Dương Mặc Thư vừa mới đầu chưa hay hắn đang xem trộm, sau đó phát hiện rồi, liền nghiêng người, lấy mặt che hắn, không cho hắn nhìn.
Hứa Vãn Hà lập tức máu nóng dồn lên não, nhưng lại không muốn làm lộ chuyện mình nhìn lén, nên đành phải nhịn xuống.
Đúng lúc có người gọi điện thoại tới, vô tội chịu đựng lửa giận không có chỗ phát tiết của Hứa Vãn Hà.
Dương Mặc Thư vừa chơi game, vừa lấy ánh mắt ngắm nhìn người đàn ông đang dùng lời lẽ thô tục với người trong điện thoại bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ của hắn giận tới mức mặt đen cổ thô, thấy hắn cũng thật đáng thương, nghĩ mình thực ra cũng không cần tính toán với hắn như vậy, liền ngồi ngay người lại, còn cố ý đụng vào Hứa Vãn Hà để hắn nhìn thấy được.
Chơi game một hồi, Dương Mặc Thư không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa, nhưng nghe tiếng động thấy hắn hình như đã không còn tức giận, chắc lại đang xem trộm mình.
Cả dọc đường yên ổn không có chuyện gì xảy ra, lúc tới nơi, đã có hai đàn em xuống xe chia nhau ra lái xe cho Hứa Vãn Hà và Dương Mặc Thư.
Dương Mặc Thư đi theo sau Hứa Vãn Hà, không biết sao nhớ lại phân cảnh hay diễn trên TV, đại ca xã hội đen kính đen to khăn quàng trắng đi ở phía trước, theo sau là một chị dâu lẳng lơ, chỉ cần liếc một ánh mắt qua, đàn em sẽ nhanh chóng đưa đồ ăn ngon tới.
Dương Mặc Thư giương mắt nhìn lại quần áo của Hứa Vãn Hà, lại nghe một trận ùng ục trong bụng, liền thở dài.
Xung quanh có rất nhiều trung tâm thương mại, vì đến giờ cơm, rất nhiều công nhân viên chức, người bán hàng liên tục tốp ra tốp vào tới ăn cơm.
Bánh cuộn chiên bên đường bày ra phải gọi là rất thơm.
Dương Mặc Thư quyến luyến không rời theo Hứa Vãn Hà đi vào toà nhà, sau đó vẫn là không nhịn được, liền kéo Hứa Vãn Hà lại một chút.
Hứa Vãn Hà khẽ quay đầu lại, “Sao vậy?”
Dương Mặc Thư chỉ chỉ ra bên ngoài, “Tôi đi mua đồ ăn trưa.”
Còn chưa đợi Hứa Vãn Hà nói chuyện, đàn em bên cạnh vô cùng biết điều bước lên, “Anh ŧıểυ Dương, em đi mua cho anh.”
Hứa Vãn Hà không nói nữa, quay người lên lầu.
Dương Mặc Thư thấy chút chuyện mua cơm nhỏ xíu này tự mình làm là được, cũng không quen sai người, liền khéo lời từ chối.
Đâu phải như hàng lậu, rõ ràng tứ chi phát triển sức dài vai rộng, vậy mà cả ngày cái gì cũng sai đàn em làm, giống như không có tay vậy.
Tự mình tay làm hàm nhai tốt hơn.
Quầy hàng nhỏ cũng phải xếp hàng, Dương Mặc Thư đứng trước quầy, vừa suy nghĩ kết hợp món ăn thế nào mới có thể hoàn mỹ nhất, vừa âm thầm chua xót.
Nghĩ mình bỏ đồ ăn ngon không thèm ăn, nhất thiết phải qua đây mua bánh cuộn chiên gì đó, Hứa Vãn Hà cũng không thèm quan tâm tới mình.
Chờ đến sau này thu về tới tay rồi nhất định sẽ từ từ sửa đổi hắn.
Đang oán thầm, một cánh tay khoát lên vai Dương Mặc Thư, quay đầu lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối thủ Hứa Vãn Hà.
Đáy mắt Hứa Vãn Hà có tia buồn bực, “Được rồi, cậu đừng đứng ở đây chờ cái này nữa, trời nắng gắt như vậy, cậu muốn ăn gì tôi kêu người đi mua.”
Dương Mặc Thư đảo đảo con mắt, “Tôi muốn ăn lẩu.”
Hứa Vãn Hà lập tức cốc đầu cậu, “Mẹ nó cậu muốn chết à! Chọn cái nào được chút đi!”
