Không lâu trước đây Thanh Linh dùng chút ít thủ đoạn thu Mẫn Châu Tri phủ về dưới trướng.
Hắn viết tấu chương này chủ yếu là tố cáo Ninh Túng mua gạo cũ cho dân chúng Mẫn Châu, dân chúng vì vậy mà sinh lòng bất mãn, Ninh Túng không những thế mà còn thẳng tay đánh chết vài người.
Ninh Túng mua gạo cũ chỉ đủ cho bách tính ăn trong bảy ngày. Mà quan ngân triều đình phân phát đủ mua lương thực để mọi người chống đỡ trong nửa tháng.
“Hoàng Thượng, chuyện này….” Ninh Quốc công muốn tìm vài lời giúp Ninh Túng giải vây nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Nguyên Ung Đế mặt mũi tối sầm, lời định nói lại bị nghẹn lại trở về họng.
Hách Liên Dực thấy sắc mặt Nguyên Ung Đế không tốt, nội tâm âm thầm nóng nảy. Ninh Quốc công là người ủng hộ mạnh nhất của hắn, nếu Ninh Quốc công phủ gặp chuyện, hắn cũng sẽ sống không tốt.
Vốn Ninh Quốc công đang chuẩn bị chuyện Ninh Túng mua gạo cũ cho Mẫn Châu, bất ngờ bị Diệp Đàm đánh một đòn trở tay không kịp, còn lấy ra bản sổ sách kia.
Nước cờ này của Diệp Đàm đúng là đủ sát phạt!
Việc trước mắt hắn cần làm chính là có thêm thời gian trù mưu, tận lực giải vây cho Ninh Túng: “Phụ Hoàng bớt giận, Ninh Túng mới bị thương không thể đi lại được.
Xin Phụ Hoàng niệm cho tình thương con của Ninh Quốc công, Ninh Túng mới vừa bị thương, cần nghỉ ngơi vài ngày, rời ngày vào cung. Vả lại quan ngân bị mất có nhiều điểm đáng nghi, Phụ Hoàng có nên phái người điều tra vị trí cụ thể của số quan ngân bị mất không?”
Tân Liễm nhìn Tĩnh Vương, Tĩnh Vương gật đầu mở miệng nói: “Phụ Hoàng, Nam Hạ ta Hoàng tử phạm pháp xử trí như thường dân. Hoàng tử còn như vậy, Ninh Túng cũng