“Chàng nói Đại tiểu thư có nghĩ đến việc bởi vì lời nói của nàng…Hách Liên Dực trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?” Thanh Linh nghĩ ngờ.
“Lần này không thuần túy là chọn rể.” Tần Liễm chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Vậy lần này Tiêu Dao thành tổ chức chọn rể có mục đích gì?
Trực giác nàng cho thấy Tần Liễm đang không chút cố kị ánh mắt luôn dính lên người nàng làm nàng có chút không được tự nhiên: “Tại sao chàng cứ luôn nhìn chằm chằm ta? Cả ngày nhìn không chán sao?”
“Sẽ không.” Hắn tự nhiên trả lời, nhìn còn không đủ sao lại chán được đây?
“Vậy chàng đừng có nhìn ta như vậy được không?” Nàng thầm nói, ánh mắt hắn lúc này lộ ra đói khát làm nàng cảm thấy nguy hiểm.
“Không thể.” Hắn đương nhiên nói, đột nhiên hắn đứng dậy nghiêng người, cách cái bàn hai tay nâng mặt nàng, hôn chính xác vào môi nàng.
Hai mắt nàng mở to, nhìn vào nơi sâu thẳm trong đáy mắt hắn, đáy mắt hắn tựa như một vòng xoáy khiến nàng vùi sâu vào trong đó.
Hắn nhìn ánh mắt cuồng si của nàng, con ngươi híp lại, hôn nàng ngày càng cuồng dại.
Thời điểm hắn thả nàng ra môi của nàng cũng đã sưng đỏ. Nàng há miệng thở hổn hển, bực bội nhìn người đối diện thần khí thanh nhàn, rõ ràng là tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng khi khi dễ nàng lại rất hạ lưu.
“Đột nhiên ta nhớ tới, chàng đến Tiêu Dao thành vì Thánh quả đúng không? Nhiều ngày như vậy có tin tức gì chưa?” Nàng hỏi.
Hắn vì nàng nên mới tới Tiêu Dao thành, chuyện Thánh quả bất quá chí là cái cớ.
“Chưa có.” Âm thanh dừng lại trong chốc lát, hắn lại nói. “Có.”
Tần Liễm đã phái một đội nhân mã đi Tiêu Dao thành trước, thừa dịp Thành chủ ngày đó tạm thời cởi bỏ trận pháp trong Mê Vụ lâm sâm đã lẫn vào trong thành tìm kiếm tung tích Thánh quả, qua nhiều ngày tìm kiếm vẫn không có tin tức gì truyền đến.
“Có ý tứ gì?” Nàng không hiểu cái gì gọi là “chưa có” lại còn có “có”.
Hắn cười nhạt một tiếng: “Người của ta truyền đến tì không thấy vị trí của Thánh quả nhưng từ đó ta cũng hoài nghi một chỗ.”
Hách Liên Dực mệt mỏi mang theo Dung Thi Thi cùng chạy trốn lũ người muốn ám sát hắn.
Hắn tựa người vào một gốc cây, Dung Thi Thi giống như bị sợ không hề nhẹ, chui vào lòng hắn, thân thể không ngừng run rẩy.
“Thi Nhi, không sao.” Hách Liên Dực kéo nàng ra, nhẹ nhàng an ủi.
“Vương gia, họ là ai mà lại muốn giết chúng ta?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói.
Kia là những người nào? Trên đường bị đuổi giết, hắn chợt nhớ ra hôm nay trong cuộc tỷ thí mình là người chiến thắng, còn cả những lời nói của Đại tiểu thư nữa, hắn