Dương Mặc Thư cau mày lên lầu với hắn, “Vậy thì bánh cuộn chiên đi.”
Hứa Vãn Hà lười phản ứng với cậu, trực tiếp kêu người xuống đứng chờ.
Đi thang máy lên lầu, Hứa Vãn Hà được người dẫn vào phòng, mới vừa đẩy cửa ra, liền ngang nhiên nhắm tới vị trí chính giữa sôpha ngồi dựa vào.
Tất cả mấy người đàn ông đang ở trong phòng đều đứng lên, ngoan ngoãn vâng lời, rất cung kính.
Thấy Hứa Vãn Hà không tỏ ý gì, Dương Mặc Thư cũng không câu nệ, theo sau trực tiếp đi vào.
Người trong phòng người bắt đầu nói chuyện.
Nói chuyện gì đó Dương Mặc Thư nghe không hiểu nào, nhưng có thể cảm nhận được, mấy người đàn ông đó rất kiêng kị người lạ.
Thực ra theo Hứa Vãn Hà thấy, tới đây cũng không phải bàn bạc chuyện quan trọng gì, không nhất thiết phải tránh ŧıểυ Dương.
Nhưng chuyện này lại khá bực mình.
Khu vực mới được tiếp nhận từ bên chỗ Đường Tử Ngôn không được yên ổn lắm, luôn có người gây sự, Hứa Vãn Hà tức tốc thay người cũ bên đó thành người của mình, dù cho những người đó đã từng là anh em cùng lăn lộn với mình dưới thời Đường Bội, bởi vì Hứa Vãn Hà không tin tưởng được.
Thậm chí ngay cả Đường Tử Ngôn, Hứa Vãn Hà cũng không tin.
Mặc dù nói lúc trước mình xém chút nữa mất mạng vì người này.
Trước mắt người này nói muốn giao đồ cho hắn, mặc dù bản thân mới đầu nói không muốn, nhưng một khi đã nhận, sẽ nhận hoàn toàn triệt để, nếu Đường Tử Ngôn hối hận muốn đi cũng không được nữa rồi.
Ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, Hứa Vãn Hà đã thấy quá nhiều sự phản bội.
Đã mẹ nó tới đâm người, vậy mà tên ngu si như mình còn đi lên chặn dao cho người ta.
Hứa Vãn Hà hận tới cắn răng.
Nhưng chẳng mấy chốc lại nghĩ, nếu như làm lại một lần nữa, thực sự bản thân cũng không chắc mình còn có thể làm được như vậy hay không.
Nhưng chắc chắn không thể không bỏ mặc ŧıểυ Đường.
Đệt mẹ nhà nó, kết quả lại thành toàn cho con chó chết Thẩm Hàm.
Tâm trạng Hứa Vãn Hà lại không tốt.
Người bên cạnh nói gì cũng nghe không lọt tai, chỉ nghe thấy tiếng xì xụp phía sau, đều là tiếng nước miếng.
Quay đầu lại, Hứa Vãn Hà thấy Dương Mặc Thư ngồi ở ghế phía sau, lấy một que kem ra từ trong tủ lạnh nhỏ để rượu, liếʍ hơi bị hăng say.
Từ trên xuống dưới, cuộn đầu lưỡi ngậm vào rồi lại nhả ra.
Hứa Vãn Hà tê dại cả da đầu, tâm trạng tốt hơn chút, “Mẹ nó cậu đừng ăn thấy gớm như vậy được không?”
Dương Mặc Thư ngậm que kem, phát âm không rõ, “Anh nhiều chuyện quá, tôi ăn kem lót bụng mà anh cũng quản.”
Người bên cạnh nhìn thấy đều kinh ngạc.
Đời sống riêng tư của Hứa Vãn Hà rất hỗn loạn, chuyện này mọi người ai cũng biết, đàn ông phụ nữ đi theo bên cạnh không ít, nhưng bạn giường dám đắc tội với hắn như vậy, cũng thật là lần đầu tiên thấy được.
Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên hơn là, mặt Hứa Vãn Hà cho dù nhìn có vẻ thối, nhưng thực sự cũng không giận lắm.
Mặt Hứa Vãn Hà cứng rắn, “Ăn cái con cẹc chứ ăn, lát nữa đồ ăn cậu muốn tới rồi, đừng mẹ nó bẹp chẹp ở đây, giờ tôi đang mệt lắm.”
