Tề Tế Huyên lục soát từng căn phòng trong tiểu viện của Thanh Linh, Thanh Linh hỏi chuyện gì đã xảy ra hắn cùng không đáp lại nàng.
Thị vệ canh giữ ngoài tiểu viện vội vàng chạy vào báo với Thanh Linh. “Diệp công tử, Hoàng tử Đại Khánh hắn…”
Thanh Linh thấy bộ dáng Tề Tế Huyên như đang nổi cơn điên mơ hồ liền đoán rằng đó là chuyện nghiêm trọng, nàng sai thị vệ nghe ngóng chút tin tức ở các viện phụ cận, Thái tử Bắc Phiêu không có tung tích.
Tề Tế Huyên rất nhanh đã lục soát xong các phòng , chỉ còn lại phòng của Thanh Linh, Thanh Linh ngăn ở giữa cửa, hắn liền lạnh lùng nói: “Tránh ra.” Sau đó không đợi nàng kịp phản ứng liền thô lỗ đẩy nàng ra, đi thẳng vào bên trong.
Thanh Linh cau mày, rõ ràng không vui, nhưng không tiện lập tức phát tác.
Tề Tế Huyên ở trong phòng quay một vòng vẫn không tìm thấy tung tích Tử Mạch: “Nơi này của ngươi có giấu người hay không? Nếu có mau giao người ra đây.” Hắn nhìn Thanh Linh bằng ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi lại tìm người ở chỗ ta?” Đối phương tuy thân phận là Hoàng tử Đại Khánh tôn quý nhưng nàng vẫn không cảm giác được nàng thấp hơn hắn một cái đầu, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tề Khúc quần áo trên người lộn xộn, trên trán còn bị Tử Mạch đập chảy máu, từng màn thoáng qua đầu Tề Tế Huyên, hắn tựa như vẫn còn nghe thoang thoảng quanh tai tiếng hét thảm thiết. Ẩn nhẫn tức giận từ nãy giờ hiện tại hiện hết lên trên mặt, băng lạnh mà âm trầm.
Đôi mắt hắn sắc bén sâu thẳm như biển sâu: “Tử Mạch muốn nhục nhã thị nữ Khúc Nhân của Bản hoàng tử, Khúc Nhân không nghe theo hắn liền muốn giết chết, sau khi bị Bản hoàng tử phát hiện hắn liền nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Bản hoàng từ một đường đuổi theo súc sinh kia đến gần viện tử của Diệp công tử, tận mắt nhìn thấy hắn vọt vào trong này rồi biến mất.”
Một thị nữ đáng giá để đường đường là một Đại hoàng tử Đại Khánh tự thân đuổi theo đến nơi này của nàng? Chỉ e thân phận của thị nữ kia cũng không tầm thường.
“Tử Mạch ở chỗ ta liền biến mất cho nên ngươi cho rằng ta giấu hắn đi?” Giọng điệu Thanh Linh cũng đã nhiễm một tầng lãnh khí.
“Tốt nhất là không có.”Giọng điệu của hắn vẫn hoài nghi như cũ.
Thanh Linh lạnh lùng cười một tiếng: “Đại Hoàng tử nếu vẫn còn hoài nghi vậy không ngại lục soát tất cả các gian phòng một lần nữa!”
“Không cần.” Tề Tế Huyên nói, vừa rồi lòng hắn loạn nên không nghĩ nhiều được như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, Diệp Đàm nếu thật đem người giấu đi, thời điểm hắn lục soát chắc chắn sẽ đứng ra ngăn cản.
“Đại hoàng tử.” Mai Vũ hốt hoảng chạy vào, vừa thấy Tề Tế Huyên nước mắt bất giác rơi xuống: “Đại hoàng tử, công chúa, không, Khúc Nhân đã xảy ra chuyện…”
Thanh Linh đảo mắt, Khúc Nhân quả nhiên không phải là một thị nữ tầm thường.
Vừa nghe tin Tề Khúc có chuyện không may, Tề Tế Huyên không đợi nàng nói hết lời, người như một đạo ảnh vụt cái phi ra ngoài.
Mai Vũ nhấc chân cũng muốn đi, Thanh Linh vội vàng gọi nàng lại: “Cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm ơn hãy nói tỉ mỉ với ta.” Nàng tuy là xin nhưng giọng điệu ngược lại lại rất cứng rắn, không cho Mai Vũ cự tuyệt.
Mai Vũ không thể làm gì khác ngoài cách tóm tắt đơn giản cho Thanh Linh, vài ba lời đã nói xong câu chuyện liền vội vàng nhấc chân chạy đi.
Thanh Linh mờ hồ cảm thấy có người xuống tay khơi mào mâu thuẫn Tử Mạch cùng Tề Tế Huyên, nàng không biết tác phong làm việc của tử Mạch nhưng vị Thái tử Bắc Phiêu hắn muốn cưỡng bức một người mà người đó