thứ gì đó đập trúng.
Thân thể bà ta lung lay, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, có một lực rất mạnh đẩy bà ngã xuống sườn dốc.
Kính Nam vương xuất hiện giải quyết lão ni cô kia xong, xoay người lại lo lắng hỏi: “Kiểu Kiểu, nàng có làm sao không?”
Khuê danh của Ninh Thục phi là Ninh Kiểu.
Vị “Thục phi” nhìn thấy ái nhân tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt thoáng chút hốt hoảng.
Dáng người Kính Nam vương thon dài, một thân cẩm y quý giá đẹp đẽ, quý khí