“Ta không nói chuyện với chàng nữa.” Nàng hoảng hốt phát hiện người này thế mà đã chôn đầu vào ngực nàng rồi. Tên hạ lưu này! Nàng bực dọc đẩy đầu hắn ra.
Hắn hung hăng hôn lên môi nàng. Bàn tay thay phiên nhau trêu chọc các nơi nhạy cảm trên người nàng, hô hấp nàng rất nhanh đã rối loạn, thân thể mềm mại nằm trong lòng hắn.
“Thủ đoạn mà phu nhân nói chính là những hàng động này sao?” Ngón tay thon dài mảnh khảnh của hắn miết qua đôi môi sưng đỏ của nàng.
Nàng há miệng cắn lấy ngón tay hắn, giận dỗi không thèm trả lời.
Hắn chậm rãi nhếch khóe môi: “Nha đầu ngốc, bất kỳ nam tử nào đối với nữ nhân mà hắn yêu, mấy việc này không cần thầy dạy cũng biết.”Có đánh chết hắn cũng không dám nói vì sợ nha đầu này chê hắn không đủ lãng mạn liền xem qua vài cuốn xuân cung đồ.
Ông trời làm chứng, hắn xem tuyệt đối không nhiều!
Lo lắng người này lại nói sang chuyện linh tinh, nàng vội vàng chuyển đề tài: “Các cô nương ở Phong Tuyết lâu cũng giống như nữ tử thanh lâu sao?”
“Không phải vậy. Các cô nương ở đó đều là những thám tử đã trải qua huấn luyện, tinh lọc. Mục đích chủ yếu là moi thông tin từ miệng khách nhân.”
“Vậy thì tốt. Chàng cho ta mượn Quan Tuyết cô nương một thời gian