Dương Mặc Thư lấy que kem trong miệng ra, “Ăn chung với bánh cuộn chiên? Cuộn của anh hả?” (*)
(*): Thực sự là mình không hiểu DMT đang nói về cái gì luôn @@
Đang lúc nói chuyện cửa bị đẩy ra, đàn em mặt nhễ nhại mồ hôi bước vào, “Tới đây ~~ Bánh cuộn chiên đây ~”
Mọi người trong lúc nhất thời đều đến nhìn qua tên đàn em đó.
Dương Mặc Thư bị Hứa Vãn Hà mắng có hơi tức, bèn trực tiếp ném que kem chưa ăn xong qua.
Hứa Vãn Hà chưa hay biết gì, chỉ quay mặt nhìn người trên ghế sôpha, “Mẹ nó thằng ngu này đâu ra đây vậy?”
Mấy ông già Đông Bắc trên sôpha tối sầm mặt mày, đi tới giật lấy bánh cuộn chiên, đạp một phát vào mông người đó, “Cút đi thằng trẻ trâu.”
Dương Mặc Thư nhận lấy bánh cuộn chiên, nhìn thấy tên nhóc chảy mồ hôi đó bị đánh đuổi ra ngoài, rất đồng cảm, “Mấy người sao lại như vậy, người ta trêu chọc anh sao?”
Hứa Vãn Hà nhìn cậu một cái, “Cậu thì biết cái gì, ai mà không ở từ bước này lăn lộn lên, nhớ hồi đầu tôi không giúp đại ca tôi nhấn người lên giường, đại ca không chỉ cho tôi hai bạt tai còn phủi tôi ra ngoài.”
Dương Mặc Thư có chút tò mò, “Sao có một người mà anh còn không nhấn được…”
Hứa Vãn Hà nhìn cậu một hồi, “Tôi không muốn nhấn, cậu quản được sao.”
Dương Mặc Thư cắn một miếng bánh cuộn chiên, “Con người anh thật tốt.”
Hứa Vãn Hà định bộc phát cơn giận giận với cậu bị một câu nói này chặn lại, “Tốt cái gì?”
“Không nối giáo cho giặc nha, đại ca anh chắc là muốn cưỡиɠ ɖâʍ người ta, cho nên anh là người tốt.”
Hứa Vãn Hà trầm mặc chốc lát, giả mù sa mưa mở miệng, “Cũng không xem là vậy.”
Dương Mặc Thư ăn rất vui vẻ, “Vậy sau đó người kia thế nào?”
Hứa Vãn Hà rít một hơi thuốc lá, “Bị cưỡиɠ ɖâʍ.”
Dương Mặc Thư nuốt xuống thứ trong miệng, “Cô ấy thật đáng thương.”
Hứa Vãn Hà không lên tiếng, cảm giác mình nói hình như như hơi bị nhiều.
Người trên ghế sôpha giả bộ nghe không hiểu, nhưng trong lòng đều rõ ràng, dù sao lăn lộn ở đây lâu rồi, chuyện như vậy, chắc chắn sớm đã có nghe thấy.
Nhưng mà không sao, dù sao bây giờ Đường Tử Ngôn đã rửa tay gác kiếm, đại ca nào mà không có chút quá khứ xấu xí.
Trong đám người này, danh tiếng của Hứa Vãn Hà được xem như sạch sẽ, nhưng năm đó chơi đùa với Đường Bội như chơi với chó, mấy cái không tốt đẹp này đi về phương nào rồi.
Người bên cạnh theo đề tài này bắt đầu nói mấy thứ luyên thuyên.
Dương Mặc Thư ăn bánh, thấy Hứa Vãn Hà sầm mặt lại im lặng, không hiểu sao thấy người này hơi tội nghiệp. Nghĩ hắn trước đây luôn bị đại ca đánh, cũng thật không dễ dàng gì, mình cũng đừng cứ bắt nạt hắn miết.
Có thể đối xử tốt với hắn thì đối xử tốt với hắn chút, dù sao sức chịu đựng trong lòng mình khá mạnh, không đến nỗi khó chịu lắm.
Quan trọng nhất là, quần hắn ướt thành như vậy rồi mà còn chưa phát hiện, mình nhìn còn thấy khó chịu.
Nghĩ vậy, Dương Mặc Thư liền móc que kem vì giận dỗi lúc nãy mà tiện tay bỏ vào túi quần Hứa Vãn Hà ra, xoay tay lại ném vào thùng rác.