Tần Liễm mở mắt, đôi mắt đen bóng khúc xạ ánh sáng bức người, hắn khẽ mỉm cười tựa như gió xuân vờn nhẹ, trăm hoa đua nở: “Ngoan.” Hắn vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng: “Không nên đến những địa phương như vậy.”
Thanh Linh trắng mắt liếc hắn một cái, người này quản rộng quá đi, đừng để ngày nào đó nàng bắt gặp vào những nơi như thế này. Nếu không, nàng cắn chết hắn!
Hách Liên Dực tiến cung thỉnh an Ninh Thục phi.
“Dực nhi, sắc mặt con nhìn không được tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Ninh Thục phi quan sát hắn từ trên xuống dưới, đáy mắt tràn ngập ân cần.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là chút chuyện phiền toái mà thôi.” Hách Liên Dực nhàn nhạt đáp.
“Chuyện phiền toái gì?” Ninh Thục phi truy vấn, chuyện gì mà khiến cho Dực nhi mày ủ mày chau như vậy.
Hách Liên Dực liền kể một năm một mười chuyện Thanh Linh phái người giả dạng người Vinh Vương phủ xông vào tử lao cứu Dung Thi Thi, muốn hất chậu nước bẩn thật to này vào đầu hắn báo cho Thục phi. Đối với xú nữ ghê tởm tên Hoa Lê kia phi lễ hắn, nửa chữ hắn cũng không nói.
Vừa nghĩ tên Hoa Lê, Hách Liên Dực liền muốn nôn mửa. Ngày đó bị nàng trêu chọc một hồi, quả thực trở thành ác mộng của đời hắn.
“Bản cung xem thường như đầu kia rồi, không nghĩ tới thế lực của Đại Hộ pháp Tiêu Dao thành lại lớn đến như vậy. Nàng đã đối nghịch với con,