Ngạo Nguyệt nhìn Phong Lộng dần mất đi hô hấp trong lòng mình, nàng cười yếu ớt, lẩm bẩm nói nhỏ: “ Hỏi quân một câu vô hối, có chết cũng không tiếc.”
Đến lúc Thanh Linh xuất hiện trong đình thì Ngạo Nguyệt và Phong Lộng đã mất đi hô hấp, hai thân thể ôm chặt lấy nhau.
Bạch Nhiên không khỏi kinh ngạc: “Nhị tiểu thư, Phong Lộng và Công chúa…”
“An táng bọn họ cho thật tốt.” Thanh Linh nói, sinh thời không được ở bên nhau, sau khi chết nàng liền thành toàn cho bọn họ.
“Vâng.” Bạch Nhiên trả lời.
“Vạn Phúc am bên kia sao rồi?” Nàng vừa hỏi phía Vạn Phúc am liền rực lên ánh lửa.
“Theo đúng phân phó của Nhị tiểu thư.” Bạch Nhiên trả lời.
Ngày hôm sau khắp nơi liền truyền tin tức, tại Vạn Phúc am, phòng Ngạo Nguyệt Công chúa đột nhiên cháy lớn, bởi thế lửa quá lớn, không ai dám xông vào cứu Ngạo Nguyệt Công chúa, Ngạo Nguyệt Công chúa cứ thế mà táng thân nơi biển lửa. (MTLTH.dđlqđ)
Trận hỏa hoạn này là Thanh Linh che giấu hành tung của Ngạo Nguyệt, chỉ cần Vạn Phúc am cháy, không ai biết Ngạo Nguyệt vốn đã không còn ở trong am.
Gió Bắc thổi, lá vàng rơi đầy sân, đầu Đông đã đến.
Sáng sớm, Minh Tứ mang theo người khiêng năm cái rương lớn đến Diệp phủ.
Thanh Linh nhìn chằm chằm năm cái rương: “Minh Tứ, trong rương có cái gì vậy?”
“Bên trong rương là y phục công tử chuẩn bị cho tiểu thư mặc vào mùa đông này.” Minh Tứ trả lời.
Thanh Linh chặc lưỡi hít hà, năm rương quần áo lớn, mùa đông nàng cần nhiều y phục như vậy sao?
“Oa, Tần Tướng đối xử với tiểu thư thật tốt.” Hương Thảo hâm mộ nói, mới đầu mùa đông mà Tần Liễm đã thay tiểu thư chuẩn bị nhiều quần áo như vậy rồi.
Một người chỉ đặt tiểu thư vào trong lòng, quan tâm nàng mọi nơi mọi lúc, kể cả chút chuyện dù rất nhỏ. Tiểu thư hiện tại cũng không thiếu ăn cũng chẳng thiếu mặc, Tần Tướng vẫn vì nàng mà chuẩn bị nhiều quần áo như vậy, xem ra hắn thực sự thực sự rất yêu tiểu thư.
“Nhị tiểu thư, công tử