Mới vừa rồi còn nằm mơ mình đi ẻ, ai dè sau khi tỉnh lại, phản ứng một hồi lâu, mới phát hiện chỗ này không phải là phòng vệ sinh nhà mình, mà là xe Hứa Vãn Hà.
Trước mắt mình đang phơi mông rúc trên người Hứa Vãn Hà, chân đang banh ra đạp lên đùi hắn, bấu chặt, không biết có nhéo tới thịt của hắn không.
Người dưới thân không có phản ứng gì.
Dương Mặc Thư có chút không dám quay đầu lại nhìn mặt người này, liền vội vàng bò qua ghế phó lái. Nửa ngày trời mới quay đầu lại khẽ cười, “Lúc nãy đạp trúng chân anh, xin lỗi nha…”
Người chìm trong bóng tối không nói tiếng nào, yên lặng khởi động xe.
Hứa Vãn Hà cảm giác viền mắt mình hơi ướt.
Điều này làm Hứa Vãn Hà thấy bị sỉ nhục vô cùng, còn nhục nhã hơn là lúc bị người ta đánh chảy máu khâu hết mấy mũi.
Cho nên trong nháy mắt đó, Hứa Vãn Hà thật sự rất muốn làm thịt con người này.
Nhưng loại ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát.
Hứa Vãn Hà không muốn đi nghĩ sâu nguyên nhân.
Chỉ cảm thấy không muốn giết thì không giết, không có nhiều sao trăng đến vậy.
Bản thân vẫn luôn tiêu sái như thế.
Nhưng điều này hoàn toàn không nói lên Hứa Vãn Hà không uất ức.
Cho nên những thứ biểu hiện ra, chính là sự trầm mặc vô tận.
“Anh Hứa, xin lỗi, em đã đạp đùi anh…”
Dương Mặc Thư cười lấy lòng với hắn, nhe ra hàm răng trắng đều, “Sao anh không nói chuyện, anh mắng em mấy câu cũng được mà…”
Dương Mặc Thư khẽ híp mắt lại, lơ đãng quét tới cậu bé vẫn chưa mềm hẳn trên quần của Hứa Vãn Hà, “Aizz… Thật tình… Dây kéo quần của anh còn chưa kéo hết… Cái đó lòi ra rồi kìa… Không có mặc qυầи ɭóŧ sao…”
Dương Mặc Thư rất sợ hắn xấu hổ, tiếp tục an ủi hắn, “… Nó hung hăng ghê… Rốt cuộc là trym của đại ca…”
Dương Mặc Thư còn chưa dứt lời, vừa nói Hứa Vãn Hà cũng đúng lúc nghĩ tới.
Tựa như ngòi nổ được châm lửa, Hứa Vãn Hà nổ bùm một phát.
Dương Mặc Thư bị cơn nổi khùng bất thình lình của hắn hù sợ, sau đó rụt người lại, nhưng vẫn bị túm lấy quần áo đập mạnh lên cửa sổ.
Mắt nổ đom đóm, Dương Mặc Thư chợt nhớ ra, không biết có ai đã nói rằng, muốn chặn miệng một người phụ nữ đang tức giận, chỉ cần dùng một nụ hôn thô bạo thôi.
Muốn ngăn cản nắm đấm của một người đàn ông mạnh mẽ, có phải chỉ cần dùng một tư thế tiêu hồn thôi không?
Nghĩ vậy, Dương Mặc Thư vươn tay ôm lấy cổ Hứa Vãn Hà, chu mỏ tiến lên hôn hắn.
Hứa Vãn Hà đang mắng hăng hái, sao cũng không ngờ được cậu chơi chiêu này, liền bị người này vững vàng hôn dính chặt vào.
“Đệt…”
Hai chữ ‘mẹ mày’ bị chặn lại gắt gao trong miệng, Hứa Vãn Hà khó chịu muốn chết, đằng kia, tên nhóc này liền nâng mặt mình bắt đầu gặm, “Đệt đi…”
Dương Mặc Thư trả lời hắn một câu, gặm một hồi còn chưa cảm thấy đủ, liền trực tiếp cưỡi lên, xẹt xẹt một tiếng xé áo chỗ ngực mình.
Có một nút áo trực tiếp văng ra ngoài, trúng ngay mí mắt Hứa Vãn Hà, đau làm hắn kêu khẽ một tiếng, lập tức buông Dương Mặc Thư ra mà che mắt lại.
Dương Mặc Thư thoát khỏi được sự kiềm hãm như cá gặp nước, đắc ý cười lớn mấy tiếng, cúi người xuống bắt đầu xử Hứa Vãn Hà.
Chờ tới khi Hứa Vãn Hà phản ứng lại, phát hiện hạ thể của mình đã bị tuốt cứng rồi, một lần nữa tiến vào nơi ấm áp ướt át, thì ra là tên nhóc Dương Mặc Thư này trực tiếp ngồi lên.
Dương Mặc Thư vốn còn tưởng sẽ rất đau, sau đó mới phát hiện phía dưới giống như đã được mở rộng rồi, không tốn chút sức lực nuốt cậu bé lớn vào.
Thực sự giống như có thần trợ giúp vậy.
Dương Mặc Thư cưỡi xổm trên người Hứa Vãn Hà, ôm cổ hắn, dùng miệng nhỏ mềm mại ẩm ướt dưới thân vuốt ve tính khí cứng rắn của hắn, vừa động vừa bám lấy quần áo Hứa Vãn Hà, xoa nặn đầu v* trên ngực hắn.
Không gian trong xe quá nhỏ hẹp, hai người ôm nhau cứng ngắc, nhấp nhô lên xuống, Hứa Vãn Hà thật sự đánh không được, không đánh cũng không được.
Tức thì tức, nhưng cũng rất sướиɠ, tính khí vốn ban đầu là nửa cứng, được phần thịt non mềm bên trong bao chặt lấy, không khống chế được giãn nở lớn hơn, Dương Mặc Thư đang say sưa nhún trên người mình, đầu lưỡi mềm mại cứ liếʍ lên vành tai mình, hơi thở nhẹ nhàng phả tới, ngay cả thở mà cũng trêu người như vậy.
Hứa Vãn Hà có chút mất đi dự tính ban đầu, từ bị động hưởng thụ rất nhanh biến thành đơn phương chủ động công kích, nâng mông Dương Mặc Thư bắt đầu tàn nhẫn làm cúc huyệt, làm tới khi phát ra tiếng nước, lục xục một trận.
Dương Mặc Thư khẽ ngửa ra sau, dựa lên vô lăng, tay vẫn còn đang vuốt ve ngực Hứa Vãn Hà, “Ừm… Thoải mái thật…”
Hứa Vãn Hà khẽ giương mắt, bị dáng vẻ banh chân da^ʍ đãиɠ của cậu chọc cho rút ra không được, nặng nề thở dốc, vận đủ hết sức lực tiếp tục đâm cậu.
Dương Mặc Thư vừa rên dâm vừa đắc ý.
Bản thân vốn là nhào tới cưỡng gian hắn, kết quả Hứa ŧıểυ Mỹ này lại phối hợp phải đến gọi là hăng hái.